Đô Thị Tàng Kiều – Chương 214: Hoàn toàn tỉnh ngộ – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 214: Hoàn toàn tỉnh ngộ

Gió lạnh thổi qua khuôn mặt chan chứa nước mắt của Diệp Lăng Phi, hắn quỳ rạp trước phần mộ của cha mẹ. Diệp Lăng Phi cầm một nén hương cắm lên đống tuyết trên mộ rồi cúi đầu lạy ba cái.

Phần mộ này trong có vẻ xa hoa hơn nhiều những phần mộ khác xung quanh, toàn bộ được ốp bằng đá hoa cương, chi phí tu sửa phần mộ này cũng phải lên tới hai mươi vạn.

Diệp Lăng Phi ngĩ, lúc còn sống cha mẹ đã không được hưởng một ngày hạnh phúc thế nên sau khi mất nhất định hắn phải tu sửa phần mộ thật xa hoa, để bù đắp sự hổ thẹn với cha mẹ mình. Nhưng Đỗ Thuận có nói một câu khiến Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý đó, ông nói với Diệp Lăng Phi rằng: “Người sống chịu khổ nhưng sau khi chết thì coi như đã được an nghỉ, không nên dày vò mình nữa làm gì.

Những lời này của Đỗ Thuận đã khiến Diệp Lăng Phi thức tỉnh, người đã chết rồi dù có xây phần mộ thật đẹp thì cũng đâu có ích lợi gì.

Tuy rằng không trùng tu lại thế nhưng vẫn dùng đá hoa cương để ốp lên phần mộ, tránh cho nước từ trên núi chảy xuống cuốn văng mất đất đi.

Hàn Đình Đình và Dã Thú đứng ném giấy vàng xung quanh phần môn, đõi thuận đứng sau Diệp Lăng Phi, nói:

– Tiểu Phi, khi xây dựng lại mộ, người trong thôn cũng đã giúp đỡ không ít. Tất cả mọi người đều cảm thấy có lỗi với Diệp gia, những năm gần đây, ngày lễ tết đều có người đến thắp hương cho cha mẹ cháu. À, còn những đứa bé chăn trâu nữa, người trong thôn không cho chúng đến chơi đùa ở đây. Khụ, Tiểu Phi, đã bao nhiêu năm rồi, chuyện qua khứ coi như đã hết. Dân làng chúng ta rất nghèo, làm cả năm vẫn không đủ sống, thật ra mọi người cũng rất khổ.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, hắn đi một vòng xung quanh phần mộ rồi dừng lại ở trước tấm bia. Hắn không nói gì, chỉ nhìn về hương căn nhà trong thôn Nam Dương.

– Hài tử, cháu cũng nên về bái tế cha mẹ cháu nhiều hơn. Bây giờ ta cũng yếu rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ chết, đến lúc đó thì không thể giúp cháu trông coi phần mộ của cha mẹ cháu được.

– Đỗ gia gia, nếu như người đồng ý, cháu muốn mang người lên thành phố Vọng Hải, chí ít cháu có thể chăm sóc được cho người. Nếu một ngày nào đó cháu chết, cháu cũng sẽ an bài người để chiếu cố lão nhân ra, lão nhân gia không nên sống một mình ở đây.

Diệp Lăng Phi quay sang Đỗ Thuận, thành thật nói:

– Cháu rất muốn được chăm sóc người.

– Hài tử, không cần đâu, ta sống ở đây quen rồi.

Đỗ Thuận lắc đầu nói:

– Có thể là con người của ta cổ quái, không thích rời khỏi đây. Ta đã sống ở thôn Nam Dương này bảy mươi năm rồi nên không nỡ bỏ đi. Cho dù có chết, ta cũng muốn chết ở chỗ này.

– Đỗ gia gia, người giống hệt cha mẹ cháu, trước khi ba cháu chết, ông nói muốn được chôn ở thôn Nam Dương, cả mẹ cháu cũng như vậy nữa. Bây giờ cháu vẫn còn nhớ lúc cháu kéo thi thể của mẹ cháu đi chôn, không một người nào trong thôn giúp cháu vì họ sợ lây bệnh. Chỉ có Đỗ gia gia người không sợ lây bệnh đã giúp cháu an táng mẹ. Bây giờ nghĩ lại thì bệnh lao đâu có thể chết người được, nếu như lúc đó có người cho cháu vay tiền đưa mẹ đi bệnh viện thì mẹ cháu đã không phải chết.

– Hài tử, cháu không thể trách những người đó được, bọn họ cũng không có tiền. Khụ, lúc đó ta là một lão già cô độc, biết sống được mấy ngày nữa, cho dù bị lây bệnh cũng không sao. Thế nhưng bọn họ thì khác, bọn họ còn có gia đình.

Diệp Lăng Phi cắn môi, chậm rãi nói:

– Đỗ gia gia, nói thì là như thế nhưng cháu không thể tha thứ cho bọn họ được. Những người trong thôn đáng hận, những người thân thích lại càng đáng hận hơn, bọn họ không thèm quan tâm đến mẹ con cháu sống thế nào.

– Hài tử, ta đã nói rồi, mọi chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi.

Diệp Lăng Phi không nói nữa mà hắn há miệng gào lên một tiếng, tiếng gào vang vọng trong rừng núi, giờ khắc này, bao nhiêu thù hận hắn tích tụ mấy chục năm nay rốt cuộc cũng được phát tiết ra.

– Ngủ ở chỗ này?

Dã Thú ôm một cây cột từ trong nhà đi ra, hắn đặt cây cột xuống đám cỏ rồi đặt mông ngồi xuống đất.

– Tất nhiên rồi, đây là nhà của tao, không ngủ ở đây thì ngủ ở chỗ nào. Tiểu tử mày mau vào trong phòng dọn dẹp sạch sẽ đi, nếu như lười biếng, tao đợi mày ngủ sẽ kéo sập căn nhà xuống.

Diệp Lăng Phi cầm lấy cái xẻng để san bằng cái sân nhà hắn.

– Không thể nào, lão đại, chúng ta không thể ngủ ở đây được.

Dã Thú khổ sở nói:

– Lão đại, anh đại từ đại bi, chúng ta quay trở về thành phố đi.

– Ít nói thôi, nếu như tao làm xong cái sân này mà mày còn chưa dọn dẹp xong trong nhà thì tao cho mày biết tay.

Diệp Lăng Phi trừng mắt lên, Dã Thú vội vàng đứng lên, chạy vào trong nhà tiếp tục dọn dẹp.

Nơi đây là căn nhà cũ của Diệp Lăng Phi, đã hơn mười năm rồi, ba gian phòng bây giờ đã đổ mất hai gian, chỉ còn lại một gian thì cũng rất bừa bộn. Bức tường thì cũng gần đổ rồi, đá vụn rơi đầy trên mặt đất. Lúc này Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang cố gắng dọn dẹp, Hàn Đình Đình thì cầm cái chổi trong tay, nàng quét bụi trong phòng ra ngoài.

Khối lượng công việc cũng không nhỏ, ba người làm từ trưa đến bây giờ mới chỉ được phân nửa, còn rất nhiều tảng đá vẫn chưa mang được ra ngoài.

Diệp Lăng Phi đang cầm xẻng để phát bớt cỏ ở sân thì có một gã nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi cầm xẻng đứng ở trước cửa nhìn vào trong nhà. Lúc này, Diệp Lăng Phi đang bận rộn, khi hắn nhìn thấy người đàn ông kia liền dừng lại. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn người kia, người kia cũng nhìn lại hắn.

– Diệp Lăng Phi.

Nam nhân kia cao giọng hô.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nhìn lướt qua, gật đầu, mang theo vẻ mặt không chút biểu cảm, hắn nói:

– Lý Cương.

– Đúng là anh à, anh về từ khi nào vậy?

Nam nhân kia buông xẻng xuống, chào hỏi:

– Tiểu tử anh thật là, mấy năm nay cũng không có tin tức gì, mấy hôm trước tôi và Tiểu Lam còn nhắc tới anh đấy.

Nhắc tới cái tên Tiểu Lam, Diệp Lăng Phi giật mình, hắn buông xẻng xuống cười lạnh nói:

– Lý Cương, lẽ nào anh cũng nhớ tới tôi à? Đây đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ!

– Khụ, xem tiểu tử anh kìa, tại sao lại nói như vậy. Đừng nói lại chuyện năm đó nữa, tôi biết lúc trước tôi sai, nhưng khi đó tôi còn trẻ, bây giờ nghĩ lại tôi thấy lúc đó thật không nên đối xử với anh như vậy.

– Có một số việc không phải nói quên là có thể quên được, thời gian trôi qua, anh và tôi cũng đều trưởng thành rồi nhưng có một số chuyện tôi không có cách nào quên được.

Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt sương gió già nua của Lý Cương, hắn cười nói:

– Tôi đã từng thử quên nhưng không hiểu vì sao lại không thể quên được, đặc biệt là cảnh tượng anh bắt nạt tôi. Anh nói xem con người tôi có phải là thù giai không, tôi nhớ rất kỹ rằng anh là người đoạt đi Tiểu Lam của tôi.

– Diệp Lăng Phi, có một số việc không thể trách tôi được.

Lý Cương nhìn Diệp Lăng Phi, hắn thở dài nói:

– Lúc trước tôi đã khinh thường anh, thích bắt nạt anh, tôi thừa nhận là tôi sai. Nhưng còn chuyện của Tiểu Lam thì đó là do Tiểu Lam thích tôi, không tin anh có thể đi hỏi Tiểu Lam.

– Quên đi, như anh nói đấy, quá khứ đã là quá khứ rồi.

Diệp Lăng Phi xua tay nói:

– Lý Cương, mặc kệ những việc đó, nói chung tôi không muốn nhắc đến chuyện cũ nữa, lại các không muốn nhìn thấy các người.

Lý Cương nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, hắn há mồm định nói gì nhưng rồi lại thôi. Lý Cương quay người lại, hắn cầm lấy cái xẻng đi ra ngoài.

Hàn Đình Đình từ bên trong nhà đi ra, nàng đi tới sau Diệp Lăng Phi, dịu dàng hỏi:

– Diệp đại ca, người tên Tiểu Lam có phải mối tình đầu của anh không?

– Không phải.

Diệp Lăng Phi phủ nhận:

– Chỉ là một người bạn chơi cùng anh thôi.

Hàn Đình Đình không hỏi nữa, nàng đang định quay vào trong nhà thì đột nhiên Diệp Lăng Phi gọi nàng lại.

– Đình Đình, anh đưa em tới một chỗ.

Diệp Lăng Phi buông chiếc xẻng xuống, hắn kéo Hàn Đình Đình đi ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Dã Thú làm việc, thấy Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, Dã Thú oán giận nói:

– Lão đại, anh có còn để cho tôi sống nữa không?

Diệp lưng phi kéo Hàn Đình Đình một hơi từ nhà gia tới bờ sông, bây giờ toàn bộ con sông đã bị đóng băng hoàn toàn. Diệp Lăng Phi buông tay Hàn Đình Đình ra, rồi ngồi xuống bờ sông, Hàn Đình Đình thở phì phò rồi cũng ngồi xuống theo.

– Đình Đình, không phải em muốn hỏi quá khứ của anh sao, bây giờ anh sẽ nói cho em biết.

Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ xuống dòng sông nhỏ, nói:

– Từ nhỏ anh đã bị người ta bắt nạt, nhất là cái tên vừa rồi. Hắn thích mang theo người đến để ăn hiếp anh, khi đó nhà của anh không có tiền nên anh rất gầy yếu. Kết quả bị bọn họ bắt nạt, lúc đó anh rất hận bọn họ. Thừa dịp bọn họ không chú ý anh đã lén trả thù, anh đem hái hết những quả bầu hồ lô vừa mới trồng của nhà bọn họ xuống, kết quả là bị mẹ anh biết, bà đánh cho anh một trận.

Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói mình đã lén hái bầu hồ lô xuống, Hàn Đình Đình phì cười.

Diệp Lăng Phi nhìn Hàn Đình Đình rồi cũng cười theo. Hắn cười ha hả nói:

– Khi đó anh còn là một đứa trẻ, ai bảo bọn chúng bắt nạt anh.

– Sau này thì sao?

Hàn Đình Đình hỏi tiếp?

– Đây là chuyện lúc nhỏ của anh. Tiểu Lam là một cô bé lớn lên từ nhỏ cùng với anh, khi đó nàng rất xinh, bọn con trai rất thích chơi với nàng. Hàng ngày bọn anh thường ra sông chơi, Tiểu Lam rất thích hát cho bọn anh nghe.

Diệp Lăng Phi nói, hắn từ từ hát lên một đoạn nhạc, bất giác thanh âm Diệp Lăng Phi trở lên nặng nề, hắn chậm rãi nói:

– Anh không biết từ lúc nào mình đã thích Tiểu Lam, thích được nghe nàng hát, giọng của nàng rất êm tai.

Hàn Đình Đình không lên tiếng, nàng ngồi im lắng nghe Diệp Lăng Phi kể chuyện lúc nhỏ.

– Anh rất thích Tiểu Lam nhưng lại không có dũng khí nói cho nàng biết.

Thanh âm Diệp Lăng Phi trở lên nặng nề, hắn nói:

– Lúc đó Tiểu Lam đối với anh rất tốt, anh cảm giác Tiểu Lam cũng rất thích anh, chỉ là anh không có can đảm nói ra mà thôi. Sau đó, cha mẹ Lý Cương và cha mẹ Tiểu Lam quyết định hôn sự, anh nhớ kỹ ngày đó Tiểu Lam đã khóc rất thương tâm.

Diệp đại ca, theo như lời anh nói thì lúc đó bọn họ còn rất nhỏ, còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật pháp mà.

Hàn Đình Đình nghi hoặc hỏi.

– Đó là tục lệ của thôn anh, tuy rằng chưa đến tuổi theo luật pháp nhưng chỉ cần cha mẹ hai bên đồng ý là có thể tổ chức hôn lễ và chính thức thành vợ chồng. Lúc đó Tiểu Lam mới có mười bảy tuổi, nàng đã phải cử hành hôn lễ cùng với Lý Cương.

Diệp Lăng Phi trầm giọng xuống, nói:

– Nếu như không phải cha mẹ hắn ép duyên thì không chừng bây giờ Tiểu Lam đã là của anh.

– Diệp đại ca, em không biết có nên nói không.

Hàn Đình Đình ôn nhu nói:

– Em cho rằng Diệp đại ca căn bản không hiểu cô bé kia, thậm chí lúc đó còn không hiểu thế nào là tình yêu. Anh đối với Tiểu Lam cùng lắm chỉ là cảm giác thích.

Diệp Lăng Phi mở to hai mắt nhìn Hàn Đình Đình, hắn lớn tiếng nói:

– Không, anh yêu Tiểu Lam, những năm gần đây, lúc nào anh cũng nghĩ tới Tiểu Lam.

Hàn Đình Đình thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Lăng Phi nhưng nàng không lùi bước. Hàn Đình Đình kiên định nói:

– Diệp đại ca, em nói ra anh không nên tức giận. Em cảm giác sở dĩ Tiểu Lam khóc là vì nàng không muốn kết hôn. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nàng thích anh, là một cô bé, nếu như nàng thích anh thì nàng đã sớm nói cho anh biết rồi. Thậm chí ngay cả lúc sắp kết hôn mà nàng vẫn không bày tỏ tình cảm với anh.

– Có lẽ nàng sợ anh đau khổ.

Diệp Lăng Phi không chắc chắn, nói.

– Diệp đại ca, anh đừng tự lừa dối mình nữa, trong lòng anh hiểu chuyện này mà, Tiểu Lam không thích anh. Còn về phần anh nói anh yêu Tiểu Lam, em cho rằng anh chỉ cảm thấy tiếc nuối, anh cho rằng nếu như không có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ được ở cùng Tiểu Lam. Anh nói mấy năm nay anh đều nhớ đến Tiểu Lam chẳng qua là anh vẫn canh cánh chuyện này trong lòng. Diệp Lăng Phi, anh có thể nhớ được hình dáng Tiểu Lam không?

Hàn Đình Đình hỏi Diệp Lăng Phi những lời này, Diệp Lăng Phi nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nhớ được ra Tiểu Lam. Hắn cố sức nói:

– Anh nhớ kỹ giọng hát của Tiểu Lam, nhớ kỹ sợi dây tơ hồng nàng đeo.

– Diệp đại ca, anh không nên lừa dối mình nữa, anh nói anh nhớ Tiểu Lam mà ngay cả hình dạng Tiểu Lam thế nào anh cũng không nhó ra. Anh nhớ giọng hát của nàng, nhớ sợi dây tơ hông của nàng, đó chỉ là trong lòng anh vẫn còn tiếc nuối mà thôi. Diệp đại ca, anh đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem anh có thật sự yêu Tiểu Lam không?

– Em là trẻ con, em hiểu cái gì.

Diệp Lăng Phi bị Hàn Đình Đình nói đúng chỗ đau, hắn bỗng nhiên hét lớn lên:

– Tôi yêu Tiểu Lam.

– Em không phải là một đứa trẻ, tuy rằng em chưa yêu ai nhưng em hiểu được tâm lý của những cô gái, em cho rằng cô bé mà anh nói không hề thích anh. Em có một người bạn nam học cùng lớp gọi điện cho em nói hắn thích em. Diệp đại ca, anh biết không, bởi vì em chỉ cười với hắn mà hắn cho rằng em thích hắn. Ở trường, đối với những người khác em rất hay cười đó là bởi vì họ là bạn học của em.

Hàn Đình Đình nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi nói:

– Em cho rằng Tiểu Lam cũng như vậy, nàng đối tốt với anh bởi vì anh là bạn của nàng.

Môi Diệp Lăng Phi run run, một lúc lâu sau cũng không nói được câu gì. Những lời này của Hàn Đình Đình đã thuyết phục được Diệp Lăng Phi, tuy rằng Diệp Lăng Phi không muốn thừa nhận đây là sự thật nhưng những lời nói của Hàn Đình Đình vừa nãy giống như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Diệp Lăng Phi. Trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi đã hiểu toàn bộ sự việc, mấy năm nay hắn không quên được Tiểu Lam căn bản là hắn không cam lòng, không cam lòng bị người khác đoạt đi tất cả của mình còn về phần Tiểu Lam thì với hắn không phải là vấn đề quan trọng nhất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.