Vì trong lòng còn việc nên Tiết Thiên Y từ chối lòng tốt mời cơm của mẹ con Lâm Tuyết Ức mà chui vào phòng ăn mì hộp ăn liền. Sau khi Tiết Thiên Y ăn xong, hắn lấy từ trong tủ cạnh giường ra một bao vải cũ rồi lấy vòng châu năm màu và một cái khuôn đúc hình mặt người ra. Hắn vừa suy nghĩ đến khuôn mặt của phó viện trưởng Triệu vừa loay hay dùng hộp thuốc màu bôi lên tấm khuôn.
Thứ mà Tiết Thiên Y đang làm chính là nghệ thuật cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, đây là thứ mà hắn học được từ một vị sư tỷ trong sư môn. Hắn bận rộn hết một buổi chiều cuối cùng cũng thành công, hắn thở nhẹ một hơi rồi để cái khuôn đúc mặt người lên trên bàn chờ nó được hong khô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiết Thiên Y đi vào phòng khách của gia đình Lâm Tuyết Ức ngồi xem tivi, nói chuyện phiếm với hai mẹ con họ đồng thời truyền một chút Huyền Dương chân khí trị bệnh cho dì Lâm, đến khoảng gần mười giờ hắn mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay Tiết Thiên Y không có ý định đi ngủ, hắn khoanh chân ngồi trên giường tu luyện Trọng Thiên tâm quyết một chút để nghỉ ngơi lấy sức. Rất nhanh đồng hồ đã điểm mười hai giờ, Tiết Thiên Y dùng tai nghe ngóng thì phát hiện toàn bộ người trong tứ hợp viện đều đã chìm vào giấc ngủ say. Lúc này hắn mới trở mình xuống giường cầm lấy cái khuôn đúc mặt người đã được hong khô trên bàn, nhẹ nhàng bóc lớp da trên đó ra đeo sát lên mặt.
Hắn đi đến trước gương, chỉ thấy trong gương từ một thiếu niên thanh tú mười bảy tuổi hắn đã biến thành một người đàn ông da trắng lớn tuổi. Nếu như không mở to mắt cẩn thận phân biệt thì ngay cả chính bản thân hắn cũng nhìn không ra trên mặt mình có một lớp mặt nạ dịch dung.
“Sư tỷ dạy cho ta bộ Dịch Dung Thuật này thật là inh a! Ha ha, từ giờ phút này ta chính là phó viện trưởng viện bảo tàng Yến Kinh rồi!”
Tiết Thiên Y đứng trước gương tự mình thưởng thức một hồi, đến khi khẳng định không có chút sơ hở nào mới cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng đi ra ngoài rồi khóa lại. Hai mũi chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất một cái, cả người như một con chim lướt qua bức tường cao nhảy ra ngoài đường mà không một tiếng động nào vang lên.
Lúc tháp chuông xa xa trong thành phố điểm một giờ đêm thì thân ảnh Tiết Thiên Y cũng đã ở gần nhà bảo tàng Yến Kinh.
So với khung cảnh đầu người chen chúc nhau ồn ào, náo nhiệt thì lúc này xung quanh nhà bảo tàng muốn kiếm một dấu chân cũng rất khó. Xung quanh là một mảng hiu quạnh nhưng những bảo an của nhà bảo tàng không ai dám buông lỏng cảnh giác. Bọn họ chẳng những canh phòng bốn phía lối vào nhà bảo tàng mà ở trước đa số những châu báu đắt giá kia cũng có người trông coi, bọn họ muốn chắc chắn trong thời gian triển lãm sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm nào.
“Ôi, phó viện trưởng Triệu, sao ngài lại quay lại vậy?” Phụ trách trong coi cửa trước của nhà bảo tàng đêm nay là hai gã nhân viên bảo vệ của bảo tàng. Vừa rồi bọn hắn vừa có chút buồn ngủ nên không thể không lấy ra mỗi người một điếu thuốc rít vài phát lấy tinh thần sau đó tán gẫu vài câu với mấy tên bảo an được thuê. Đột nhiên bọn hắn thấy phó viện trưởng Triệu đột nhiên trở lại liền cuống quít giẫm giẫm tàn thuốc, mặt mũi tươi cười đón tiếp.
Tên phó viện trưởng Triệu này làm việc không rõ ràng, tác phong không tốt, trong lòng hai người họ đã sớm xem thường. Bất quá gần đây có lời đồn là sau đợt triển lãm này thì lão viện trưởng sẽ được điều đi, khả năng phó viện trưởng Triệu nhận chức là khả năng rất lớn. Cho nên với tư cách là nhân viên của viện bảo tàng, cho dù trong lòng bọn họ có một vạn lần bất mãn cũng chỉ có thể cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, nhiệt tình nịnh nọt.
“Ừm… Ta còn chưa yên tâm lắm về biện pháp an toàn của chúng ta nên chuẩn bị trở vào xem kỹ một chút, nói không chừng còn có thể phát hiện cái gì đó sơ hở!”
Phó viện trưởng Triệu này đương nhiên chính là do Tiết Thiên Y giả mạo rồi, hắn vừa rồi còn có chút lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề. Kết quả là sau khi chạm mặt hai tên nhân viên, nhìn thấy biểu lộ trên khuôn mặt chúng không có gì khác thường thì mới thả lỏng.
“Phó viện trưởng Triệu tận tình với cương vị công tác, cẩn trọng vô cùng, đúng là một lãnh đạo tốt của chúng ta! Phó viện trưởng Triệu, loại chuyện nhỏ này cứ giao cho hai chúng tôi xử lý là được rồi, ngài vẫn là nên nhanh về nghỉ ngơi đi! Ngài là lãnh đạo, thân thể là quan trọng, thân thể là quan trọng a!” Một nhân viên dáng người gầy yếu vuốt mông ngựa một cách buồn nôn.
“Ha ha, các ngươi hôm nay bận rộn của ngày rồi, thế nào, có mệt hay buồn ngủ gì không?” Tiết Thiên Y bắt chước giọng điệu của phó viện trưởng Triệu lúc sáng, tủm tỉm ấm giọng nói.
“Không mệt! Không buồn ngủ! Phó viện trưởng Triệu thân làm lãnh đạo còn có thể đêm hôm khuya khoắt đến đây thị sát thì chúng tôi thân làm cấp dưới tự nhiên có thể xuất ra tinh thần và nghị lực gấp trăm lần!”
“Đúng vậy, đi theo một người lãnh đạo như vậy, toàn thân chúng tôi đều tràn đầy sức lực!”
Thấy phó viện trưởng Triệu nổi tiếng bá đạo ngang ngược thái độ đại biến, đối đãi với hai người họ hòa ái dễ gần như thế, hai gã nhân viên liền cho là sự nghiệp của họ sắp thăng tiến rồi, cho nên họ kích động vạn phần, càng lúc càng ra sức vỗ mông ngựa.
Cách đó xa xa, vài tên bảo an thấy bọn hắn cố gắng nịnh nọt lãnh đạo như vậy liền hai mặt nhìn nhau, trong lòng hết sức bội phục. Họ nghĩ mình cũng phải học tập một chút để về sau vỗ mông ngựa đội trưởng đội bảo an của họ một chút, nói không chừng đội trưởng cảm thấy sảng khoái sẽ cho họ một chức tiểu đội trưởng. Đến lúc đó đi chỉ huy mấy tên thủ hạ, không cần phải thức đêm mệt nhọc như hôm nay.
“Phó viện trưởng Triệu, bộ quần áo của ngài…” Tên nhân viên dáng người gầy yếu dời ánh mắt từ trên mặt phó viện trưởng Triệu lên trên người, vốn hơi giật mình nhưng lập tức tỏ vẻ xúc động hồi lâu, nói: “Mặc vào thật sự rất có bộ dáng đó!”
Tiết Thiên Y cúi đầu đánh giá mình một chút, không khỏi được phì cười, hắn ban nãy chỉ lo sửa sang bộ mặt nên đã quên đến quần áo. Buổi sáng hắn gặp qua phó viện trưởng Triệu kia chính là mặc một bộ âu phục trắng, bộ dáng vô cùng nho nhã phong lưu. Hiện tại thì chính mình ngược lại, trực tiếp mặc bộ áo bố giày vải, hình dáng này quả thật chẳng giống gì cả.
Nghe thấy tên nhân viên kia nói mình “Mặc vào thật sự rất có bộ dáng”, Tiết Thiên Y xém chút nữa không nhịn được cười thành tiếng. Hắn nhìn tên nhân viên có đôi mắt nhỏ đeo kiếng dày kia, thầm nghĩ: “Thế này mà cũng gọi là rất có bộ dáng? Đại ca ơi, vỗ mông ngựa cũng không nên vỗ đến mức đó chứ?”
“À, bộ quần áo này à… Cái này, ừm, đất nước chúng ta không phải ca ngợi sự mộc mạc sao? Thân là lãnh đạo của nhà bảo tàng, ta cảm thấy trước kia mình ăn mặc quá mức xa xỉ cho nên về sau muốn làm tấm gương sáng cho người khác, làm một tấm gương thật tốt. Bất quá nói thật, bộ quần áo này tuy không đẹp mắt lắm nhưng mặc vào lại rất thoải mái đó. Không tin các ngươi rãnh rỗi kiếm một bộ mặc thử xem!” Tiết Thiên Y tùy tiện bịa một cái lý do đem việc mặc quần áo qua loa vứt đi.
Hắn chẳng qua là thuận miệng nói một chút không ngờ làm hai gã nhân viên kia tưởng thật. Họ nhất trí tỏ vẻ ngày mai lúc về nhà sẽ bắt vợ ra đường mua một bộ đồ như vậy mặc, kiên quyết đuổi kịp lãnh đạo, đoàn kết chặt chẽ mọi người xung quanh hướng về phía lãnh đạo học tập truyền thống mộc mạc cùng tác phong giản dị của lãnh đạo.
“Các ngươi còn trẻ, cứ làm cho thật tốt công việc về sau không gian phát triển sẽ rất lớn, cơ hội cũng sẽ rất nhiều…” Tiết Thiên Y giọng rõ ràng nói, vỗ vỗ vai hai gã nhân viên, ấm giọng động viên vài câu sau đó chỉ chỉ tấm cửa lớn của bảo tàng đang đóng chặt, hỏi: “Chìa khóa cửa lớn đâu rồi? Ta lúc nãy đi từ nhà ra vội quá nên quên mang theo rồi!”
Tên nhân viên mập mạp phản ứng cực nhanh, nghe thế liền vọt lên trước hai bước, đem chìa khóa của mình hai tay dâng lên trước mặt Tiết Thiên Y.
Tên nhân viên gầy yếu kia động tác chậm một nhịp nên rơi về sau, ảo nảo đến độ thiếu chút nữa tự vả vào mặt mình.
“Làm tốt lắm! Ta sẽ để ý các ngươi!” Tiết Thiên Y lại vỗ vỗ vai hai người, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía cửa lớn của viện bảo tàng.