Nhưng không có, vào lúc cô ở bệnh viện chăm sóc người em trai đang sống đời
sống thực vật, anh lấy lý do nàng thiếu tiền của mình mà trói cô vào chung một
chỗ với mình.
Là anh không cam lòng, anh không cam lòng mình yêu cô như vậy nhưng lại không
có cách nào lấy được cô.
Anh còn không cam tâm, mình trả giá nhiều như vậy, lại không thể đổi được một
lần ngoái đầu nhìn lại của cô. Bởi vậy, đáy lòng của anh không cam tâm, bắt
đầu cảm thấy không công bằng.
Khi một người vô cùng bao dung, nhân nhượng, cưng chiều đối với một người
khác, vào lúc bất kể mình như thế nào cũng không chiếm được tình yêu của cô,
anh liền muốn có được nỗi căm hận của cô.
Có lúc, hận cũng là một loại tình cảm.
Nếu không thể yêu, vậy thì đành để cô hận mình thấu xương thôi.
Nhưng là, bất kể là anh có đối xử với cô quá đáng thế nào, cay nghiệt thế nào,
bộ dạng của cô lại vẫn như cũ.
Anh và cô đều rõ ràng, hai người đều canh cánh trong lòng đối với “Một lần
kia”. Anh cảm thấy anh không sai, giống như việc cô cảm thấy cảm thấy bản thân
thật uất ức, ai cũng không chịu lui nhường một bước.
Nói là không chịu nhường nhịn, thật ra thì nguyên nhân căn bản nhất là trong
mắt cô không có anh.
Cho tới nay, dù cô làm vợ của Thịnh Thế, nhưng lại yêu Hàn Thành Trì.
Cho đến hôm nay, anh nghe cô hỏi mình, vết sẹo trên lưng anh là có từ khi nào
thì anh mới hoàn toàn hiểu được, rốt cuộc là cô coi thường anh đến trình độ
nào.
Loại coi thường tới mức này khiến cho anh hoảng hốt.
*****
Cố Lan San bị ba người kia mang tới một căn hộ mà Vương Đạo mới mua ở Bắc
Kinh.
Chìa khóa của căn hộ này mới đến tay Vương Đạo vào tháng trước, cách sắp xếp
nội thất bên trong là mời nhà thiết kế nổi danh ở nước ngoài làm. Sau khi đi
vào, hiện lên trước mắt mọi người là một căn phòng mang đậm phong cách châu
Âu, đèn thủy tinh mở ra, ánh sáng màu vàng soi sáng một phòng.
Cố Lan San đứng ở trước cửa, ba người kia đứng ở trước mặt của cô, thẳng tắp
nhìn chằm chằm vào cô, từ đầu đến cuối cả bốn người đều không có mở miệng nói
chuyện.
Ước chừng đã qua mười phút, trên cánh cửa truyền đến âm thanh chìa khóa tra
vào ổ, ngay sau đó thì cửa bị đẩy ra, Vương Đạo uống rượu đến nỗi sắc mặt đỏ
bừng đi ra.
Vương Đạo thấy Cố Lan San đứng ở trước trước, mắt thẳng tắp theo dõi khuôn mặt
của cô. Vừa rồi ở bên trong phòng câu lạc bộ thủ đô, dưới hiệu ứng đặc biệt
của ánh đèn, anh ta chỉ là cảm thấy cảm giác đầu tiên mà Cố Lan San cho anh ta
là rất kinh ngạc, bây giờ đang ở dưới ánh đèn sáng tỏ trong căn hộ, anh ta
phát hiện dáng dấp của cô nhân viên phục vụ này là kiểu tinh xảo hoàn mỹ trăm
năm khó gặp một lần, 360 độ không có góc chết. Hơn nữa, mặc dù cô mặc đồng
phục của câu lạc bộ thủ đô, nhưng vẫn là có thể để lộ ra khí chất cao quý từ
trong lòng. Phải biết là có rất nhiều thiếu nữ minh tinh tốn tiền để phẫu
thuật thẩm mỹ cho dung mạo của mình trở nên đẹp đẽ đến không thể bắt bẻ, tuy
nhiên nó vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác không hoàn mỹ như cũ, bởi
vì thứ họ thiếu chính là phong phạm trên người Cố Lan San.
Cố Lan San thấy Vương Đạo nhìn mình chằm chằm thì đáy lòng lại đánh trống. Cô
làm phóng viên nên dĩ nhiên biết rất nhiều kết cục khi rơi vào trong tay phóng
viên. Nếu như là bị đánh tơi bời mà dừng lại, vậy coi như là tốt, có rất nhiều
phóng viên trực tiếp bị giết chết lặng yên không tiếng động.
Dĩ nhiên đó là nam, nếu như đụng phải nữ phóng viên… Chuyện cưỡng gian luân
phiên cũng không phải là chưa từng xảy ra…
Mà bây giờ cô lại bị dẫn tới nhà Vương Đạo…
Đáy lòng Cố Lan San lộp bộp rơi xuống, trên mặt lại vẫn nỗ lực duy trì bình
thản.
Vương Đạo nhìn Cố Lan San một hồi, sau đó quay đầu lại nói với ba người đàn
ông đang đứng ở một bên: “Đi pha trà, sững sờ ở nơi này làm cái gì?”
Sau đó, lại quay đầu lại lần nữa, nhìn Cố Lan San, mặt nở nụ cười làm một tư
thế mời.
143-trong-long-anh-co-la-nguoi-quan-trong-n/2168838.html
143-trong-long-anh-co-la-nguoi-quan-trong-n/2168838.html