Những cô gái kia thấy thái độ vừa rồi Thịnh Thế đối với cô cũng cho là cô là
người khiến Thịnh Thế chán ghét, cho nên nên cũng không đặt cô trong mắt, cũng
lười cùng cô tán gẫu.
Mà Cố Lan San đang lo lắng chuyện tối nay Thịnh Thế có thể cùng cô về nhà hay
không, cho nên cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, cũng không màng đến
nhừng người nọ.
Mặc dù không nói một lời, nhưng mà ngồi một lúc như vậy, Cố Lan San vẫn cảm
thấy có hơi khát nước, thấy trên bàn để rất nhiều ly trà, trong đó có một nước
trà đầy, giống như là chưa có ai uống qua, vì vậy Cố Lan San liền đưa tay ra
bưng.
Mà cô gái Thịnh Thế mang tới, sau khi nói chuyện hồi lâu cũng cảm thấy khát
nước, bất giác cô ta cũng đưa tay cầm ly trà kia.
Vì vậy, lúc Cố Lan San vừa mới bưng ly trà lên, một đôi tay mảnh khảnh sơn
móng màu đen lập tức cũng nắm lấy ly trà.
Cố Lan San không có dự liệu được sẽ có người tranh ly trà với mình, cô ngẩn
người.
Mà cô gái Thịnh Thế mang đến nghiêng đầu, vừa vặn thấy là Cố Lan San, liền
không coi vào đâu, cướp lấy ly trà trong tay cô.
…
Thịnh Thế bên này đang nói đến một khối công trình mới, nói được một nửa, Quý
Lưu Niên lên mạng bắt đầu tra tìm một ít tài liệu, mà Hạ Phồn Hoa là đốt một
điếu thuốc, từ từ hít một hơi, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, chợt giống như là nhớ
ra cái gì đó, thấp giọng hỏi:
“Cậu lại cãi nhau với Lan San nữa à?”
Hạ Phồn Hoa thỉnh thoảng sẽ đến nhà của Thịnh Thế và Cố Lan San, nghe người
làm nói bọn họ thường gây gổ, một lần gây gổ khiến Thịnh Thế nhiều ngày không
trở về nhà.
Thịnh Thế vốn đang xem tài liệu trong tay, nghe được lời này, dừng lại, từ từ
ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô gái ngồi trên sofa, lại nhàn nhạt liếc về phía
Hạ Phồn Hoa, nói:
“Nếu là cô ấy có thể gây gổ với tôi, tôi có thể vui mừng một chút chút!”
“Cậu có bệnh!”
Hạ Phồn Hoa nghe xong, không nhịn được mắng một câu:
“Không gây gổ với cậu, cậu mất hứng, cậu nói cậu không phải là có bệnh là có
cái gì a! Có phải Lan San ngày ngày quấn lấy cậu, cãi nhau với cậu thì đáy
lòng cậu liền sướng đến điên lên không?”
Thịnh Thế vừa định mở miệng đáp Hạ Phồn Hoa một câu, nếu thật là ngày ngày Cố
Lan San quấn anh, cãi nhau với anh, tuyệt đối anh sẽ sướng đến điên luôn.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, khóe mắt dư quang lại đột nhiên nhìn thấy người
mình mang đến chọc giận ai đó cướp lấy ly trà của Cố Lan San…
…
Một chén nước mà thôi, Cố Lan San mặc kệ là ai, vốn là cũng tính tặng cho
người khác.
Nhưng cô còn chưa kịp buông tay, người nọ liền cướp ly trà trong tay cô đi mất
Sức lực hơi lớn.
Tay Cố Lan San hơi run lên, sau đó nước trong ly trà lập tức liền văng ra một
ít, vô tình trùng hợp lại bắn hết lên người cô gái kia.
Nước trà có chút nóng, cô kia cảm thấy một hồi đau xót, vội vàng đặt ly trà ở
trên bàn, liền khẩn trương đi xem làn da của mình, đã nổi lên một lớp đỏ, cô
ta tức giận trừng mắt.
“Chuyện gì xảy ra a, phỏng tôi, cô đồ đáng ghét (*) này!”
(*) gốc là người “ghét không ghét”, em dịch như trên, có sai mong mọi người
góp ý
Mấy từ “chán ghét” trong miệng cô ta còn chưa nói hết, liền nghe có một tiếng
ghế ma sát mặt đất thật chói tai vang lên, ngay sau đó tất cả mọi người chưa
kịp phản ứng gì, Thịnh Thế đã âm trầm sải bước đi về phía họ.
– — —— —— —— —-
Mọi ngươi nhảy hố nhiều nhiều để e có tinh thần edit ạ. Huy Huy Huy Huy, gặp
lại vào thứ 7 tuần sau ạ
19-ghet-hay-khong-ghet-8/2168633.html
19-ghet-hay-khong-ghet-8/2168633.html