Diệp Lăng Phi ngồi trong xe cảnh sát hút điếu thuốc của Tiểu Triệu đưa cho. Tiểu Triệu ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười. Mấy cảnh sát kia cũng biết Diệp Lăng Phi, dù sao Diệp Lăng Phi cũng thường xuyên lui tới cục cảnh sát, mọi người trong cục cảnh sát ai mà không biết Diệp Lăng Phi là người như thế nào. Hơn nữa, trong vụ cướp ngân hàng lần trước, Diệp Lăng Phi đã hiển lộ thân thủ khiến cho cảnh sát được mở rộng tầm mắt. Thế nên những cảnh sát này đối với Diệp Lăng Phi rất khách khí, không còng tay Diệp Lăng Phi lại.
– Tiểu Triệu, tôi cũng không làm khó dễ anh nữa, sau khi đưa tôi đến chỗ đại đội trưởng Điền thì anh nên trở về nhà mà ăn mừng tất niên. Dù sao hôm nay cũng là 30 tết anh cũng nên trở về nhà mà chuẩn bị.
Diệp Lăng Phi nói.
Tiểu Triệu vừa nghe nhắc đến chuyện này, mặt hắn trở lên tang thương giống như chết cha chết mẹ, hắn chỉ thở dài nói:
– Diệp tiên sinh, anh không biết đấy thôi, hai năm nay tôi không được ăn tất niên ở nhà. Cứ mỗi khi đến ngày này là chúng tôi lại bận tối mắt tối mũi. Anh xem, ngày thường còn có thời gian nghỉ ngơi nhưng cứ đến tết là chúng tôi phải tăng ca, chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra. Anh nói xem, cảnh sát chúng tôi cũng là người, ai mà không muốn về nhà ăn tết cùng với gia đình.
– Ừ, xem ra các anh cũng khổ thật.
Diệp Lăng Phi đồng tình nói:
– Tất cả mọi người đều là người, tôi cũng hiểu được.
Tiểu Triệu vội vàng nói:
– Lúc nào gặp chị Chu thì anh giải thích với chị ấy một tiếng, lúc tôi đi thì chị Chu đã về nhà nên không biết. Nếu chị Chu biết tôi bắt anh thì tôi xui xẻo mất.
Diệp lăg phi không khỏi cười, thầm nghĩ:
– Chu Hân Mính à, nhìn xem, em che giấu quan hệ của chúng ta nhưng ngay cả đồng nghiệp của em cũng biết.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Diệp Lăng Phi không nói ra, hắn chỉ gật đầu biểu thị sẽ giải thích với Chu Hân Mính.
Chiếc xe cảnh sát vừa mới tiến vào cục cảnh sát, Tiểu Triệu đã vội vàng nhảy xuống xe. Hắn mở cửa xe ra, mời Diệp Lăng Phi như mời một đại nhân vật xuống xe.
– Diệp tiên sinh, tôi đưa anh đến gặp đại đội trưởng của chúng tôi.
Tiểu Triệu nói.
– Có cần phải công tôi không, không phải là anh cần báo cáo kết quả với đại đội trưởng của anh sao.
Diệp Lăng Phi vươn hai tay ra tỏ ý để cho Tiểu Triệu còng tay mình lại. Tiểu Triệu vội vàng cười nói:
– Diệp tiên sinh, xem anh nói kìa, chúng tôi chỉ là muốn anh hiệp trợ điều tra, chúng tôi đâu có chứng cứ gì chứng minh anh là người khả nghi. Hơn nữa với thân thủ của Diệp tiên sinh sợ rằng cả bốn người chúng tôi căn bản cũng không phải là đối thủ của anh, anh đừng đùa tôi nữa. Đi thôi, đại đội trưởng đang chờ anh đấy.
Tiểu Triệu nói vậy khiến cho cả ba cảnh sát còn lại cũng đồng ý. Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu không còng tay mình lại, hắn thầm nghĩ:
– Rốt cuộc là như thế nào đây, mình vốn muốn tặng cho gã cảnh sát này một ân tình kết quả là người ta lại không cảm kích. Xem ra làm người tốt cũng không phải là tùy tiện có thể làm được.
Tiểu Triệu dẫn Diệp Lăng Phi tới trước cửa phòng làm việc của Điền Kiếm Phi. Hắn đẩy cửa ra, nói với Điền Kiếm Phi đang ngồi trên bàn làm việc:
– Đại đội trưởng, tôi đưa Diệp tiên sinh đến rồi.
Điền Kiếm Phi vừa ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Lăng Phi cười ha hả đi vào phòng làm việc của mình còn Tiểu Triệu thì đứng ở cửa chờ người. Hắn sửng sốt, tựa hồ như không giống dự đoán của mính. Hắn nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ bị còng tay lại và thẩm vấn chứ đâu ngờ Tiểu Triệu lại không còng tay lại mà còn đưa thẳng tới đây.
– Tiểu Triệu, chuyện này là như thế nào?
Điền Kiếm Phi trầm mặt xuống, chất vấn:
– Lẽ nào cậu chưa phá án bao giờ sao?
Tiểu Triệu đứng ở cửa nói quanh co:
– Đại đội trưởng, trọng án đều là do chị Chu phụ trách, bây giờ chị Chu đang ở nhà, tôi sẽ gọi điện cho chị ấy đến.
– Cậu có phải là cảnh sát hay không, lẽ nào ngay cả thẩm vấn phạm nhân cũng không biết, đúng là không đỡ nổi. Tôi còn định bồi dưỡng cậu nhưng cậu làm cho tôi thất vọng quá.
Điền Kiếm Phi trầm mặt xuống nói:
– Không phải là có nhân chứng rồi sao, lẽ nào còn muốn tôi dạy cho cậu?
Tiểu Triệu do dự đưa chân trái vào phòng làm việc, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng hắn liền rụt chân lại. Hắn vội vàng cầm lấy điện thoaọ gọi điện cho Chu Hân Mính mau tới.
Diệp Lăng Phi cười lạnh ngồi đối diện với Điền Kiếm Phi, hắn nhấc chân phải lên, cầm lấy điếu thuốc Ngọc Khê trên bàn Điền Kiếm Phi, cười lạnh nói:
– Ngọc Khê, có tiền đây, xem ra tiền lương của cảnh sát nhân dân cũng không thấp.
Nói xong Diệp Lăng Phi tự châm điếu thuốc, hay quay sang Điền Kiếm Phi thở một hơi, cười lạnh nói:
– Đại đội trưởng Điền, tôi hỏi anh, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?
– Dựa vào cái gì bắt anh?
Điền Kiếm Phi sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn nghĩ tới đây là cục cảnh sát, hắn là lão đại nên lập tức trầm mặt xuống, uy nghiêm nói:
– Tôi hoài nghi anh có liên quan tới một vụ án giết người.
– Vụ án giết người?
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
– Tại sao tôi lại không biết tôi đã giết người nỉ, tôi là một người dân lương thiện mà. A, tôi còn có bạn bè quốc tế nữa, tôi không ăn trộm, không cướp giật, không mắng chửi người, không bắt nạt trẻ con, nếu như tôi nhìn thấy một cụ già tôi cũng sẽ dìu cụ qua đường mặc dù người ta không muốn qua. Một người tốt như tôi đáng ra phải được khen ngợi chứ sao lại nói tôi giết người. Được rồi, nếu đã như vậy thì anh nói cho tôi biết tôi đã giết ai và giết lúc nào.
– Chúng tôi hoài nghi khoảng tám đến mười hai giờ tối hôm qua anh đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn để giết chết Mã Phượng Vân và người giúp việc của bà ta, sau đó còn phóng hỏa giả tạo hiện trường.
Điền Kiếm Phi nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi nói:
– Chúng tôi có nhân chứng chứng minh đêm qua anh đã từng xuất hiện gần biệt thự của Mã Phượng Vân.
– Tám đến mười hai giờ tối?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười ha hả nói:
– Đại đội trưởng Điền, phiền anh khi nào phá án thì dùng đầu óc một chút, trong khoảng thời gian đó tôi đang ở nhà với vợ. Đâu có ai lại rời bỏ một người vợ đẹp để đi tìm một mụ già như vậy. A, xin lỗi, tôi không nên dùng từ thô lỗ như vậy, ý tôi nói là đâu có ai đi nói chuyện với một bà mập.
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ đeo tay nói:
– Bây giờ tôi còn có việc, tôi có thể đi được chưa?
– Anh nghĩ đây là chỗ nào, muốn đi thì đi sao?
Điền Kiếm Phi vỗ bàn, cả giận nói:
– Diệp Lăng Phi, tôi biết anh có hậu thuẫn nhưng ở chỗ này, nếu như hoàng đế giết người thì tôi cũng phải quản. Nếu như hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi đây.
– Đội trưởng Điền, anh không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh Diệp Lăng Phi liên quan tới vụ án này.
Chu Hân Mính đi vào phòng làm việc của điền kiềm phi, nàng rất bình tĩnh, trong tay cầm tờ khẩu cung đi tới trước mặt Điền Kiếm Phi, lạnh lùng nói:
– Chỉ bằng vào một tờ khẩu cung này thôi sao. Đại đội trưởng Điền, lẽ nào đây là ngày đầu tiên anh làm cảnh sát, những tờ khẩu cung này căn bản là giả tạo. Gã bảo vệ kia không trực ban trong thời gian đó, buổi tối hôm đó hắn đã đi đánh bạc cùng với vài người khác. Đại đội trưởng Điền, anh có muốn tự mình thẩm vấn một chút hay không?
Điền Kiếm Phi bị Chu Hân Mính hỏi cho á khẩu không trả lời được, hắn không dám nhìn vào mắt Chu Hân Mính, nói:
– Thế nhưng đây là một vụ mưu sát, hiện tại Diệp Lăng Phi là người khả nghi nhất, có người chứng minh người chết có xung đột với Diệp Lăng Phi.
– Bây giờ tôi cũng có mâu thuẫn với anh, nếu như tối hôm nay anh chết có phải cũng muốn nghi ngờ tôi giết chết anh không, thực sự là quá buồn cười.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, nhưng tiếng cười còn chưa dứt thì chợt nghe Chu Hân Mính trách cứ:
– Diệp Lăng Phi, đây là cục cảnh sát anh ăn nói cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng nói lung tung.
– Cô là cảnh sát, ở đây do cô chỉ đạo, tôi không nói lời nào là được chứ gì.
Diệp Lăng Phi lè lưỡi, cố ý ngẩng mặt nhìn Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính chuyển ánh mắt qua Điền Kiếm Phi tiếp tục truy vấn:
– Đội trưởng Điền, tôi đã xem qua báo cáo xét nghiệm thi thể, theo như báo cáo thì không có cách nào chứng minh Mã Phượng Vân và người giúp việc bị mưu sát, hai người vì không thở được mà chết. Nếu như anh muốn lập án mưu sát thì tôi cũng không thể nói gì hơn thế nhưng anh không thể vô duyên vô cớ mà bắt người oan uổng được. Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, làm gì cũng cần phải có chứng cứ, không thể buông tha cho người xấu lại càng không thể đổ oan cho người tốt. Thế mà anh không đến hiện trường, chỉ ngồi trong phòng làm việc bịa đặt lung tung. Có phải nhờ vào sự bịa đặt này mà anh leo lên ngồi cái ghế đội trưởng không. Tôi cảnh cáo anh, tôi là người đầu tiên không đồng ý.
– Sĩ quan Chu, mong cô chú ý lời nói của mình, không phải có người hậu thuẫn là muốn làm gì thì làm đâu.
Điền Kiếm Phi biết rõ mình đuối lý nhưng tới nước này rồi thì hắn cũng không thể chịu thua như vậy được. Điền Kiếm Phi cứng rắn nói:
– Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vụ án này tôi tự mình phụ trách, tôi cho rằng Diệp Lăng Phi là người khả nghi nhất, cần phải tiến hành thẩm vấn.
Điền Kiếm Phi vừa mới dứt lời thì thấy có mấy người từ bên ngoài tiến vào. Từ nãy đến giờ Tiểu Triệu vẫn trốn ở bên ngoài, những người trong đội cảnh sát hình sự vốn đã không ưa vị đại đội trưởng này nên bọn họ chạy đến để xem nào nhiệt. Có người còn e sợ thiên hạ bất loạn nên cố ý chạy sang các phòng khác để kể chuyện này khiến toàn bộ mọi người ở cục cảnh sát đều đến đây để xem náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều biết lần này Điền Kiếm Phi đã chọc phải tổ ong vò vẽ vì đã đắc tội với Chu Hân Mính. Không phải chỉ có Điền Kiếm Phi mà ngay cả cục trưởng cũng nể Chu Hân Mính vài ba phần. Thứ nhất là vì cha của Chu Hân Mính, thứ hai là vì quả thật Chu Hân Mính có năng lực làm việc, cho dù vụ án khó đến đâu nếu vào tay nàng cũng giải quyết được. Nguyên tắc làm cảnh sát của Chu Hân Mính là không để cho người tốt chịu oan, càng không thể buông tha cho người xấu. Từ khi Chu Hân Mính vào đội cảnh sát hình sự thì người dân thành phố hết sức ủng hộ cảnh sát, không ngờ hôm nay Điền Kiếm Phi lại dám đắc tội với Chu Hân Mính, không phải là chọc vào tổ ong vò vẽ thì là cái gì.
Bạch Tình Đình mang theo ba vị luật sư đi đến, chỉ cần một luật sư là đủ rồi nhưng Bạch Tình Đình vẫn muốn làm lớn chuyện này. Trong lòng nàng đang tức giận, mới đầu năm mà đã bị cảnh sát làm cho xui xẻo. Ba vị luật sư mà Bạch Tình Đình mang đến không phải là loại ngồi không, ba người đều là người có danh tiếng.
Bạch Tình Đình vừa mới đi vào đã nhìn xem Diệp Lăng Phi có xảy ra chuyện gì hay không, còn ba vị luật sư thì đi can thiệp. Diệp Lăng Phi vừa mới nhìn thấy có nhiều người trợ giúp như vậy hắn bỗng nhiên reo lên:
– Lão bà, anh vừa bị đại đội trưởng Điền mắng cho một trận, bây giờ cảm giác đầu óc mơ màng không biết có phải là do đại đội trưởng Điền chửi máng không nữa.
Diệp Lăng Phi thốt ra những lời này khiến cho Điền Kiếm Phi sửng sốt, hắn thầm nghĩ:
– Tôi mắng chửi lúc nào, từ lúc hắn vào đây tôi còn không có cơ hội để mắng hắn chứ.
Bạch Tình Đình vừa nghe vậy liền nói:
– Có đúng không đại đội trưởng Điền, tôi nhớ anh rồi, bây giờ tôi đưa vị hôn phu của tôi đến bệnh viện kiểm tra, nếu như vị hôn phu của tôi có xảy ra chuyệ gì thì tôi sẽ kiện anh, anh cứ đợi đấy. Hừ, đừng tưởng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì có thể tùy tiện bắt người, cho dù tôi có mất toàn bộ gia sản tôi cũng phải thắng vụ kiện này.
Bạch tình nói xong liền đỡ Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng làm việc của Điền Kiếm Phi còn ba vụ luật sư lúc này cũng không nhàn rỗi, họ liên tục hỏi Điền Kiếm Phi xem rốt cuộc Diệp tiên sinh phạm tội gì.
Chu Hân Mính thấy tình hình như vậy nên nàng cũng không cần ra mặt nữa. Nàng đi ra cửa rồi gọi Tiểu Triệu lại bảo hắn thấm vấn gã bảo vệ xem rốt cuộc là ai đã sai hắn làm như vậy. Tiểu Triệu thích nhất những chuyện như thế này, hắn không dám thẩm vấn Diệp Lăng Phi nhưng với gã bảo vệ thì lại rất thích thú.
Điền Kiếm Phi bị ba vị luật sư hỏi cho cứng miệng không trả lời được, nói chung Điền Kiếm Phi không hiểu luật pháp lắm, hắn làm như vậy là đã trái với qui định của nhà nước. Cuối cùng, ba vị luật sư mắng cho hắn một vài câu rồi cũng rời khỏi cục cảnh sát.
Điền Kiếm Phi vừa định thở một hơi thì thấy cục trưởng xuất hiện. Điền Kiếm Phi thầm kêu khổ, thầm nghĩ:
– Rốt cuộc Diệp Lăng Phi có địa vị gì mà tại sao cả thế giới giúp cho hắn vậy. Tất cả đều gây phiền phức cho mình, dù sao mình cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, lẽ nào bắt người cũng không được sao?
Điền Kiếm Phi nào đâu biết cục trưởng cũng phải chịu áp lực, nếu như vụ án này có chứng cứ thì quá tốt, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều không có một manh mối nào. Lại bị Chu Hân Mính nắm được nhược điểm, Chu Hân Mính chạy tới chỗ cục trưởng mắng Điền Kiếm Phi một trận, đồng thời hỏi cục trưởng tại sao một người như Điền Kiếm Phi lại có thể đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự, dường như trong này có vấn đề gì.
Chu Hân Mính nắm được nhược điểm của Điền Kiếm Phi khiến cho ngay cả cục trưởng cũng không biết làm thế nào, hắn đâu có thể trêu vào con gái của phó thị trưởng được. Vốn dĩ cục trưởng đã đứng từ sớm ở ngoài cửa, hắn muốn nói chuyện với Điền Kiếm Phi về vụ án này nhưng thật không ngờ Bạch Tình Đình lại mang theo luật sư tới đây. Vụ án này vốn không thể lập án được huống chi lại còn bắt người. Đợi mọi người đi hết cục trưởng mới đi vào, Điền Kiếm Phi vừa định giải thích thì thấy cục trưởng lắc đầu nói:
– Đại đội trưởng Điền, vụ án này anh đừng quản nữa, đến tết rồi, anh về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
– Đây là có ý gì?
Điền Kiếm Phi không hiểu hỏi.
– Tạm thời cách chức.
Cục trưởng nói xong liền quay đầu rời khỏi phòng làm việc của Điền Kiếm Phi.