Edit: Ngọc Hân
Hàn Thành Trì vươn tay kéo Cố Ân Ân tìm tư thế thoải mái trong ngực mình, nói
đùa: “Nếu như nhìn xinh đẹp… Vậy thì cân nhắc một chút!”
Cố Ân Ân vươn tay nhéo bắp thịt trước ngực Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì đau
cầm tay Cố Ân Ân oan uổng nói: “Anh đang nói đùa mà.”
Cố Ân Ân không nói gì.
Hàn Thành Trì lật người đè Cố Ân Ân xuống dưới, thấy đáy mắt Cố Ân Ân nghiêm
túc Hàn Thành Trì lập tức bật cười, trong lòng cảm thấy thoải mái cúi đầu hôn
lên trán Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, em không có lòng tin với anh hay là không có
lòng tin đối với chính em?”
Cô Ân Ân nghe nói như thế thì sửng sốt.
Hàn Thành Trì nhìn sâu vào đôi mắt Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, anh nói rồi nếu yêu
em cuộc đời này không thay đổi… Cho dù thế gian có nhiều cô gái đi chăng nữa
anh cũng muốn một mình em. Từ năm 17 tuổi, trong phòng ngủ của anh, lúc em
dùng chính em với bộ dạng xấu hổ e thẹn làm quà sinh nhật cho anh, Ân Ân, anh
đã thề từ trong đáy lòng phải đối xử tốt với em.”
Đáy mắt Hàn Thành Trì lóe lên vẻ nghiêm túc mình cô gái mình yêu tha thiết,
lại bổ sung thêm ba chữ: “Cả đời.”
Hàn Thành Trì nói rất thật lòng thật dạ.
Anh thật sự rất yêu Cố Ân Ân.
Cả đời nay anh chỉ cầm tay, đón nhận nụ hôn, chung giường chung gối với một
người phụ nữ là Cố Ân Ân. Còn Cố Ân Ân cả đời này cũng chỉ cầm tay, đón nhận
nụ hôn, chung giường chung gối với một người đàn ông là anh.
Bọn họ cho nhau tất cả từ những thứ ban đầu, đã từng âm thầm hứa hẹn bắt đầu
cùng nhau và cũng kết thúc cùng nhau.
“Ân Ân, anh không dám cam đoan giữa em và anh là khuynh thành chi yêu (nghĩa
gần như là yêu nghiêng trời lệch đất ấy), nhưng em phải tin anh, trong lòng
anh không ai sánh bằng em.”
Trái tim Cố Ân Ân rối loạn trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, cô thấy đáy mắt
Hàn Thành Trì rất chân thành liền cong khóe môi, vốn muốn hỏi anh một câu nếu
xinh đẹp như Cố Lan San và có khuôn mặt trẻ con thích anh, anh cũng sẽ không
động tâm sao?
Nhưng cuối cùng Cố Ân Ân lại không hỏi ra miệng.
Cô nghĩ, có lẽ cô quá đa nghi rồi.
Cô Ân Ân ngẩng đầu lên cười với Hàn Thành Trì, dùng giọng cực kỳ nhẹ nhàng nói
với anh: “Thành Trì, vừa nãy em chỉ đùa với anh thôi.”
Hàn Thành Trì nhếch môi khẽ cười lên tiếng, cúi đầu chặn môi cô lại, tay tùy ý
dao động trên người cô gái không mặc quần áo. Không khí trong phòng càng trở
nên kiều diễm ái muội hơn, dần dần có tiếng thở gấp nặng nề vang lên lần nữa.
*
Ba ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, ngày thứ tư mọi người mới từ Hải Nam bay về Bắc
Kinh.
Mặc dù đây là ngày lễ theo quy định của nhà nước nhưng vừa tới Bắc Kinh Cố Lan
San và Thịnh Thế cứ mãi mê bận rộn với công việc của chính mình.
Dĩ nhiên, Thịnh Thế bận rộn hơn Cố Lan San rất nhiều.
Nhưng bận rộn thì vẫn bận rộn như trước, ngược lại cuộc sống của hai người cải
thiện rất nhiều so với trước kia, cải thiện lớn nhất chính là Thịnh Thế không
đêm nào không về nhà ngủ.
Dù bận anh vẫn về nhà ăn bữa tối cùng Cố Lan San, nhưng nếu bận quá không rút
ra được chút thời gian rảnh thì anh cũng sẽ gọi điện thoại cho người giúp việc
nói rõ nguyên nhân tối nay mình về muộn.
251-nhu-mon-qua-sinh-nhat-1/2169047.html
251-nhu-mon-qua-sinh-nhat-1/2169047.html