Chu Hân Mính tin rằng Diệp Lăng Phi không nói giỡn với nàng, nàng phát hiện ra trên khuôn mặt ảm đạm của Diệp Lăng Phi có cảm giác mất mát. Trong lúc nhất thờ, từ đáy lòng Chu Hân Mính dâng lên niềm cảm thông đối với Diệp Lăng Phi.
– Rốt cuộc là bệnh gì, y học bây giờ rất phát triển, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho anh.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn Chu Hân Mính, hắn khẽ lắc đầu, mang theo giọng điệu như tự giễu mình, nói:
– Bệnh ở thân thể thì dễ chữa khỏi nhưng bệnh về tâm lý thì không như vậy.
Chu Hân Mính không hiểu Diệp Lăng Phi đang nói gì, nàng rất muốn giúp đỡ Diệp Lăng Phi nhưng lại không biết lên làm thế nào. Nhìn vẻ mặt cô đơn của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính cảm thấy đau lòng, nàng tới gần Diệp Lăng Phi, an ủi:
– Có thể nói cho tôi nghe một chút được không, có thể tôi sẽ giúp được anh. Ba tôi có quen rất nhiều bác sĩ tâm lý giỏi, ít nhất có thể trì hoãn sự đau đớn của anh.
– Hân Mính, có một số việc cô không nên biết thì tốt hơn. Lần trước tôi nói rồi, cô càng biết ít về tôi càng tốt.
Chu Hân Mính vươn tay ra nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Diệp Lăng Phi, nàng chậm rãi nói:
– Tôi rất muốn mặc kệ anh, thậm chí không để ý tới anh nhưng tôi không làm được, tôi không muốn thấy anh như thế này. Diệp Lăng Phi, anh biết không, anh là người rất ích kỷ, anh luôn thích làm chuyện anh muốn làm, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. Tôi thừa nhận là tôi rất muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, điều này sẽ tốt cho anh, cho tôi và cho cả Tình Đình nữa, thế nhưng hết lần này đến lần khác anh cứ như một u linh xuất hiện trước mặt tôi.
Chu Hân Mính dừng một chút rồi nói tiếp:
– Tôi nghĩ tôi đã tra ra được thân phận của một người giống với anh, tuy rằng tôi không quá chắc chắn nhưng trực giác mach bảo tôi rằng người đó chính là anh.
Diệp Lăng Phi ngẩn người, những lời này của Chu Hân Mính cuối cùng cũng làm cho hắn chú ý. Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Chu Hân Mính, hỏi:
– Vậy cô nói xem tôi là ai?
– Anh là Satan, anh nằm trong tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược có tên là Lang Nha. Anh đã từng xuất hiện trong rất nhiều chiến trường trên thế giới, liên quan đến những tổ chức phản loạn ở nhiều quốc gia, anh đúng nói với tôi đó không phải là anh.
Chu Hân Mính cảm giác Diệp Lăng Phi bị giật mình, nàng càng tin suy đoán của mình là đúng.
– Tại sao cô lại tra ra được?
Diệp Lăng Phi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
– Tôi có người bạn chuyên phụ trách việc liên lạc với hình cảnh quốc tế. Phàm là những việc liên quan đến Trung Quốc đều qua tay hắn truyền xuống phía dưới. Thông qua người bạn đó tôi đã vào được tổng bộ của hình cảnh quốc tế và tra ra được một nhân vật thần bí có biệt hiệu là Satan.
– Tôi không ngờ cô lại có khả năng lớn như vây, đừng nói với tôi rằng, người bạn kia thích cô đấy nha.
Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng lộ ra chút tươi cười, nói giỡn.
Chu Hân Mính cũng không phủ nhận, nàng chỉ nói:
– Đó là chuyện của hắn, tôi không thể ép người ta thích tôi được. Diệp Lăng Phi chúng ta không nên tiếp tục đoán nữa, tôi biết hình cảnh quốc tế mới chủ hoài nghi có một người buôn bán súng đạn đến rất nhiều quốc gia nhưng lại không có chứng cứ chứng minh Satan trực tiếp phạm tội. Thậm chí, hình cảnh quốc tế mới chỉ suy đoán Satan là một người Phương Đông, bởi vì trong tổ chức Lang Nha có một người Phương Đông rất thần bí. Nửa năm trước, Satan đột nhiên biến mất, dường như trên thế giới này không còn có hắn nữa. Tôi nhớ rằng tháng sau năm nay anh tới Vọng Hải, vừa đúng với thời gian Satan biến mất. Mặt khác, anh nói anh đã từng học trường học Tử Vong, tại sao anh lại muốn học ở đó, rất có thể là vì anh đã trải qua những chiến trường kinh khủng nên mới tiếp nhận những khóa huấn luyện tàn khốc ở ngôi trường này, từ thân thủ của anh cũng có thể chứng minh được điểm ấy. Thứ ba, đối với vũ khí anh rất am hiểu, bất luận vũ khí gì anh cũng có thể sử dụng dễ dàng, điểm ấy thì tôi đã từng trải qua nên tôi biết. Thứ tư…..
– Hân Mính, đừng nói nữa, tôi thừa nhận mình là Satan.
Diệp Lăng Phi cắt ngang lời phân tích của Chu Hân Mính, hắn tỏ vẻ kính nể, cười nói:
– Cô rất lợi hại, chỉ bằng một chút manh mối đó mà có thể điều tra được ra tôi.
– Là anh vừa nhắc nhở cho tôi biết, anh vừa nói chắc chắn sẽ có người tới cứu anh, không chỗ nào có thể giam giữ được anh. Nếu như một người không biết đến tổ chức Lang Nha thì đây đúng là một truyện cười nhưng tôi thì tin đó là sự thật. Tôi đã từng tra những tư liệu về tổ chức Lang Nha này, sau khi tổ chức Lang Nha thành lập thì khiến cho bao nhiêu quốc gia phải đau đầu. Không chỉ có việc mạng lưới của tổ chức Lang Nha phủ khắp toàn cầu mà còn vì thủ đoạn trả thù của họ. Tổ chức Lang Nha đã từng vì một thành viên bị một quốc gia Châu Phi bắt mà ngang nhiên tập kích tiểu quốc đó, khiến cho mạng lưới cảnh sát của tiểu quốc đó bị tê liệt, ngay cả quân đội vì không dám chống đối với tổ chức Lang Nha mà đã phát sinh phản loạn khiến hệ thống chính phủ của tiểu quốc đó phải sụp đổ. Năm 2000, vì bất mãn với một quốc gia khác mà các anh đã hung hăng đống quân tại Xô-ma-li để tiến hành trả thù, lần đó đã khiến hơn một trăm người chết, nó được miêu tả thành một cuộc khủng bố thế nhưng quốc gia đó cũng không dám làm gì. Cũng vào năm đó, một chiếc thuyền buôn lậu của các anh bị hải tặc Xô-ma-li cướp, tổ chức Lang Nha đã huy động cả xe tăng và đại pháo để tiêu diệt toàn bộ ngôi làng của đám hai tặc, khiến cho hơn một trăm người chết, kể cả dân thường cũng không còn người nào sống sót. Tháng 4 năm 2001….
– Hân Mính, tôi phải thừa nhận rằng cô sưu tập được rất nhiều tài liệu, thế nhưng trong đó cũng có sai lệch. Vụ hải tặc Xô-ma-li đó là chúng tôi tiêu diệt đại bản doanh của bọn hải tặc, bên trong không hề có một người dân nghèo nào. Đương nhiên, đối với lần tập kích đó không chỉ có mình chúng tôi mà còn có cả người dân Xô-ma-li tham gia vào nữa. Thế nhưng tôi vẫn rất kinh ngạc khi cô có thể đem sự kiện đó liên hệ với chúng tôi.
Diệp Lăng Phi sửa lại những sai lầm trong tin tức của Chu Hân Mính thế nhưng nó cũng đồng nghĩ với việc hắn thừa nhận sự kiện đó là do tổ chức Lang Nha gây nên.
– Bởi vì thuyền của các anh bị cướp, chiếu theo cách làm việc của tổ chức Lanh Nha thì chắc chắn các anh sẽ điên cuồng trả thù.
Chu Hân Mính trả lời lại.
– Được rồi, cô đã biết những sự tình bên trong, bây giờ cô dự định làm thế nào, bắt tôi giao cho hình cảnh quốc tế à?
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
– Có lẽ tôi sẽ bị xét xử.
– Diệp Lăng Phi, anh nói đúng, tôi chỉ là suy đoán thôi chứ không có chứng cứ. Tôi là một cảnh sát, tôi phụ trách sự an toàn củ người dân thành phố Vọng Hải, tôi không quan tâm đến việc trong quá khứ anh đã phạm phải tội gì, đó là việc của hình cảnh quốc tế, không phải việc của tôi. Sở dĩ tôi nói những lời này chỉ là muốn biết xem anh tới Vọng Hải để làm gì, tôi không hi vọng anh đến đây để phạm tội.
Chu Hân Mính thủy chung vẫn không buông tay Diệp Lăng Phi ra, ngược lại nàng còn nắm chặt hơn, một luồng hơi ấm từ bàn tay nàng truyền sang người Diệp Lăng Phi