Đô Thị Tàng Kiều – Chương 211: Có duyên ắt gặp chuyện tốt – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 211: Có duyên ắt gặp chuyện tốt

Giữa ban ngày ban mặt, Diệp Lăng Phi ôm Hàn Đình Đình đang say rượu đi lên lầu khiến bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. Thế nhưng khi đi lên lầu Diệp Lăng Phi lại hoàn toàn không để ý đến một bà lão đang săm soi nhìn mình, ngược lại, hắn còn chủ động chào hỏi:

– Bà cụ, trông bà vẫn còn khỏe lắm.

Bà cụ không thèm chào lại Diệp Lăng Phi mà đi qua người Diệp Lăng Phi xuống lầu, vừa đi bà vừa lẩm bẩm:

– Khụ, không biết nói gì nữa.

Diệp Lăng Phi sờ soạn một lúc lâu trên người Hàn Đình Đình mới lấy được chìa khóa, hắn mở cửa ra rồi ôm Hàn Đình Đình vào trong phòng, đặt nàng nằm trên giường.

Tần Dao đã về quê, cả căn phòng lớn như vậy chỉ có Hàn Đình Đình và Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cởi giày Hàn Đình Đình ra, thấy Hàn Đình Đình vừa nằm trên giường ngủ vừa khẽ lắc đầu. Diệp Lăng Phi đi ra phòng khách, hắn cầm phích nước nóng đổ ra một cái chậu rồi lấy một cái khăn sạch bỏ vào trong chậu. Sau đó Diệp Lăng Phi mang khăn vào trong phòng lau mặt cho Hàn Đình Đình rồi đắp khăn lên trán nàng.

Xong việc, Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng của Hàn Đình Đình. Hắn không về nhà mà cầm một chén nước nóng, ra ngồi ở ghế sô pha xem ti vi.

Hàn Đình Đình ngủ rất lâu mới tình lại, nàng cảm giác trên trán có một chiếc khăn ướt liền vội vàng ngồi dậy thì thấy mình đang ở trên giường, trên người đắp một cái chăn. Hàn Đình Đình nhớ lại lúc ca hát ở KTV cùng với Diệp Lăng Phi, bây giờ đột nhiên lại nằm trên giường, theo bản năng Hàn Đình Đình xốc chăn lên thì chỉ thấy có chiếc áo khoác của mình bi cởi ra. Trong lòng Hàn Đình Đình có cảm giác khác thường, đó là loại cảm giác mà không thể nói ra được. Cảm động, bội phục, tín nhiệm và hơi có chút mất mát, nhưng lúc này nàng thực sự rất cảm động vì Diệp Lăng Phi đã tận tâm chăm sóc mình.

Hàn Đình Đình xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Diệp Lăng Phi đang nằm nghiêng trên chiếc ghế sô pha, hai chân khoác lên thành ghế, hai mắt hơi nhắm lại, nửa ngủ nửa tỉnh.

Hàn Đình Đình cảm động không nói lên lời, nàng lặng lẽ đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, vừa định cởi giày để Diệp Lăng Phi ngủ thoải mái hơn thì đột nhiên nghe Diệp Lăng Phi nói:

– Đình Đình, em tỉnh rồi à.

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, lắc lắc đầu. Hắn vừa thắt lại thắt lưng vừa đứng lên cười nói:

– Được rồi, anh cũng cần phải trở về, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em thu dọn một chút rồi đi ngủ sớm đi. Ngày mai có muốn anh đưa em ra trạm xe lửa không?

– Diệp đại ca, không cần đâu, ngay mai em tự đi được mà.

Hàn Đình Đình không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nàng ôn nhu nói:

– Diệp đại ca, cảm ơn anh.

– Tiểu nha đầu, có gì mà phải cảm ơn chứ. Nhưng mà lần sau em phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng có uống say.

Nói rồi Diệp Lăng Phi đi đến chỗ treo quần áo cạnh cửa, hắn lấy chiếc áo khoác xuống rồi mặc lên người. Trước khi đi còn căn dặn:

– Em ở một mình cần phải cẩn thận một chút, không nên tùy tiện mở cửa ra, biết chưa?

– Vâng, em biết rồi.

Hàn Đình Đình tiễn Diệp Lăng Phi ra tới cửa, anh mắt của nàng vẫn dõi theo Diệp Lăng Phi cho đến khi bóng Diệp Lăng Phi khuất sau cầu thang nàng mới đóng cửa lại.

Hàn Đình Đình dựa người vào cửa, tay phải nàng đặt lên ngực. Trong nháy mắt nàng đã hiểu được cảm giá yêu một người đàn ông là như thế nào.

Diệp Lăng Phi quay trở lại biệt thự thì Bạch Tình Đình đã trở về, nàng mua cho Diệp Lăng Phi một bộ âu phục màu đen trông rất sang trọng. Bạch Tình Đình định khi nào Diệp Lăng Phi về thì sẽ mặc thử, không thể ăn mặc tùy tiện về nhà ba được. Diệp Lăng Phi cảm giác rất hạnh phúc, thừa dịp Bạch Tình Đình đang mặc thử áo cho hắn, hắn ôm lấy nàng thân thiết một chút. Tuy gọi là thân thiết nhưng thực ra hai người cùng lắm mới chỉ hôn môi chứ không tiến thêm bước nào nữa. Nhưng ngay cả như vậy thì Diệp Lăng Phi cũng cảm giác rất thỏa mãn, trước đây thì hắn mơ tưởng đến bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình nhưng đó chỉ là mơ mộng hão huyền, thế nhưng bây giờ thì hắn có thể bóp nhẹ một chút được rồi.

Âu yếm nhau một lúc thì Bạch Tình Đình bứt Diệp Lăng Phi đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút. Diệp Lăng Phi ngoan ngoãn nghe lời, hắn đi tắm rồi lên giường đi ngủ.

Tại trạm xe lửa thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi khoác một chiếc túi du lịch hiệu NIKE đang đứng ở lan can của phòng chờ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Dã Thú cũng đeo một cái túi trên lưng, tay phải thì rút ra một điếu thuốc. Dã Thú ngáp liền mấy cái, có vẻ như hắn ngủ chưa đủ giấc.

– Lão đại, rốt cuộc chúng ta đang đợi ai?

Dã Thú không nhịn được nữa, hắn đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, oán giận nói:

– Ai mà có thể khiến cho lão đại của tôi phải đợi.

– Tao không phải đã nói với mày rồi sao, là một người bạn của tao.

– Có phải là tình nhân hay không?

Dã Thú đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cười hì hì nói:

– Lão đại, anh cứ nói thật đi, tôi sẽ giữ kín chuyện này mà.

– Chỉ là một người bạn thôi, tiểu tử thối đừng có nói bậy.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Dã Thú, nói:

– Lẽ nào trong đầu mày không còn cái gì khác ngoài đàn bà à. Nhìn bộ dạng của mày có phải là đêm qua lại phóng đãng cùng với nữ nhân không. Tao cảnh cáo mày, tiểu thư ở đây không sạch sẽ đâu, cẩn thận không là mắc bệnh đấy.

– Lão đại, xem anh nói kìa.

Dã Thú cười ha hả nói:

– Bây giờ tôi đã có mục tiêu, tại sao lại phải đi tìm các tiểu thư làm gì. Cả ngày hôm qua không làm gì nên tôi đi tìm một công ty môi giới để mua một căn nhà, sau đi tìm công ty thám tử tư nhân để thuê người theo dõi Lục Tuyết Hoa và bạn trai của nàng. Trong thời gian tôi không ở đây, tôi sẽ để trinh thám lo chuyện của Lục Tuyết Hoa. Tôi đã nhận ra Lục Tuyết Hoa là cô gái rất đơn thuần, nhưng bạn trai nàng thì tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, quả thật là khốn kiếp trong khốn kiếp. Tôi để cho thám tử thu thập một số chứng cứ, chờ khi quay trở lại tôi sẽ gửi những chứng cứ này qua bưu điện cho Lục Tuyết Hoa. Hừ, sau đó tôi sẽ ra tay, cô gái nhỏ này không hết hi vọng với tên tiểu tử đó mới là lạ.

Diệp Lăng Phi không quan tâm tới chuyện của dã thù và Lục Tuyết Hoa, hắn tin tưởng Dã Thú sẽ có biện pháp tốt. Tuy rằng bề ngoài Dã Thú là một người thô lỗ thế nhưng bên trong hắn cũng không vừa, nếu không thì làm sao sống được đến bây giờ. Cái mà Diệp Lăng Phi quan tâm là tại sao Dã Thú lại muốn đi tìm nhà.

– Dã Thú, mày đi tìm nhà ở để làm gì, không phải là mày định ở đây luôn chứ?

Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi.

– Không có gì, tôi thấy thành phố Vọng Hải là một chỗ tốt, tôi đang dự định sẽ mua một căn biệt thự, tương lại có cơ hội sẽ định cư ở đây. Hơn nữa, lão đại ở chỗ này, tôi muốn được ở cùng chỗ với lão đại. Tôi và công ty môi giới đã tìm được rồi, tôi sẽ mua một căn phòng ở khu biệt thự Nam Sơn. Lão đại, anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi đâu có nói sẽ ở gần anh, Nam Sơn có rất nhiều biệt thự, tôi chỉ mua một căn phòng ở đó thôi.

– Tiểu tử này, tao biết mày không làm được việc gì tốt mà. Tao mặc kệ mày mua phòng ở đâu thế nhưng nếu nằm trong bán kính hai trăm mét gần biệt thự của tao thì tao sẽ cho nổ tung nhà mày lên để sau này đỡ bị mày làm phiền.

Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Dã Thú cười ha hả nói:

– Lão đại, anh yên tâm đi, tôi sẽ không tìm phòng gần biệt thự của anh đâu.

Diệp Lăng Phi đang muốn nói với Dã Thú vài câu thì bỗng nhiên thấy Hàn Đình Đình đang khoác trên vai một cái túi lớn trông như một người đang đi du lịch đi tới. Diệp Lăng Phi vỗ vai Dã Thú, nói:

– Dã Thú, đừng nói nữa, mau đi giúp đi.

Dã Thú vẻ mặt mơ hồ, thầm nghĩ: “Giúp cái gì”. Hắn đi theo sau Diệp Lăng Phi thì thấy Diệp Lăng Phi chạy thẳng đến chỗ một mỹ nữ rất trẻ, tuổi của mỹ nữ cũng không lớn lắm, khoảng hai mươi tuổi. Nàng không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà dáng người cũng rất chuẩn, nhất là cặp đùi khiến cho Dã Thú nước miếng chảy ròng ròng.

Mắt thấy Diệp Lăng Phi tiếp nhận túi hành lý từ mỹ nữ, trong lòng Dã Thú đã biết được đây chính là người bạn mà Diệp Lăng Phi nói. Lúc này Dã Thú lại cảm thấy hối hận, sớm biết Vọng Hải có nhiều mỹ nữ như vậy thì mình đã tới đây từ lâu rồi. Bây giờ thì Dã Thú đã hiểu được vì sao Diệp Lăng Phi muốn rời khỏi tổ chức Lang Nha, cái gì mà chán ghét cuộc sống đầy máu tanh, rõ ràng là thích mỹ nữ ở đây nên tới để hưởng thụ.

Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng Dã Thú không biểu hiện ra ngoài. Hắn đi tới chỗ Diệp Lăng Phi rồi đưa tay tiếp lấy túi hành lý từ tay Diệp Lăng Phi, hỏi:

– Lão đại, đây có phải là người bạn mà anh nói không?

– Ừ.

Diệp Lăng Phi ừ một tiếng rồi nói:

– Đình Đình, anh giới thiệu cho em, đây là người bạn thân của anh, gọi là Dã Thú, lần này hắn theo anh về với ông bà.

Hàn Đình Đình vừa nhìn thấy bộ dạng hung ác của Dã Thú đã hoảng sợ. Nếu như không phải nghe Diệp Lăng Phi nói là bạn thì cho dù đánh chết nàng cũng không dám đứng gần. Dã Thú không ngừng cười nói:

– Là Hàn Đình Đình à, tôi thường nghe lão đại của tôi nhắc đến cô, nói cô là bạn của anh ta. Cô là bạn của lão đại tôi thì cũng là bạn của tôi, nếu như sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi đảm bảo sẽ giúp cô đối phó.

– Cảm ơn.

Hàn Đình Đình nói không lớn lắm, nàng vẫn còn cảm giác sợ hãi. Vốn dĩ Hàn Đình Đình là một cô gái nhát gan, tận mắt nhìn thấy bộ dạng hung ác của Dã Thú, nàng không sợ chết khiếp là may rồi.

– Dã Thú, mày đừng có dọa người ta.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đỡ túi đồ trên lưng của Hàn Đình Đình xuống, rồi quay sang nói với Dã Thú:

– Mau vào đi, đừng có đứng ở đây nữa.

Hàn Đình Đình cũng không muốn để Diệp Lăng Phi cầm đồ giúp mình nhưng nàng chưa kịp nói thì Diệp Lăng Phi đã giục đi vào phòng chờ. Hàn Đình Đình không thể làm gì khác hơn đành đi theo vào phòng chờ.

Chuyến xe lửa này mười giờ mới khởi hành tới Nam Trúc, thế nhưng đây là ga đầu tiên nên có thể lên sớm hơn nửa tiếng. Hiện tại đang là giờ cao điểm thế nên có rất nhiều người xếp hàng dài trước quầy bán vé.

Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Hàn Đình Đình cũng xếp hàng mua vé. Hàn Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú cầm rất nhiều hành lý trong tay mà nàng thì không cầm gì nên cảm giác mình rất vô ý. Hàn Đình Đình liền nói:

– Diệp đại ca, em có thể xách được, anh để em xách cho.

– Không sao, em cứ đi trước đi.

Diệp Lăng Phi khoác tay lên vai Hàn Đình Đình, giục nàng đi về phía trước. Diệp Lăng Phi không ý thức được rằng động tác của hắn khiến cho Hàn Đình Đình hiểu lầm, tim nàng đập loạn lên, khuôn mặt ửng đỏ, nàng hơi dựa người vào Diệp Lăng Phi. Thế nhưng Diệp Lăng Phi lại không nhận ra được tâm tư của Hàn Đình Đình, hắn còn tưởng rằng Hàn Đình Đình bị người khác chen lấn nên mới dựa vào người hắn.

Phải mất một lúc vất vả mới mua được vé, Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, nói với Dã Thú:

– Dã Thú, tao thật sự hối hận, sớm biết như vậy thì đã tự lái xe đi.

Dã Thú cười ha hả nói:

– Lão đại, ngồi xe lửa cũng tốt mà, tôi thích chỗ náo nhiệt.

Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Dã Thú, nói:

– Đến bây giờ mà tiểu tử mày vẫn không giống người bình thường.

Cũng may bọn họ mua vé giường nằm, toa xe giường nằm rộng hơn rất nhiều so với toa ghế ngồi, hơn nữa lên xe lại không phải xếp hàng. Dựa theo vé tàu thì bọn họ ngồi lô ghế số ba, cái lô ghế này có tổng cộng bốn chiếc giường, nó được chia làm hai bên, không giống như những xe lửa khác chi làm ba tầng.

Diệp Lăng Phi và Hàn Đình Đình nằm hai bên đối diện, Dã Thú nằm phía trên Diệp Lăng Phi còn trên Hàn Đình Đình là một thiếu phụ. Thiếu phụ này cùng lắm mới chỉ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, thân thể thục nữ đầy đặn rất hấp dẫn. Nàng nằm ở giường trên, đang đọc một quyển sách trong tay, nhìn thấy Dã Thú đi vào, thiếu phụ chĩ khẽ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đọc sách của mình.

Dã Thú lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ vàng, hắn cố ý cầm trong tay rồi lẩm bẩm nói:

– Tại sao lại hai mươi giờ nhỉ, lẽ nào đồng hồ hỏng?

Nói xong hắn cố ý quay sang thiếu phụ, hỏi:

– Xin hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi?

Lúc Dã Thú lấy chiếc đồng hồ vàng ra thì thiếu phụ kia đã nhìn thấy, khi Dã Thú hỏi giờ, nàng thoạt nhìn vào chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường rồi nói:

– Chín giờ bốn mươi tám.

– Oh, đồng hồ đeo tay của tôi hỏng rồi.

Dã thù tỏ ra có chút xấu hổ, nói:

– Tôi mới trở về từ nước ngoài, còn chưa thích ứng với thời gian ở Trung Quốc, xem ra cũng cần một thời gian nữa mới được.

Thiếu phụ buông quyền sách ra, nhìn vào chiếc đồng hồ vàng của Dã Thú, nhắc nhở:

– Có phải anh quên không điều chỉnh đúng với giờ Trung Quốc không?

– Tôi cũng không biết nữa, tôi vừa mua chiếc đồng hồ vàng này ở Anh với giá hai mươi vạn đôla, vẫn còn chưa xem qua.

Dã Thú vừa nói vừa hướng chiếc đồng hồ về người thiếu phụ, nói:

– Phiền cô nhìn giúp tôi xem, tôi không hiểu mấy cái này lắm.

Thiếu phụ cầm lấy chiếc đồng hồ vàng, nàng nhìn kỹ một lúc rồi ánh mắt chợt lóe sáng. Lúc đầu nàng còn chưa tin người đàn ông này có đồng hồ vàng, còn tưởng là hàng giả, nhưng bây giờ đã xác nhận chiếc đồng hồ này là hàng thậy, khuôn mặt thiếu phụ trở lên khẩn trương, nàng tươi cười nói:

– Vị tiên sinh này, anh xem nhầm giờ rồi. Anh thấy trên mặt đồng hồ có mấy cái biểu tượng không, cái ở giữa mới là thời gian.

Nói xong, nàng lưu luyến trả lại chiếc đồng hồ cho Dã Thú.

– Thì ra là như vậy à.

Dã Thú giả bộ như bừng tỉnh, hắn đeo đồng hồ vào tay rồi nói:

– Cô đi đâu vậy?

– Nam Trúc.

– Nam Trúc, trùng hợp quá, tôi cũng đi Nam Trúc.

Dã Thú nói:

– Chúng ta rất có duyên.

– Quả là trùng hợp.

Thiếu phụ cười nói.

Diệp Lăng Phi ngồi bên dưới Dã Thú lúc này khẽ thở dài, hắn lẩm bẩm:

– Cái tên Dã Thú này, sớm biết như vậy tao đã không đưa mày đi cùng. Nhìn bộ dạng này, xem ra hắn đã tìm được mục tiêu rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.