“Ông chủ, ngươi trước chờ ở chỗ này một chút, ta đi mở xe.”
Trước cửa ngân hàng, Anna đối Thạch Lãng nói ra, bởi vì đã theo Thạch Lãng, Anna tự nhiên xưng hô Thạch Lãng vì lão bản.
Không bao lâu thời gian, Anna liền từ bãi đỗ xe ra một cỗ màu trắng bảo mã dừng ở Thạch Lãng bên người.
“Ông chủ, mời lên xe.”
Anna xuống xe vì Thạch Lãng kéo ra chỗ ngồi phía sau cửa nói.
Thạch Lãng lắc đầu, cũng không có ngồi vào chỗ ngồi phía sau đi, mà là kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ngồi xuống.
Phía trước có cái mỹ nữ có thể nhìn lại có thể sờ, Thạch Lãng mới không có ngu như vậy, tự mình một người chạy tới ngồi đằng sau đâu.
Nhìn xem Thạch Lãng đã ngồi vào tay lái phụ, Anna bất đắc dĩ, chỉ có thể đóng lại chỗ ngồi phía sau trên cửa xe vị trí lái.
“Ông chủ, chúng ta đi đâu?”
Anna đeo lên dây an toàn về sau, đối Thạch Lãng hỏi.
“Hiện tại không sai biệt lắm là cơm trưa thời gian, tìm một chỗ đi ăn cơm đi.”
Thạch Lãng nhìn đồng hồ tay một chút, phát hiện đã lại đến có thể ăn cơm thời gian, bất tri bất giác. Này thời gian còn trôi qua thật nhanh a.
“Được rồi ông chủ, ta biết phía trước có một nhà người Hoa mở phòng ăn, làm đồ ăn ăn thật ngon, nếu không chúng ta đi nơi đó ăn ”
Anna cân nhắc đến lão bản mình quốc tịch, mười phần vì Thạch Lãng suy nghĩ nói.
“Tốt, liền đi nơi đó.”
Thạch Lãng gật đầu nói, hai ngày này luôn ăn cơm Tây, xác thực rất hoài niệm cơm trưa.
Theo Thạch Lãng, vẫn là gạo cơm tương đối hợp khẩu vị của hắn, về phần bò bít tết bánh mì cái gì, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị vẫn được, muốn Thạch Lãng thường xuyên ăn, hắn nhưng chịu không được.
Thế là, tại Anna dẫn đầu dưới, hai người tới một nhà cơm trưa quán.
Có lẽ là thân ở tha hương nơi đất khách quê người, nhìn thấy mình người trong nước đều sẽ cảm giác đến rất thân thiết, nhà này nhà hàng ông chủ khi nhìn đến Thạch Lãng về sau, đối hai người đặc biệt nhiệt tình.
Không chỉ cho Thạch Lãng cơm nước của bọn họ đánh giảm còn 80%, ông chủ còn tự thân xuống bếp, xào hai cái thức ăn cầm tay cho Thạch Lãng đưa tới.
Khi Thạch Lãng đi định vào nhà vệ sinh thì vô tình một bóng người chạy ra đụng phải hắn , nhìn lại một nam nhân trung niên bụng bự người Châu Á. Nhờ có dây chuyền bảo hộ và thân thể được cường hóa nên Thạch Lãng cũng không bị gì, mà nam nhân thì không may mắn như vậy bị lực phản chấn từ dây chuyền đẩy ra ngoài ngồi bệt trên mặt đất.
– Tên nhóc con này đi đứng không nhìn đường à.
Hắn cũng không nghĩ là Thạch Lãng khỏe như vậy, nên không dám lao lên làm bậy chỉ dám ngồi đó chỉ mặt Thạch Lãng chửi bới.
Nghe giọng nói của hắn Thạch Lãng biết ngay là người đồng hương nhưng cũng không vì thế mà đỡ hắn dậy. Thạch Lãng biết nếu vẫn như trước , người ngồi dưới đất có lẽ đã là hắn rồi, nên lạnh giọng nói.
– Rõ ràng là người lao nhanh ra còn nói ta không nhìn đường, với lại bỏ móng vuốt lợn của ngươi xuống, có tin ta bẻ gãy tay ngươi hay không.
Thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn nam nhân sợ hãi bỏ tay xuống, Vội chạy ra ngoài bỏ lại một câu .
– Ngươi có gan thì đợi đó chờ ta.
Thạch Lãnh nhìn bóng lưng của hắn cười lạnh, có cường hóa dược dịch cải tạo hắn chẳng lẻ còn sợ đám côn đồ cóc ké. Với lại nếu hắn dám dẫn người tới trước khi Thạch Lãng rời đi, cũng không ngại dạy cho hắn một bài học.
Thạch Lãng cũng cảm thấy thật là quá xui xẻo, lúc nào đi ăn cũng như rằng sẽ có chuyện xảy ra, lần trước là Hạ Đông Kỳ, lần này lại là một tên Trung niên mập mạp, đã vậy còn đều là người Hoa nữa chứ.
Khi Thạch Lãng đang định thanh toán dẫn Ânna rời đi thì bỗng nhiên một đám tầm 5-6 người chặn ngay trước cửa , toàn bộ đều là người Trung Quốc. Một tên trung niên to con nhất chỉ vào Thạch Lãng đối với mập mạp sau lưng nói.
– Trư huynh hắn là tên đã đẩy ngươi a
– Đúng, là hắn.
Trung niên cao to bước đến trước mặt Thạch Lãng cao giọng quát.
– Nhóc con còn không mau quỳ xuống xin lỗi Trư ca.
Không quan tâm tên ở trước mặt , Thạch Lãng lạnh lùng nhìn thoáng qua nam nhan mập mạp nói.
– Tha cho ngươi một lần bây giờ còn dám mang người đến, ngươi ngại mình sống quá lâu sao.
Thấy Thạch Lãng ngông cuồng như vậy, tên Trư ca nhìn Lý Hổ rồi chỉ vào Thạch Lãng nói.
– Lý Hổ, đánh gãy chân hắn có gì ta phụ trách….
Chưa kịp nói hết câu Thạch Lãng đã nhanh chóng bước đến tát hắn một cái bay vút ra bên ngoài răng rơi đầy đất. Lý Hổ thấy Thạch Lãng không nể mặt mình mà còn đánh người, thẹn quá hóa giận lao đến định đạp bay Thạch Lãng mà quên để ý đến tốc độ kinh người khi nãy của Thạch Lãng.
Thấy Lý Hổ không sợ chết đạp tới Thạch Lãng nhếch mép, khoanh tay đứng yên không nhúch nhích, thấy Thạch Lãng không có động tác né tránh gì. Còn tưởng rằng bị hắn dọa sợ, Lý Hổ cười ha hả quát lớn một tiêng.
– Xem ta phế ngươi.
Anna ở bên nhìn thấy đang định báo cảnh sát thì đột nhiên một màn bất ngờ xảy ra khiến cho nàng dừng lại động tác, nụ cười của Lý Hổ cũng chợt tắt, khuôn mặt nhăn nhó như chết cha chết mẹ. Chỉ thấy chân của hắn chỉ còn cách bụng Thạch Lãng một chút nhưng khoảng cách một chút này như lạch trời hắn cố thế nào cũng không qua được. Đôi tay đang khoanh lại trước ngực của Thạch Lãng đột nhiên mở ra, vươn tay cầm lấy chân của Lý Hổ quất mạnh ra ngoài, thân thể Lý Hổ mất kiểm soát đụng vào cái cổng sắt miệng phun ra một ngụm máu. Cảnh tượng bất ngờ xảy đến làm cho mọi người trong quán không khỏi ngây người.
Cũng không thể trách Lý Hổ yếu dù sao Thủ hộ chi tinh có khả nang chống lại bom đạn không những vậy thân thể Thạch Lãng đã được cường hóa qua, sức mạnh vượt trội hơn người bình thường. Lý Hổ thua cũng không oan.
Mấy tên đồng bạn của Lý Hổ thấy đại ca của mình bị ném bay đi, khuôn mặt sợ hãi nhao nhao chạy ra ngoài, mang theo hai tên Trư ca và Lý Hổ nhanh chóng rời đi .
Thạch Lãng thấy cảnh này cũng không cản bọn hắn lại , thanh toán tiền ăn rồi đối với Anna nói .
-Đi thôi.
Anna lấy lại bình tĩnh chạy theo Thạch Lãng lấy xe rời đi trước khuôn mặt ngơ ngác của khách quan xung quanh.
Hai người sau khi ngồi lên xe, Anna khuôn mặt hiếu kỳ nhìn Thạch Lãng sau đó nói.
“Ông chủ, khi nãy ngươi thật soái a .”
Nàng cũng không ngờ ông chủ của mình vừa là một phù hào, vừa có thân thủ tốt như vậy.
Nghe Anna khen Thạch Lãng vuốt vuốt cái mũi nói.
– Vậy sao?
Dò xét độ thiện cảm của Anna thấy lại tăng thêm 2 điểm.
Thạch Lãng quyết định về nhà nhất định phải tu luyện Phàm Nhân Hóa Tiên Quyết để sau này dễ trang bức, tán gái a.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên thanh âm hệ thống trong đầu hắn vang lên.
– Ký chủ Khiêu chiến thành công võ giả nhị lưu đặt được 200 điểm tích lũy.
Lần đầu tiếp xúc với võ giả là Thạch Lãng có chút hưng phấn, đối với hệ thống nói
– Ồ! Hình như đây là lần đầu ta khiêu chiến. Hệ thống cho ta thông tin về các cấp bậc ở giới cổ võ giả.