Editor: Cà Rốt Hồng
Cố Lan San dừng lại một giây, mới ý thức rốt cuộc mình đã đè xuống ở nơi nào,
vội vàng thu tay về, sắc mặt ửng đỏ, cố làm ra vẻ lãnh khốc đứng lên, chỉnh
sửa lại quần áo và tóc tai xốc xếch của mình một chút, sau đó thuận thế trên
cao nhìn xuống Thịnh Thế mặt mũi vặn vẹo đang ôm nửa người dưới một cái, cằm
nhỏ hếch cao, rất ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, xoay người, chân không đi tới
trước cửa, mang một đôi giày cao gót, đẩy cửa rời đi.
Thịnh Thế đợi đến khi Cố Lan San đã đi ra ngoài, mới không để ý tới hình tượng
co rúc thân thể ngồi dậy.
Cô ngã xuống một cái, tay của cô đè ở trên bảo bối của anh, nhận đủ sức nặng
nửa người của cô, đau đớn này, trong nháy mắt đó suýt chút nữa làm cho anh bất
tỉnh.
Động tác co rúc người của Thịnh Thế vừa mới làm được một nửa, cửa trước đột
nhiên lại bị đẩy ra, Thịnh Thế vội vàng giãn thân thể ra nằm ở nơi đó, tuấn
nhan bởi vì đau đớn, hơi có chút ẩn nhẫn.
Cố Lan San giẫm giày cao gót, nhìn cũng không thèm nhìn Thịnh Thế một cái,
tiêu sái đi thẳng lên lầu, trôi qua khoảng chừng một phút đồng hồ, cô lại đi
xuống trong tay còn cầm ví tiền cùng chìa khóa xe.
Lúc đi ngang qua phòng khách, dường như là nhớ ra cái gì đó, dừng lại, bất
thình lình ném cho Thịnh Thế một câu: “Một lần của ngủ một lần, chính là một
lần của một lần anh kết thúc, không phải một lần của đi vào một lần đi ra một
lần!”
Cố Lan San nói xong, liền vội vã đi ra khỏi phòng khách, đuôi mắt Thịnh Thế
phát hiện lúc người phụ nữ ấy rời đi, nét mặt thoáng hiện lên một chút sắc
hồng, nhưng mặt mày lại cố gắng duy trì thần thái ngạo mạn khinh người.
Đây mới là Cố Lan San chân chân chính chính…
Cố Lan San ngạo mạn mà lại xinh đẹp, chua ngoa mà lại khí phách…
Mặc dù thẹn thùng, nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thái kiêu ngạo kia.
Thịnh Thế cảm thấy đây là thời khắc tốt đẹp nhất của mình sau khi cưới, anh
không cảm thấy mình bị Cố Lan San đánh cho một cái tát đó có bao nhiêu nhục
nhã, thậm chí anh lại cảm thấy cái tát đó của Cố Lan San vô cùng tốt đẹp.
Cô vĩnh viễn cũng không biết, sau khi kết hôn rốt cuộc anh đã đè nén giãy dụa
bao lâu, hoài niệm khát vọng bao lâu, mới có thể thấy được Cố Lan San tinh
thần phấn chấn tỏ vẻ khí phách một lần nữa.
Anh cảm thấy hôm nay mình bị cô cho một bụng tức, vậy mà bởi vì cô đánh mình
một trận, toàn bộ đều tan thành mây khói!
Sở Sở của anh vốn là người như vậy, đánh liền muốn đánh lại, mắng liền muốn
cãi lại.
Sở Sở của anh cho tới bây giờ đều không phải là ẩn nhẫn, trong hôn nhân của
anh và cô, khắp nơi cô đều ẩn nhẫn, đó không phải là Sở Sở của anh.
Sở Sở mà anh muốn, là phải cãi nhau gây gổ với anh, là bị chọc tức sẽ nhào lên
đánh anh, là hở ra là đùa bỡn phát ra chút tính khí huyên náo long trời lở
đất…
Sở Sở mà anh muốn, đều có mọi thứ hỉ nộ ái ố thần khí cao ngạo…
Sở Sở mà anh muốn, không phải là người sau khi cưới vẫn luôn bình tĩnh giống
như là một con rối Sở Sở không có suy nghĩ không có tình cảm luôn kìm nén bản
thân ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục)…
Nếu… Nếu có một ngày, Sở Sở của anh sẽ bởi vì anh mà ăn dấm chua, làm nũng
với anh, thậm chí là nhốt anh ở ngoài cửa phòng ngủ để cho anh ngủ thư
phòng… Vậy thì tốt đẹp biết bao…
Thịnh Thế ngửa đầu, nằm trên ghế sofa, từ từ câu môi nở nụ cười.
Sở Sở… Sở Sở, chừng nào thì, em mới có thể bởi vì anh mà ăn dấm chua một
lần, làm nũng một lần, giống như là một người vợ nhỏ bởi vì tin tức đào hoa
của anh đêm không về ngủ mà chận anh ở ngoài cửa đây?
Nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, nếu quả thật có một ngày như thế, anh nhất
định, sẽ rất vui sướng… Rất vui sướng…
129-toi-bi-bao-luc-gia-dinh-9/2168824.html
129-toi-bi-bao-luc-gia-dinh-9/2168824.html