“Bây giờ ta cảm thấy rất thoải mái, dường như đã bốn, năm năm nay ta chưa từng thoải mái như vậy. Tiết Thiên Y, khí công này của con là học từ ai vậy? Tựa hồ rất hữu hiệu đối với bệnh tình của ta.” Lâm mẫu nhìn Tiết Thiên Y đang cụp mắt ngồi xổm bên cạnh mình, trên mặt bà toát lên sự cảm kích cùng kinh hỉ khó có thể che dấu.
“Học được từ một lão đạo sĩ thần bí.” Tiết Thiên Y chậm rãi thu công, nhẹ nhàng đáp, rồi lại cười cười: “Nếu bá mẫu thấy có hiệu quả, về sau mỗi ngày ta sẽ giúp người trị liệu, nói không chừng thật sự có thể chữa khỏi bệnh cũng nên.”
Thân thể Lâm mẫu thật sự là quá hư nhược, Tiết Thiên Y không dám trong một lần trị liệu rót vào quá nhiều Huyền Dương chân khí, tránh bị phản tác dụng. Hắn chuẩn bị mỗi ngày về sau đều đến trị liệu cho Lâm mẫu trong một khoảng thời gian ngắn, nói không chừng có thể đem chứng bệnh hành hạ Lâm mẫu nhiều năm chữa triệt để.
Đây là lần đầu tiên Tiết Thiên Y thử dùng chân khí đi chữa bệnh cho người khác, nhưng sự thật đã chứng minh phương pháp này có hiệu quả làm hắn mừng rỡ vạn phần, hưng phấn như không thôi.
“Tiết ca ca, anh giỏi quá đi! Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh ẹ em thì chính là đại ân nhân của gia đình em a!”
Thấy vẻ mặt mừng rỡ vui vẻ của mẹ, Lâm Tuyết Ức không tự kìm chế được mà cao hứng, mà sắc mặt Tiết Thiên Y cũng vô cùng phấn khởi.
Tiết Thiên Y cười cười khoát tay: “Có thể chữa khỏi bệnh cho bá mẫu hay không anh cũng không chắc cho lắm, nhưng anh sẽ cố hết sức thử một lần. Mặt khác bá mẫu ngàn vạn lần không nên có tâm lý cam chịu, nếu như anh có thời gian rảnh sẽ đưa bá mẫu đi khám ở bệnh viện tốt nhất. Bây giờ kỹ thuật điều trị hiện đại, chuyển biến từng ngày, nói không chừng có biện pháp có thể chữa tận gốc bệnh này cũng nên.”
“Được! Được! Được!” Lâm mẫu mừng rỡ hớn hở nói liên tục ba từ “được”.
Tiết Thiên Y xuất hiện làm cho Lâm mẫu thấy một tia hi vọng chữa khỏi một thân bệnh tật của mình, tinh thần cũng tốt hơn lúc trước nhiều.
Tiết Thiên Y thấy sắc trời không còn sớm, định đứng dậy về phòng nấu cơm.
“Hôm nay ngươi đừng nấu cơm” Lâm mẫu kéo tay Tiết Thiên Y, lại liếc mắt ra hiệu với Lâm Tuyết Ức: “Tuyết Ức, đi vào bếp làm thêm vài món ăn, tối nay để anh Thiên Y của con ăn cơm cùng hai mẹ con ta! Đem mấy món sở trường của con ra làm đi!”
“Vâng, mẹ!” Lâm Tuyết Ức phi thường cao hứng đi vào phòng bếp.
“Chuyện này không tiện lắm đâu!” Tiết Thiên Y nhìn lướt qua bóng lưng thướt tha xinh đẹp của Lâm Tuyết Ức, gãi gãi đầu nói.
“Có gì không tiện? Con và Tuyết Ức xưng hô anh em với nhau, như vậy thì ta và mẹ con cũng đâu khác lắm!”
Lâm mẫu cười tủm tỉm nhìn biểu hiện có chút ngại ngùng của Tiết Thiên Y, ấm giọng nói: “Nghe Tuyết Ức nói trong nhà con chỉ còn có con cùng ông phải không? Đến đây, ngồi xuống tâm sự với bá mẫu!”
“Dạ…”
Hai người ngồi dưới ánh chiều tà, hàn huyên giống như hai mẹ con. Chốc lát sau, Lâm Tuyết Ức từ bên trong mang ra một cái bàn vuông rồi bắt đầu đem thức ăn bày ra.
Hầu như trong cùng một lúc, mấy hộ gia đình cư ngụ tại đây cũng lần lượt ăn cơm, tại đây mọi người thường có thói quen đem bàn cơm bày ra ngoài sân vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Các loại âm thanh ăn uống, trẻ con nô đùa, lại thêm vài tiếng chó sủa làm khu Lão Nhai dưới ánh chiều tà bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.
Thứ hai là ngày khai mạc triển lãm quốc tế châu báu Yến Kinh, từ lúc trời chưa sáng Tiết Thiên Y đã thức dậy, ăn bữa sáng đơn giản, mang theo vài đạo cụ bí mật vội vàng rời khỏi tứ hợp viện, đi tới bảo tàng Yến Kinh.
Ngày hôm qua, Tiết Thiên Y đã quan sát rất kỹ địa hình bốn phía nhà bào tàng, hôm nay hắn chuẩn bị vào bên trong tìm kiếm cơ hội. Nếu như đủ điều kiện, đêm nay hắn sẽ hành động, nếu như quá khó khăn vậy thì cũng chỉ có thể chờ cơ hội khác. Phải biết rằng triển lãm lần này kéo dài trong vòng ba ngày, cho dù cuối cùng không trộm được miếng ngọc được xưng là trân quý nhất trong triển lãm – Ngôi Sao Hy Vọng, Tiết Thiên Y cũng không có ý định đi về tay không, trân bảo trong triển lãm còn nhiều, chẳng qua là linh khí ẩn chứa trong đó ít đi một chút mà thôi.
Am hiểu khinh công thân pháp cùng thuật dịch dung, lại tinh thông súc cốt công, Tiết Thiên Y cảm thấy nếu mình sinh ra trong niên đại chiến tranh, làm một đạo tặc dương danh thiên hạ cũng không phải là không được. Thế nhưng bây giờ là xã hội văn minh pháp chế, rõ ràng là mình sinh không hợp thời, muốn ăn trộm bất kỳ cái gì cũng phải vạn phần cẩn thận, cho dù chỉ có một chút sai lầm thì sẽ có vô số phiền toái cùng tai họa ập đến. (Dịch: tác giả câu chữ vãi!)
Do Tiết Thiên Y dậy quá sớm nên lúc đi ra ngoài thì đường phố gần như không một bóng người. Chỉ một lát sau hắn đã đi đến trước cửa bảo tàng thì thấy cửa lớn đóng chặt, còn lâu mới đến giờ mở cửa.
Bình thường thì nhà bảo tàng đều mở cửa lúc tám giờ, nhưng mấy ngày nay là ngày đặc biệt nên bảy giờ đã có rất nhiều nhân viên công tác đến nơi, làm công tác chuẩn bị bắt đầu triển lãm châu báu, đến chín giờ nhà bảo tàng mới chính thức mở cửa tiếp đãi du khách đến thăm. (“nhà bảo tàng” nghe như kiểu nhà chứa bảo tàng để mấy anh chộm hành nghề – Biên)
Tiết Thiên Y nhàm chán đứng trước nhà bảo tàng, cho đến khi vài người nhân viên công tác nhìn hắn với ánh mắt khác thường, lúc này hắn mới tươi cười thiện ý mà rời đi, dạo quanh mấy khu phố phụ cận đợi thời gian mở cửa.
Phía trước nhà bảo tàng là một con đường lớn, đối diện là con phố chuyên bán đồ ăn vặt, đứng ở đầu phố có thể thấy rất rõ tất cả động tĩnh xảy ra trước bảo tàng.
Tiết Thiên Y ngồi xuống một quán nước đầu phố, gọi một chén đậu hũ rồi chậm rãi thưởng thức, ánh mắt thủy chung không rời cửa chính bảo tàng.
Sau tám giờ, xe cộ cùng người trên đường dần dần đông đúc hơn, cả thành phố lại khôi phục sức sống như mọi ngày, cảnh tượng phồn hoa lại được tái hiện, không ngừng có người dân từ bốn phương tám hướng hội tụ đến khu vực nhà bảo tàng chuẩn bị đi xem triển lão châu báu.
Quán nước không ngừng có người ngồi xuống, có người rời đi, đến chín giờ, Tiết Thiên Y đang muốn đứng dậy trả tiền chợt thấy ba người tuổi trẻ hai nam một nữ từ ngõ nhỏ bên trong đi ra sau đó ngồi vào ghế bên trái, vẫy tay kêu ba phần ăn sáng.
Dưới con mắt người khác sẽ cảm thấy ba người này, nam thì anh tuấn đẹp trai, nữ thì thanh xuân xinh đẹp. Nhưng dưới con mắt của Tiết Thiên Y thì đây không phải là dung mạo thật sự của bọn họ, mà sau khi bọn họ hiện thân liền tỏa ra ba cỗ khí tức cường đại.
Cô gái đi ở phía trước nhanh nhẹn như mèo, hai chàng trai đi phía sau như long hành hổ bộ, bước chân ba người trong lúc đi lại chẳng những nhất trí đến mức thần kỳ, hơn nữa đền không gây ra tiếng động, hiển nhiên ba người đều luyện khinh thân công pháp cực kỳ kinh người.
Ba người này tựa hồ cũng tu luyện tâm pháp nội tức cường đại, ánh mắt trong trẻo có thần, trước sau vào quán đều quét mắt một vòng khắp bốn phía, người khác va chạm với ánh mắt bọn hắn đều không tự chủ được mà đưa ánh mắt tránh đi, không dám nhìn thẳng.
Nếu như so sánh với người bình thường, ba người này đều là tồn tại cường đại khó có thể sánh bằng, thế nhưng nếu so sánh với Tiết Thiên Y, khách quan mà nói thì bọn họ còn kém hơn không ít.