Thanh Diện Thú thấy công kích của mình bị ngăn trở thì không khỏi lắp bắp kinh hãi. Sau khi phát hiện người ra tay chính là Tiết Thiên Y, thì hắn liền hung hăng trợn trừng mắt, cười gằn: “Hảo tiểu tử…, chưa thèm đụng tới mày thì thôi, lại còn tới đây xen vào việc của người khác! Mày đừng vội, đứng ở đó chờ đi, sau khi giải quyết xong thằng nhóc này, tao sẽ nói chuyện với mày!”
Hắn rụt cánh tay phải lại, định thu hồi nắm đấm của mình, nhưng nào ngờ nắm đấm cứ như mọc rễ trong lòng bàn tay của Tiết Thiên Y, mặc kệ hắn cố gắng giãy giụa thế nào cũng không rút ra được.
“Khách sạn này do các vị mở ra sao?” Tiết Thiên Y nháy mắt với Chu Kiên Cường, ý bảo hắn đừng xúc động, sau đó chậm rãi hỏi Thanh Diện Thú.
“Đúng thế thì sao?” Thanh Diện Thú vừa giãy giụa vừa nói.
“Tôi thấy nó thật sự là hắc điếm!”
“Đúng là hắc điếm đấy, mày có thể làm được gì nào ?”
“Các ngươi ở đây đổi trắng thay đen!” Chu Kiên Cường kêu lớn: “Ta sẽ báo cảnh sát, để cho họ đến đóng cửa khách sạn của các ngươi!”
Thấy Thanh Diện Thú giãy giụa đến mức toát cả mồ hôi hột, ánh mắt Chu Kiên Cường nhìn về phía Tiết Thiên Y không khỏi mang theo vài phần ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn, bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ thằng thiếu niên tầm tuổi sàn sàn với mình này lại là một vị “cao thủ” thâm tàng bất lộ? Bà mẹ nó, nếu thật sự như thế… thì còn sợ cái chym gì nữa!
“Báo cảnh sát? Vậy báo nhanh đi…! Không ngại nói cho mày biết, cảnh sát khu này đều là anh em với bọn tao, nếu bọn hắn đến, tao sẽ báo lên là hai đứa mày ngang nhiên gọi gái mại dâm ở đây! Ha ha, đến lúc đó để xem thằng nào sẽ có vinh dự được tham quan trong cục cảnh sát! Đờ mờ, mau buông ông ra, nếu không ông sẽ… ai da, cha mẹ ơi!”
Thanh Diện Thú biết rõ hôm nay đã gặp phải thứ dữ, vừa mới buông lời uy hiếp thì liền cảm thấy bàn tay Tiết Thiên Y đang giữ nắm đấm của mình đột nhiên xiết chặt lại, một đại lực từ bốn phương tám hướng tác động vào nắm đấm của mình, đau đớn tới mức phải kêu la thảm thiết.
Ba tên lưu manh đứng sau lưng Thanh Diện Thú thấy thế liền nhanh chóng vây xung quanh, chỉ là bọn hắn còn sợ đá thúng đụng nia, đang do dự nên hay không tấn công Tiết Thiên Y.
Thấy đối phương định chơi hội đồng, Chu Kiên Cường liền nhích lại gần Tiết Thiên Y, tỏ ý muốn cùng hắn chống đỡ.
Tiết Thiên Y liếc mắt nhìn hắn, cười cười, rồi bình thản nói với Thanh Diện Thú: “Muốn ta buông tay cũng được thôi, nhưng ta nghĩ… chuyện hôm nay cũng nên dừng ở đây là được rồi đấy! Các vị cứ đi làm việc của các vị, bọn ta tiếp tục đi ngủ…”
Thanh Diện Thú kia cũng là một tên chó điên, không đợi Tiết Thiên Y nói xong, hắn liền cắn răng nhịn đau, tay trái nắm chặt lại thành quyền, giống như độc xà đánh vào khuôn mặt Tiết Thiên Y.
“Cẩn thận!” Chu Kiên Cường kinh hãi nhắc nhở.
Hiển nhiên Chu Kiên Cường đang làm chuyện thừa thãi, bởi dường như Tiết Thiên Y đã sớm phòng bị. Thấy Thanh Diện Thú ra quyền, ngay lập tức Tiết Thiên Y cũng nâng nắm đấm trái lên nghênh đỡ, đồng thời buông tay phải của Thanh Diện Thú ra.
“Rắc!”
Hai nắm đấm va chạm, một âm thanh nhỏ giòn vang lên bên tai những người có mặt ở đó, cũng chẳng biết là xương tay của ai vỡ vụn… Và chỉ ngay sau đó, Thanh Diện Thú chợt hét lên một tiếng thảm thiết, liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, cánh tay trái rũ xuống mềm nhũn.
“Hay!” Chu Kiên Cường vốn còn đang lo lắng cho Tiết Thiên Y, nhưng khi thấy hắn vẫn ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng đó, cũng không có vẻ gì là bị thương, thì gã lập tức hưng phấn vỗ tay điên cuồng.
Trong tổ chức của đám người này, thân thủ của Thanh Diên Thú cũng xem như không tồi, nhưng thật không nghĩ tới hắn vừa đối mặt thì đã bại trong tay đối phương, thoạt nhìn còn bị thương không nhẹ, khiến cho ba gã đi cùng hắn đều phải biến sắc mặt.
“Thanh Diện Thú, mày thấy thế nào?” Một gã đồng bọn nhíu mày hỏi.
“Móa nó, cánh tay này xong rồi!” Thanh Diện Thú nâng cánh tay bị thương lên, sắc mặt lộ vẻ ác độc, lạnh lùng nói: “Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên hết cho tao…! Hôm nay mà để hai thằng ôn này chạy thoát thì “Hảo Hán Minh” của chúng ta còn thể diện gì nữa!”
Nhiều năm qua, giới xã hội đen ở Yến Kinh vẫn luôn đối chọi gay gắt, hiện tại chỉ còn lại bốn thế lực lớn, phân biệt khống chế bốn khu vực đông, tây, nam, bắc của Yến Kinh. Với tư cách là một trong bốn thế lực lớn đó, Hảo Hán Minh hoạt động chủ yếu ở phía tâến Kinh, thành viên của bọn chúng đều trực tiếp hoặc gián tiếp quản lý không ít sinh ý, thu nhập hàng năm cũng rất khá.
Mặc dù trong tất cả những sinh ý lớn nhỏ này có không ít thứ đen tối, không thể công khai, nhưng hết thảy đều được các ông lớn có khả năng hô phong hoán vũ chiếu cố ủng hộ. Cho dù ngẫu nhiên có thể phát sinh chém giết ẩu đả ảnh hưởng đến mạng người, nhưng thường thường cũng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không, và cuối cùng không bị gì cả.
Cấu trúc thành viên của Hảo Hán Minh được mô phỏng theo 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, cũng do 108 người tạo thành. Chỉ có điều, sau khi gia nhập tổ chức, cả đám đều quên đi tên thật, chỉ gọi nhau bằng tên hiệu tương ứng, tấm huy chương bọn chúng đang đeo trên ngực chính là tiêu chí của tổ chức này.
Mỗi thành viên của Hảo Hán Minh đều là loại chó điên, thấy Thanh Diện Thú bị thương, cũng không cần biết Tiết Thiên Y lợi hại ra sao, sau khi trao đổi nhanh với nhau qua ánh mắt thì ba gã đồng bọn liền đồng loạt xông lên.
Chu Kiên Cường đứng chung một chỗ, kề vai sát cánh cùng Tiết Thiên Y. Mặc dù hắn nhận ra mục tiêu chủ yếu của ba gã kia là Tiết Thiên Y, nhưng hắn cũng hiểu rõ, một khi Tiết Thiên Y bị đánh ngã, bản thân hắn cũng không thể may mắn thoát nạn. Chỉ có chung sức với Tiết Thiên Y thì mới có cơ hội tránh thoát kiếp nạn này.
Một bên là hai thiếu niên 16 – 17 tuổi, một bên là ba gã nam tử cao to đen hôi, trong mắt của người khác thì đây xem như thắng bại đã được định. Thế nhưng vừa rồi chứng kiến thân thủ siêu phàm của Tiết Thiên Y, sự tự tin của Chu Kiên Cường đã tăng lên gấp bội, thấy ba người đối phương đang chuẩn bị vây công, hắn liền thét lớn một tiếng, hai nắm đấm vung mạnh như Phong hỏa luân*, lao về phía gã nam tử đang đứng trước mặt.
Suy nghĩ của Chu Kiên Cường rất đơn giản: Liều thân mình xông lên, dù có chịu đòn một trận thì cũng phải giúp Tiết Thiên Y ngăn cản một đối thủ, như vậy sẽ khiến Tiết Thiên Y bớt được chút áp lực. Đợi đến lúc Tiết Thiên Y giải quyết xong hai gã kia, y liền có thể quay lại trợ giúp mình.
Nhưng điều Chu Kiên Cường không ngờ được là, hắn mới lao lên được hai bước thì thân hình Tiết Thiên Y đã xuất hiện ở phía trước, và cũng không thấy được động tác của y như thế nào, mà đã làm cho gã lưu manh phía đối diện tê liệt ngã rạp xuống đất.
Phía trước ngã rồi, còn hai tên phía sau thì sao?
Chu Kiên Cường hãm thân lại, quay đầu nhìn lại đằng sau. Rồi ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy hai gã ở đằng sau cũng y hệt như tên đằng trước, đang nằm chết dí trên mặt đất, thân thể cuộn lại như con tôm luộc, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Đánh gục ba tên lưu manh chỉ trong vòng 3s, bình quân 1s giải quyết một thằng. “Miểu sát*” trong truyền thuyết đại khái là như thế sao?.
Cao thủ!
Lúc này Chu Kiên Cường giống như một cô nàng si tình, ánh mắt nhìn Tiết Thiên Y toát ra vẻ sùng bái vô hạn, đến nỗi máu từ mũi chảy tràn xuống miệng cũng quên không lau.
Lý Xuân Phương định gọi người tới để giúp mình hả giận, tưởng rằng có thể dễ dàng dọn dẹp Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường, nhưng thật không ngờ kết cục lại như vậy. Ả nhìn đám người Thanh Diện Thú nằm gục trên mặt đất, đầu óc có chút quay cuồng.
Đợi tới khi kịp phản ứng, ả hoảng sợ nhìn Tiết Thiên Y, theo bản năng muốn chạy khỏi đây thật nhanh, chẳng qua là hai chân cứ mềm nhũn ra, dường như không còn một chút sức lực nào, đứng cũng không vững chứ đừng nói đến việc chạy.
“Lý Xuân Phương, mau báo cảnh sát! Gọi người của chúng ta đến! Nói là có người làm loạn ở khách sạn Xuân Phong!”
Thanh Diện Thú bỗng nhiên kêu lớn. Vừa rồi hắn muốn vụng trộm báo cảnh sát, thế nhưng cánh tay thật sự là bị thương quá nặng, căn bản không có cách nào rút được điện thoại ra.
“A… đúng, đúng… báo cảnh sát… gọi người tới…!” Lý Xuân Phương được nhắc nhở, tinh thần chấn động, nhanh chóng rút điện thoại di động từ trong túi ra.
“Rõ ràng bản thân vi phạm pháp luật, lại còn dám báo cảnh sát.. chẳng lẽ đầu óc thằng này bị đánh hỏng rồi sao?”
Chu Kiên Cường cười ha ha, thuận tay lau sạch máu mũi, sau đó bèn bước lên, thu hồi bọc tiền bỏ lại vào túi du lịch, tiện thể dùng chân tặng cho ba gã đang nằm rạp trên mặt đất mỗi thằng một cước.
Mặc kệ Chu Kiên Cường ở đó đắc ý thừa cơ trả thù, Tiết Thiên Y quay người trở về phòng, cầm lấy bọc y phục của mình rồi đi ra ngoài.
——————————————
(*) Luân: bánh xe (vòng)
(*) Miểu sát: giết trong nháy mắt.