(Từ chương này mình sẽ sửa xưng hô của Dạ Âm Cơ từ ‘mụ’ thành ‘nàng’. Vì dù gì Dạ Âm Cơ hình như cũng còn trẻ, mà thân hình thì lại… chẹp chẹp!)
Tiết Thiên Y biết sư phụ có lẽ biết rõ thân phận của những người này, chỉ là có chút cố kỵ nên tạm thời không chịu nói với mình. Nếu như không nhận được câu trả lời từ sư phụ, Tiết Thiên Y quyết định tự mình đi hỏi.
“Nếu ta không nói thì sao?” Dạ Âm Cơ cắn răng, thái độ cứng rắng nói.
“Không nói?” Tiết Thiên Y lật tay chỉ một ngón tay về phía mặt nước: “Dễ xử lý thôi, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới làm bạn với hắn!”
“Ta nói thì ngươi chịu buông tha chúng ta sao?”
“Vậy phải xem ngươi phối hợp thế nào. Nếu câu trả lời của ngươi làm ta cảm thấy hài lòng, ta có thể cân nhắc buông tha các ngươi!”
“Ta dựa vào cái gì phải tin lời ngươi nói?” Ánh mắt Dạ Âm Cơ lóe sáng, tuy không quá tin tưởng Tiết Thiên Y nhưng giọng nói rõ ràng đã buông lỏng một ít.
“Ngoại trừ tin tưởng ta thì ngươi còn lựa chọn khác sao?” Tiết Thiên Y cười nhạt một tiếng: “Ngươi yên tâm, ta là người, không phải cầm thú, tuyệt đối sẽ không làm ra cái loại chuyện không cần bất kỳ lý do, không hỏi rõ xanh đỏ trắng đen đã đưa ngươi vào chỗ chết đâu!”
‘Cầm thú’ trong lời hắn nói rõ ràng là ám chỉ Dạ Âm Cơ với Độc Xà, nhưng Dạ Âm Cơ cũn không phản bác, hơi cúi đầu suy nghĩ một chút rồi lạnh lùng nói: “Được, ta sẽ nói! Nhưng ngươi cũng phải thề độc là không vi phạm lời hứa của ngươi!”
Tiết Thiên Y cau mày nói: “Ngươi thật là phiền phức! Ta nếu muốn giết các ngươi, ngươi cho rằng một lời thề có thể cản ta? Ngược lại là hai người các ngươi, lần này ta tha cho các ngươi có trời mới biết về sau các ngươi có quay lại giết ta hay không? Tốt nhất là ngươi cũng dứt khoát thề một cái, như lấy danh nghĩa tổ tông tám đời
của ngươi ra thề là về sau không quay lại quấy rầy ta, nếu không ngươi sẽ bị trời giáng ngũ lôi, tổ tông tám đời của ngươi dưới cửu tuyền không được sống yên ổn!”
“Ngươi…” Lồng ngực Dạ Âm Cơ phập phồng kịch liệt một hồi, cuối cùng cũng chế trụ được lửa giận trong lòng, lãnh đạm nói: “Chúng ta đây liền lựa chọn tin tưởng nhau là được.”
“Đây là lựa chọn sáng suốt!” Tiết Thiên Y cười nói: “Ngươi nói đi, ta đây đang rửa tai lắng nghe. Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu: Ngươi ngàn vạn lần đừng nói dối, lúc một người nói dối, nét mặt, ánh mắt, hô hấp, khí tức, nhịp tim… của hắn đều không kìm được mà sinh ra một ít biến hóa. Tuy sự biến hóa này rất nhỏ bé nhưng không tránh được ta biết đâu. Nếu như ngươi có một chữ lừa gạt ta thì hai người các ngươi chết chắc rồi!”
Dạ Âm Cơ hừ lạnh một tiếng, một lần nữa nhìn thoáng qua mặt nước, trong ánh mắt xẹt qua vẻ lo lắng: “Ta cùng Độc Xà đều là thủ hạ của Yêu Hoàng. Còn nguyên nhân giết ngươi… Ta vừa rồi đã nói qua, sự hiện hữu của ngươi khiến ta cảm thấy một loại uy hiếp!”
Tiết Thiên Y nói: “Nói thật, lần đầu ta nhìn thấy ngươi cũng cảm thấy sự uy hiếp cảu ngươi đối với ta. Nhưng ta lại không muốn giết ngươi, đây chính là khác nhau lớn nhất giữa con người và cầm thú! Hiện tại nói cho ta biết, Yêu Hoàng là ai?”
“Yêu Hoàng chính là Yêu Hoàng, chính là lão đại của chúng ta!”
“Vậy nói cho ta một chút tình huống của hắn, ví dụ như tên, địa chỉ, tuổi…”
“Ta chỉ biết rõ thực lực của Yêu Hoàng rất cường đại, còn lại ta chưa từng gặp qua khuôn mặt thật của hắn. Mặt khác tình huống của hắn ta cũng không biết gì, ta nói đều là sự thật, có tin hay không là tùy ngươi!”
Ánh mắt Tiết Thiên Y một mực chăm chú nhìn lên khuôn mặt của Dạ Âm Cơ, một khắc đều không dời đi. Hắn nghe nàng nói xong, gật đầu nói:
“Được rồi, coi như ngươi đã vượt qua kiểm tra. Ngươi nói thực lực Yêu Hoàng rất cường đại? Cường đại đến mức nào?”
Dạ Âm Cơ liếc xéo hắn, khinh thường cười cười: “Cường đại đến mức ngươi không theo kịp! Ngươi tốt nhất cầu nguyện sau này đừng gặp hắn, nếu không ngươi sẽ như Độc Xà hôm nay giống nhau!”
“Hay là hắn cầu nguyện đừng gặp được ta đi, nếu không ta nhất định đánh hắn nhừ tử!” Tiết Thiên Y ngạo nghễ nói, hắn là nghé con mới sinh, đối với đối thủ của mình trước giờ hắn vẫn chưa bao giờ chịu yếu thế.
Trong lòng Dạ Âm Cơ âm thầm cười lạnh, nói: “Ta lúc này có thể xuống dưới cứu người hay chưa?”
Câu nói của nàng còn chưa hết liền cảm thấy hoa mắt, Tiết Thiên Y như quỷ mị lướt đến trước người nàng điểm lên mấy cái huyệt vị trên người nàng rồi sau đó lui lại.
“Ngươi… Ngươi đã làm gì trên người ta?” Dạ Âm Cơ căm tức nhìn Tiết Thiên Y. (chắc còn bị mò cái gì đó – biên)
“Không có gì.” Tiết Thiên Y thản nhiên nói:
“Ta chẳng qua làm cảm thấy cứ như vậy mà buông tha ngươi thì thật sự quá tiện nghi cho nguoi rồi. Cho nên ta đã làm một thủ đoạn nho nhỏ, làm cho ngươi từ nay về sau không thể tùy lúc đi hại người nữa, như vậy cũng là một trừng phạt nho nhỏ cho việc ngươi mạo phạm ta! A, ngươi không nên dùng ánh mắt ác độc đó nhìn ta nha! Đây hết thảy là do ngươi tự tìm lấy, ta không giết các ngươi đã là rất thiện tâm rồi!”
Dạ Âm Cơ tự mình cảm nhận một chút, chỉ cảm thấy mấy huyệt vị trên người bị điểm mấy cái phảng phất như bị vật gì phủ kín. Nội tức bản thân khi lưu chuyển tới đó liền không thể đi qua, nàng thử ngưng tụ nội tức rồi xông về trước mấy lần nhưng chẳng được hiệu quả gì. Mà cả kinh mạch ngược lại trở nên đau nhức, phồng lên muốn đứt.
Mấy cái huyệt vị này chính là đường mà nội tức của Dạ Âm Cơ muốn vận chuyển vài đi qua, một khi bị phủ kín thì mười thành thực lực của nàng sau này chỉ có thể phát huy được hai, ba thành. Dùng nó để tự bảo vệ mình coi như cũng được, còn muốn gây bất lợi đối với Tiết Thiên Y thì gần như không có khả năng.
Đối với Dạ Âm Cơ mà nói, mất đi thực lực so với chết thậm chí càng muốn khó chịu hơn, càng thống khổ hơn. Nàng vừa sợ vừa giận, ánh sáng xanh trong ánh mắt phát ra vô vàn hận ý, lạnh lùng nói: “Ngươi hèn hạ! Vô sỉ!”
Tiết Thiên Y nhếch miệng: “Bốn chữ này từ trong miệng ngươi nói ra ta lại thấy nó như một lời khen ngơi, khích lệ tan ha! Uy, ngươi có cứu bằng hữu nươi hay không? Chậm thêm chút nữa hắn có thể chìm xuống đáy làm thức ăn cho cá rồi!”
“Ngươi đừng đắc ý quá sớm, sẽ có một ngày ta sẽ đem thống khổ mà ngươi gây lên người ta trả lại cho ngươi gấp mười lần!”
Dạ Âm Cơ lúc này cho dù tràn ngập hận ý nhưng cũng không có cách nào trả thù Tiết Thiên Y. Nàng vội vàng lưu lại một câu ngoan độc rồi thân hình nhảy lên cao rơi vào trong hồ nước, hướng về phía Độc Xà rơi xuống nhanh chóng bơi tới.
Thực lực của nàng vốn là so với Độc Xà yếu hơn một đoạn lớn, không thể thi triển thân pháp bay trên nước kỳ diệu lúc nãy. Hơn nữa vừa bị Tiết Thiên Y đánh mất hơn một nửa thực lực, lúc này muốn cứu người cũng chỉ có thể dùng phương pháp bơi lội như vậy.
Cũng may Tiết Thiên Y còn lưu lại cho nàng hai thành thực lực, cho nên nàng so với người bình thường vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Đợi đến khi Dạ Âm Cơ kéo thân hình của Độc Xà đến bên cạnh bờ thì bốn phía đã không còn thấy bóng dáng của Tiết Thiên Y, hiển nhiên là hắn đã rời đi.
“A…….”
Nhìn Độc Xà đang hôn mê bất tỉnh lại nghĩ tới bất hạnh của mình, trong lòng nàng không nén nổi cơn giận, nàng ngửa đầu lên trời như một đầu sói cái, điên cuồng hú dài một hồi thê lương.
……
Một đêm này Chu Kiên Cường ngủ rất say sưa, thời điểm này hắn còn đang mộng xuân, trong mộng ôm hai nhân viên phục vụ xinh đẹp vũ mị đem ba mươi sáu kiểu nghiên cứu từ đầu tới cuối một lần. Kết quả là… khi tỉnh lại, hắn phát hiện giữa hai chân dinh dính, ga giường cũng ướt một mảng.
“Không phải chứ, tối hôm qua làm đến mệt mỏi, gân tay đau nhức cũng không thể làm cho kho đạn trống rỗng cơ mà? Ai, xem ra tinh lực quá tràn đầy cũng làm người ta phiền não a…! Đều do Tiết Thiên Y, nếu không phải tại hắn tối qua đem hai nữ nhân viên phục vụ kia đuổi đi thì ta đã trái ôm phải ấp song phi một đêm, căn bản không thể phát sinh loại chuyên như thế này!”
Chu Kiên Cường oán trách Tiết Thiên Y, trở mình từ trên giường bò xuống dùng khăn giấy đem dấu vết trên giường lau sạch sẽ. Sau đó lại đi thay một cái quần lót mới, lúc này mới đứng lên chạy đi rửa mặt tắm táp, lúc đi ra nhìn đồng hồ thì đã tám giờ sáng.
“Tiết Thiên Y đâu? Bà mẹ nó, người này so với ta còn ngủ nướng hơn à?”
Chu Kiên Cường rón ra rón rén đi đến trước phòng ngủ Tiết Thiên Y, thấy cửa phòng mở liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trên mặt giường lớn rỗng tuếch, nệm chăn cũng được xếp chỉnh tề, có điều cái túi vải mà Tiết Thiên Y mang theo đã không biết biến đâu mất.
“Bà mẹ nó, người đâu rồi? Đi đâu rồi? Sẽ không rời đi trước chứ?”
Chu Kiên Cường ngẩn ngơ, tranh thủ thời gian trở lại phòng mình thu thập đồ đạc sau đó theo thang máy đi xuống đại sảnh tiếp đãi, hỏi qua mới biết Tiết Thiên Y đã rời đi lúc trời vừa điểm sáng.
“Quả nhiên nhanh… Tiết ca a Tiết ca, ngươi lúc đi thế nào cũng không nói với huynh đệ một tiếng chứ? Thật sự là không có suy nghĩ quá rồi!” Chu Kiên Cường dậm chân, vẻ mặt ảo não.
“Tiết tiên sinh trước khi đi có lưu lại cho ngài một câu.” Người nhân viên kia mỉm cười.
“Hắn nói gì?” Tinh thần Chu Kiên Cường chấn động.
“Tiết tiên sinh nói, không chừng vài này các ngươi có lẽ còn cơ hội gặp mặt.”
Chu Kiên Cường thở dài: “Mấy ngày nữa ta còn phải đi học, còn có thể tới đâu gặp mặt đây? Trừ khi hắn cũng là học sinh của trường trung học Yến Kinh Thập Lục…”