Túc chủ: Thạch Lãng
Lực lượng: 273 【 người bình thường một trăm )
Tốc độ: 251
Tinh thần: 155
Lực bền bỉ: 75 【 người bình thường 20 ](thiên phú dị bẩm)
Thế lực: Không
Hậu cung: 0
Điểm tích lũy: 1960
Đẩy ngã mỹ nữ: 22
Thần phú thương thành: Đã mở ra
Cơ sở phúc lợi: Vô hạn tiền tài
“Mặc dù đã đẩy ngã 22 mỹ nữ, nhưng là đều là cấp C, cái này điểm tích lũy vẫn là hơi ít a.”
Thạch Lãng nhìn thoáng qua điểm tích lũy trên màn hình , âm thầm tính toán.
Trải qua thời gian một tháng, tại trên trực tiếp bình đài tìm kiếm mỹ nữ, sau đó đẩy ngã, Thạch Lãng đã cảm thấy có chút phiền, chủ yếu nhất là, Thạch Lãng không muốn luôn đối với lấy cấp C mỹ nữ hạ thủ, dù sao, đẩy ngã một cái cấp B mỹ nữ thì tương đương với mười cái cấp C.
Nếu là đẩy ngã một cái cấp A, kia càng là tương đương với 100 cái cấp C đó a. Vừa suy nghĩ hắn vừa câu thông hệ thống
” Mở ra thương thành hệ thống.”
” Hệ thống ?”
Một lúc sau không thấy hệ thống trả lời, hắn cảm nhận được có gì đó không ổn. Sau một giờ liên tục câu thông với hệ thống nhưng không thấy có phản hồi gì hắn bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
“ Chẳng lẽ bị lỗi gì rồi sao?”
Hệ thống bỗng nhiên biến mất làm cho Thạch Lãng không thích ứng được. Nhưng hắn chỉ tưởng rằng có lỗi hoặc có vấn đề gì đó thôi.
Trong một ngày này cứ lâu lâu hắn lại gọi hệ thống nhưng vẫn bặt vô âm tín. Một ý nghĩ hắn chưa bao giờ muốn nghĩ đến bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.
“ Hệ thống đã rời bỏ ta rồi sao.”
Thạch Lãng chưa biết điều gì đã xảy ra nhưng cảm giác lo lắng, bất an khiến cho ý nghĩ đó hiện ra ngày càng nhiều. Hắn vẫn mong đợi, đợi một lúc nào đó hệ thống sẽ quay về rồi nói với hắn đây chỉ là một lỗi nhỏ, và hắn sẽ vẫn có vô hạn tiền tài, vô số mỹ nữ .
Nhưng một tuần trôi qua đã làm cho Thạch Lãng triệt để tuyệt vọng, hắn lâm vào bế tắc, nguyên một tuần hắn không có tâm trạng chơi đùa với hai nữ hầu, thấy hắn như vậy các nàng cũng nhiều lần an ủi, hỏi thăm nhưng chỉ nhận được những cú lắc đầu, và ánh mắt vô thần. Thạch Lãng cảm thấy như thượng thiên đang trêu đùa hắn, đưa hắn lên đỉnh cao, trao cho hắn hệ thống, cho hắn vô hạn tiền tài rồi đạp hắn xuống.
Đang oán trách cuộc đời thì điện thoại hắn vang lên, là mập mạp gọi đến.
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Thạch Bàng.
“ Không xong rồi sắc lang, cổ phiếu công ty bỗng nhiên tụt dốc, đồng thời có một người bí ẩn thu mua lại toàn bộ cổ phần của các cổ đông còn lại với giá cao, ngươi có giải pháp gì không.”
“ Không tra ra ai đã mua sao”
“Không, các cổ đông cũ nói mua cổ phần của họ là những người khác nhau nhưng khi xem lại thì tất cả lại quy về môt người.”
Thạch Lãng như rơi vào hầm băng, hệ thống bặt vô âm tín, công ty mập mạp lại đột nhiên có vấn đề, đây là chuyện gì. Không có hệ thống, vô hạn tiền tài cũng vô dụng, trong thẻ của hắn bây giờ không có một đồng, Thạch Lãng làm sao có thể giúp Thạch Bàng. Chỉ có thể buồn rầu nói
“ Ngươi mau bán hết cổ phần còn lại đi rồi lấy tiền đó sống an nhàn hay kinh doanh gì đó đi. Có lẽ ta không còn giúp được ngươi nữa rồi.”
Nghe thấy giọng điệu buồn rầu của hắn mập mạp mới bắt đầu nhận ra Thạch Lãng hình như gặp chuyện gì đó
“Thạch Lãng ngươi làm sao vậy?”
“ Có thể nói là ta phá sản rồi.”
Mập mạp hít sâu một hơi sau đó nói ra một câu
“Ta sẽ bán công ty rồi đưa lại tiền cho ngươi.”
Nghe thấy câu nói của mập mạp lòng hắn có chút ấm áp, nhưng vẫn từ chối.
“ Không cần, Ta vẫn còn một nhà ăn sinh ý khá tốt, ngươi tự lo là được rồi chuyện của ta, ta tự lo được.”
Thạch Bàng nghe vậy cũng không nói gì thêm, hắn biết tính cách của Thạch Lãng, dù có chuyển cho hắn, hắn cũng không nhận.
“ Có gì khó khắn thì nói với ta ”
Đợi mập mạp nói xong Thạch Lãng liền tắt máy. Quay qua thấy Vương Tâm Di cùng Trịnh Phương đã đến bên cạnh hắn từ lúc nào.
“ Hai ngươi nếu đã nghe rồi thì ta cũng nói luôn, ta đã phá sản rồi không còn khả năng nuôi các ngươi. Hai người các ngươi tự do rồi, đi đi.
Để cho hắn bất ngờ là hai nàng không trực tiếp rời đi mà tiến đến ôm lấy hắn, nước mắt rưng rưng.
“ Hu.. Hu.. Lão bản, ngươi bỏ rơi bọn ta sao”
Thấy hai nàng đột nhiên khóc lên, làm hắn luống cuống tay chân không biết nên làm gì. Chỉ có thể bất đắt dĩ nói.
“ Ta không còn điều kiện trả lương cho ngươi làm sao có thể giữ ngươi lại a.”
Hai nàng tuy đến với hắn vì tiền , nhưng người xưa có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ở bên hắn lâu ngày nàng lúc nào chăm sóc, nấu ăn cho hắn bị hắn coi chỉ là nữ hầu, tuy nhiên bất giác các nàng đã yêu hắn mất rồi.
Một tuần qua Thạch Lãng chán nản, tuyệt vọng không có thời gian quan tâm hai nàng, làm cho Vương Tâm Di và Trịnh Phương cảm giác như thiếu mất một cái gì đó không thể bù đắp được. Bây giờ nghe Thạch Lãng muốn hai nàng rời đi, Vương Tâm Di cùng Trịnh Phương không kiềm được khóc òa lên, mếu máo nói.
“ Bọn ta không cần, chỉ cần ngươi yêu ta. Không..Không chỉ cần cho ta làm nữ hầu, ở bên cạnh chăm sóc ngươi, được không.
“Các ngươi…”
Hắn không thể tin được việc diễn ra trước mắt mình , mình chỉ xem hai nàng như nữ hầu, một công cụ giúp hắn phát tiết, kiếm điểm tích lũy, nhưng bây giờ lại ở trước mặt hắn, cầu xin hắn cho mình ở lại dù không cần trả lương.
Việc này làm cho hắn không những không thấy tự hào mà càng nhiều hơn là tự trách, trách bản thân ngu muội, chỉ lo lợi ích bản thân không quan tâm đến các nàng, luôn có suy nghĩ phụ nữ chỉ cần tiền là có thể mang lên giường rồi sẽ luôn vâng lời hắn.
…
Chương 58 là chương ta tự viết để xem ý kiến của các đọc giả về văn phong và hướng đi mới cho bộ truyện, các bác đọc thấy ổn thì tác sẽ viết tiếp theo cách này nếu không ta sẽ giữ nguyên cách viết cũ..
.
Số Momo: 0976805030
Cảm ơn!
.