Tiết Thiên Y quát nhẹ, thanh âm này người khác nghe thì không có gì bất thường nhưng khi truyền đến trong tai Mạc Thiếu Kỳ thì như tiếng sấm nổ, chấn cho Mạc Thiếu Kỳ run rẩy cả người. Cùng với tiếng quát, hai ngón tay Tiết Thiên Y đồng thời bắn ra hai tia chân khí vô hình.
Hai tia chân khí như hai cương châm cách không đâm vào hai đầu gối Mạc Thiếu Kỳ làm hắn kêu lên ‘ai da’ đau đớn, thân thể chao đảo, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống mặt đường.
Cùng đi đua xe với Mạc Thiếu Kỳ còn có hơn mười tên, hầu như trong đó toàn là công tử nhà giàu trong thành Yến Kinh. Khi bọn chúng nghe thấy Tiết Thiên Y quát lên ‘quỳ xuống’, bọn chúng đều cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ với tính cách của Mạc đại thiếu gia rất có thể sẽ nổi giận một trận đem cái tên không biết trời cao đất rộng kia dẫm đạp dưới chân, bọn chúng cũng đã làm xong công tác chuẩn bị giúp Mạc Thiếu Kỳ đánh người.
Nhưng làm cho bọn chúng mở rộng tầm mắt chính là, Mạc đại thiếu gia luôn ngang ngược cuồng ngạo đến cực điểm kia không hề phát hỏa mà ngược lại không chút do dự quỳ xuống.
Cùng lúc với khi Mạc Thiếu Kỳ quỳ xuống thì Tiết Thiên Y tránh sang bên trái, như vậy chẳng khác nào Mạc Thiếu Kỳ quỳ gối với Lâm Tuyết Ức đang trốn sau lưng Tiết Thiên Y. Lúc này, ngoại trừ Tiết Thiên Y cùng Mạc Thiếu Kỳ, tất cả mọi người tại hiện trường đều bị một cảnh này khiến sợ ngây người.
“Mạc Thiếu Kỳ ngươi điên rồi à!”
“Nam nhân dưới đầu gối là vàng, sao ngươi có thể tùy tiện quỳ xuống trước mặt nữ nhân như vậy!”
“Cô gái kia là mẹ của ngươi à? Sao ngươi lại quỳ xuống trước mặt cô ta? Còn làm ra vẻ như thấy việc nghĩa không chùn bước như thế! Ta phục ngươi quá! ”
“Người khác thấy nữ nhân xinh đẹp cùng lắm thì ngây người, còn ngươi thì trực tiếp quỳ xuống! Bà mẹ nó, Mạc thiếu gia, ngươi thật mất mặt! Ngươi còn chưa thấy nhục sao?”
“Là nam nhân thì đứng dậy! Con mẹ nó, Mạc Thiếu Kỳ, ngươi còn cứng được không thế?”
“Nếu ta là ngươi thì đã trực tiếp ôm cô gái kia lên xe, sau đó vào trong núi ngoài thành đánh dã chiến!”
“Đúng thế, Mạc Thiếu Kỳ, nếu là đàn ông thì đứng lên làm đi!”
“Đứng lên!”
Một đám bạn xấu (hồ bằng cẩu hữu) của Mạc Thiếu Kỳ đứng ở một bên không ngừng hô to gọi nhỏ, mà vẻ mặt Mạc Thiếu Kỳ đang quỳ ở kia thì ảm đạm vạn phần, trong lòng khổ không nói nên lời.
Vừa rồi Mạc Thiếu Kỳ cũng muốn giãy dụa đứng lên, thế nhưng hai chân hắn không có một chút sức lực nào. Hắn đang muốn quay người kêu cứu với đám bằng hữu nhưng lại cảm thấy giữa ngực cùng cổ họng tê rần, sau đó nửa thân trên giống như trúng định thân chú, căn bản không nhúc nhích được nửa phân, dây thanh quản cũng giống như bị vật gì đó che kín, không phát ra được chút âm thanh nào.
Mạc Thiếu Kỳ cũng không biết đây là do Tiết Thiên Y giở trò quỷ, càng không biết trên người mình rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Hắn vừa hoảng vừa sợ, chỉ biết cúi đầu im lặng quỳ ở đó, đôi mắt trợn trừng nhìn mặt đất, mồ hôi toàn thân toát ra.
Đối với một màn phát sinh trước mắt, Lâm Tuyết Ức cũng sợ ngây cả người, nàng nhìn Mạc Thiếu Kỳ thành thành thật thật quỳ xuống trước mặt, trong lòng không chút vui sướng nào, ngược lại tràn ngập kinh hoàng sợ hãi.
“A, rốt cuộc đã chịu quỳ xuống nhận lỗi rồi sao? Hắc, ngươi đã biết sám hối chứng tỏ người cũng không phải là người xấu hoàn toàn”. Tiết Thiên Y cười cười, nhẹ giọng nói với Lâm Tuyết Ức: “Muội muội, chúng ta tha thứ cho hắn chứ?”
Lâm Tuyết Ức hiểu rõ con người Mạc Thiếu Kỳ, biết hắn tuyệt đối không thể nào chịu cúi đầu nhận lỗi, thế nhưng cô không biết tại sao hắn lại quỳ xuống. Với lại cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tốt nhất là không nhìn thấy Mạc Thiếu Kỳ nữa. Cho nên vừa nghe thấy Tiết Thiên Y nói thế cô mờ mịt “A” một tiếng, vội vàng nói: “Chúng ta đi thôi, đi nhanh!”
“Được, chúng ta đi!” Tiết Thiên Y gật gật đầu nhìn Mạc Thiếu Kỳ, lạnh giọng nói: “Họ Mạc kia, có nghe thấy không? Muội muội ta đã tha thứ cho ngươi rồi, về sau không được khi dễ muội muội ta, nếu không ông trời sẽ trừng phạt ngươi. Còn nữa, nếu ngươi muốn thật lòng xin lỗi thì hãy quỳ ở chỗ này một ngày một đêm đi!”
Nói xong câu đó, hắn và Lâm Tuyết Ức cùng nhau rời khỏi nơi đó, đám bằng hữu kia thấy Mạc Thiếu Kỳ không nói gì cho nên cũng lười ngăn cản.
“Mạc Thiếu Kỳ, cô nàng kia đi xa rồi, ngươi còn quỳ làm gì vậy? Không thấy nhục sao?”
Một tên bằng hữu của Mạc Thiếu Kỳ đi lên, sút vào mông hắn một đá.
Mạc Thiếu Kỳ không nói được lời nào nhưng trong lòng chửi loạn lên: “Con mẹ nó, ngươi cho rằng lão tử muốn quỳ lắm sao? Lão tử không biết trúng tà pháp gì mà không thể động đậy được, nói chuyện lại càng không thể. Chẳng lẽ giống như anh họ của Lâm Tuyết Ức nói, đây là ông trời trừng phạt ta sao? Bà mẹ nó, trên thế giới này làm gì có ông trời trừng phạt cái chó má gì, lão tử không sợ!”
Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng sự việc hôm nay hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải do hắn tự trải nghiệm thì cho dù người khác nói thế nào hắn cũng không tin. Hơn nữa sau khi hắn quỳ xuống, cho dù cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể đứng dậy nổi. Về sau mấy bằng hữu của hắn thấy tình hình không ổn, ba chân bốn cẳng khiêng hắn về nhà, cha mẹ hắn tìm tới hầu hết các danh y trong thành phố nhưng không thể thay đổi tư thế quỳ của hắn, đúng một ngày một đêm sau mới từ từ trở lại bình thường.
Sau sự kiện lần này, Mạc Thiếu Kỳ đã phải chịu nhiều đau khổ thành ra tính cách ngang ngược cuồng ngạo của hắn cũng đã thu liễm khá nhiều, cũng không dám đi quấy rồi Lâm Tuyết Ức nữa.
…
“Vừa rồi anh nói chuyện với Mạc Thiếu Kỳ thật uy phong nha! Tôi rất muốn có một người anh hai như vậy!”
Tiết Thiên Y cùng Lâm Tuyết Ức thoát khỏi sự dây dưa của Mạc Thiếu Kỳ, rất nhanh đã đi đến khu Lão Nhai, Lâm Tuyết Ức đột nhiên nói ra hai câu làm hắn hơi sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó tty quay đầu lại mỉm cười: “Vậy cô về sau cứ gọi tôi là anh hai là được rồi!”
“Thật sự có thể chứ? Vậy em về sau gọi anh là Thiên Y ca nha!” Trong mắt Lâm Tuyết Ức lóe ra quang mang kích động.
“Ừ”
“Tốt quá!”
Lâm Tuyết Ức cùng Tiết Thiên Y đã nói chuyện được khá nhiều, không thẹn thùng như lúc mới bắt đầu gặp mặt nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn tới mức đỏ bừng, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại khoanh trước ngực.
“Vậy anh gọi em là gì? Lâm muội muội ? Hay là Tuyết muội muội ? Hay Ức muội muội ?”
Thấy Lâm Tuyết Ức cao hứng như thế? Nụ cười trên mặt Tiết Thiên Y càng trở nên rực rỡ.
“Tất cả nghe đều không thấy tự nhiên chút nào, hay gọi em là Tuyết Ức đi!”
“Được! Tuyết Ức!”
“Thiên Y ca!”
“Tuyết Ức, giọng nói em thật êm tai, gọi thêm vài tiếng nữa đi!”
“Được, nếu anh thích nghe em sẽ gọi, Thiên Y ca! Thiên Y ca! Thiên Y ca…”
“Ừ! Ừ! Ừ…”
Lâm Tuyết Ức chưa có ngày nào vui vẻ như hôm nay, cô đã bỏ đi tâm tính rụt rè của thiếu nữ, miệng không ngừng líu lo nói chuyện, Tiết Thiên Y cũng cười đáp lại. Không khí thanh tân ở khu Lão Nhai buổi sáng sớm đầy ắp tiếng cười của hai người.