Edit: Thu Lệ
Thịnh Thế bình tĩnh nhìn Cố Lan San một hồi, mới gật đầu một cái, ngậm miệng
“Ừ” một tiếng, sau đó vô cùng thong thả ung dung uống một hớp cà phê, thoạt
nhìn dường như tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cố Lan San lập tức không biết nên nói gì nữa, nên im miệng trầm mặc ngồi đó.
Dường như Thịnh Thế cũng không có ý muốn nói chuyện, hai người cứ như vậy mà
lấy trầm mặc để chống đỡ.
Cố Lan San và Thịnh Thế đều không phải là những người nói nhiều, đã từng có
lúc, hai người cũng thường yên tĩnh ngồi bên nhau như vậy, anh bận chuyện công
ty của anh, cô bận việc của cô, thỉnh thoảng có gì không hiểu cô sẽ ngẩng đầu
lên, hỏi anh một hai câu.
Tính khí anh không được tốt, khi anh đang làm việc không thích người khác quấy
rầy, một khi bị người ta quấy rầy, sẽ nóng nảy mắng người ta.
Thế nhưng anh lại chưa bao giờ tức giận khi cô quấy rầy, ngược lại rất có kiên
nhẫn giảng giải cho cô những điều cô muốn biết.
Có lẽ trôi qua một chút khá lâu, Cố Lan San lại hỏi một câu: “Gần đây công ty
bận rộn không?”
Vẻ mặt Thịnh Thế có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm đánh giá Cố Lan San một
chút, giống như là đang quan sát cái gì đó, chỉ chốc lát sau, anh mới bưng
bình cà phê lên rót cà phê vào ly, trả lời: “Cũng không bận gì mấy, làm mất
một đơn đặt hàng lớn, nên cũng rảnh rỗi.”
Cố Lan San ngẩn người, hiển nhiên là có chút khó tin đối với lời nói của Thịnh
Thế, liền cong môi lên, cười cười, mặt mày phấn khởi, lộ ra tinh thần hăng
hái: “Còn có loại đơn hàng gì mà anh không giải quyết được?”
Thịnh Thế nhìn nụ cười của Cố Lan San, ánh mắt có chút sáng ngời, hiển nhiên
không nghĩ tới cô sẽ cười với mình, phải muộn nửa nhịp mới cười cười theo Cố
Lan San, đáp: “Vốn dĩ muốn hợp tác với khu đất trống ở thành đông, nhưng bởi
vì xảy ra một chút chuyện, nên hợp tác không thành công.” Dừng một chút, Thịnh
Thế vừa cười nói: “Uổng phí nhìn mấy chục tỷ chạy trốn khỏi tay mình.”
Vẻ mặt Cố Lan San vốn dĩ đang cười, nhưng khi nghe thấy “Mấy chục tỷ”, đã hơi
bớt phóng túng đi một chút, cô cúi thấp đầu, giọng nói có hơi không chút để ý,
theo tính chất hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bỗng dưng không có tâm trạng hợp tác, nên không hợp tác.” Thịnh Thế không nói
cho Cố Lan San, thật ra là bởi vì người hợp tác đó thương nhớ cô, trên bàn cơm
không ngừng nói về Cố Lan San.
“À.” Cố Lan San nhìn chằm chằm mặt nước hồ bơi, nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh
mắt có chút hoảng hốt, rốt cuộc Thịnh Thế có bao nhiêu tiền, cho tới bây giờ
cô cũng không biết, bây giờ nghe anh nói không có tâm trạng hợp tác, đã mất đi
đơn hàng mấy chục tỉ, nhưng cũng không có chút vẻ gì là tiếc hận, cô không
nhịn được nghĩ, rốt cuộc gả cho một người đàn ông có bao nhiêu tiền chứ! Chỉ
là số tiền này, cô lại không thể xài một phân một hào!
Hình như Thịnh Thế cảm nhận được Cố Lan San không mấy hứng thú với những
chuyện làm ăn của anh nên không mở miệng nói chuyện nữa.
Cố Lan San an tĩnh ngồi ở chỗ đó, tay phải vẫn không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn
trên ngón áp út.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San vẫn luôn động tới động lui chiếc nhẫn kim
cương kết hôn, lại cúi đầu nhìn qua chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay áp út
bên trái của mình một cái, trầm mặc một hồi thật lâu, mới nhìn gò má của Cố
Lan San, mở miệng: “Cô thì sao? Gần đây công việc có được không? Có gì phiền
phức không?”
Cố Lan San nghĩ đến tin tức vô cùng cấp bách của mình còn thiếu đầu đề, nếu
như không giải quyết được, có lẽ cô thật sẽ bị toà soạn SH cách chức, trong
lòng hơi có chút áp lực lớn, nhưng trên mặt nhưng vẫn là nhàn nhạt cười cười,
‘khẩu phị tâm phi’ đáp: “Tôi thì có phiền phức gì chứ, việc gì cũng đều làm
rất giỏi.”
122-toi-bi-bao-luc-gia-dinh-2/2168817.html
122-toi-bi-bao-luc-gia-dinh-2/2168817.html