Chỉ là vì ghét nên vẻ mặt Cố Lan San ngược lại cũng không có gì biến hóa lớn,
trực tiếp coi thường Vương Gia Di mà hướng về phía Hàn Thành Trì cười cười,
coi như chào hỏi, rồi nghiêng đầu nhìn Cố Ân Ân sau đó cô mới nói: “Công ty em
cách đây rất gần, chỉ hơn mười phút là đến.”
“Thì ra là gần như vậy nha!” Lần này là Hàn Thành Trì tiếp lời, giọng nói dịu
dàng.
“Ừ.” Cố Lan San liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì: “Mọi người sao lại tới đây?”
“Chị cùng Thành Trì đi xem vải đính hôn, vốn muốn gọi em cũng giúp một tay đi
tham khảo nhưng nghĩ đến em phải đi làm cho nên mới gọi Giai Di.” Cố Ân Ân
cười nhàn nhạt nói: “Đây không phải là đến để ăn cơm sao? Giai Di nói em vừa
hay đi làm rất gần đây, nên chị mới gọi điện thoại cho em để cùng nhau ăn
cơm.”
Cố Lan San nhấc mắt, liếc nhìn Vương Giai Di, cô và cô ta rất không hợp nhau,
sau lại bởi vì mình gả cho Thịnh Thế nên cô và cô ta đánh nhau một trận lớn,
từ đó về sau cả đời cũng không qua lại với nhau, vậy mà gần đây vì sao cô lại
thường xuyên nhìn thấy cô ta?
Cố Lan San cảm thấy Vương Giai Di và bản thân mình chắn chắn sẽ không thể làm
bạn, cô ta làm như vậy nhất định là có quỷ, nhưng cô cũng đoán không ra cô ta
muốn làm cái gì mà như con thiêu thân như thế, cô chỉ cười không có nói gì
tiếp.
“Tốt lắm, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, đi vào phòng thôi.” Giọng nói Hàn
Thành Trì ấm áp như sưởi ấm lòng người, nói xong liền quyết định ôm lấy Cố Ân
Ân đi vào bên trong.
Nhưng cũng thời khắc đó, cửa Kim Bích Huy Hoàng Tương Viên lại một lần nữa bị
đẩy ra, kèm theo tiếng hát vang dội “Hoan nghênh đến dự”, có mấy người mặc
trang phục xuất chúng bước ra.
Cố Ân Ân nghiêng đầu, thúc giục Cố Lan San đang đứng sau mình nhanh lên một
chút để theo kịp, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại ở phía sau Cố Lan San, bước
chân cũng ngừng lại theo, trong miệng nói ra một câu: “Thật đúng là đúng dịp,
Nhị Thập cũng tới đây ăn cơm.”
Nhị Thập?
Thịnh Thế?
Cố Lan San nghe thấy cái tên này thì sửng sốt một chút, cô nghiêng đầu thấy
những người kia đang vây quanh một bóng dáng thon thả ưu nhã.
Những người đó nữ có nam có, Thịnh Thế đứng ở trong đó nhìn cực kỳ xuất chói
mắt, toàn thân cao thấp quấn quýt một tầng khí chất quân vương.
Cố Lan San do dự không biết có nên chào hỏi Thịnh Thế hay không thì Hàn Thành
Trì đã lên tiếng: “Nhị Thập.”
Thịnh Thế nghe thấy Hàn Thành Trì gọi mình liền dẫn đám người kia hướng Cố Lan
San đang đứng ở nơi này đi tới.
Ngay sau đó, đối với những người bên cạnh đó nhất thời giới thiệu Hàn Thành
Trì, Cố Ân Ân, Vương Gia Di, nói đơn giản mồt chút với những người sau lưng
anh là ai, còn Cố Lan San thì không có ý nhớ tới, nhưng toàn bộ những người
này đều là nhân viên cấp cao trong công ty của anh, hôm nay mọi người cùng
nhau tới nơi này bàn một dự án hợp tác, buổi trưa vừa lúc đi ngang qua Tương
Viên nên cùng nhau vào ăn cơm.
“Thịnh tổng, vị này là…” Một người đàn ông đứng bên cạnh Thịnh Thế chỉ chỉ
vào Cố Lan San mà Thịnh Thế không giới thiệu hỏi.
Lúc này Thịnh Thế mới đem tầm mắt đặt lên người Cố Lan San, lẳng lặng nhìn Cố
Lan San một lát mới nói: “Cô ấy là vợ tôi, Cố Lan San.”
Những người phía sau đi theo Thịnh Thế vẻ mặt đều là kinh ngạc, thì ra đây
chính là bà chủ của bọn họ, thế nhưng dáng dấp lại khuynh thành xinh đẹp như
vậy, những nhân viên cấp cao kia đều rối rít vươn tay cùng Cố Lan San chào
hỏi, trong miệng đều nói: “Bà chủ.”
Ngược lại Cố Lan San lại không mất tự nhiên cùng bắt tay với từng người từng
người một cái.
205-noi-cho-co-biet-mot-bi-mat-5/2168994.html
205-noi-cho-co-biet-mot-bi-mat-5/2168994.html