Lúc Paul gọi điện cho Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đang xếp hàng lấy cơm. Diệp Lăng Phi quay lại bộ tổ chức khiến Trần Ngọc Đình thở dài một hơi. Tuy rằng Trần Ngọc Đình không trông cậy gì nhiều Diệp Lăng Phi giúp đỡ mình thế nhưng dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng là giám đốc bộ tổ chút. Có một số công việc Diệp Lăng Phi có thể trực tiếp ký tên xử lý được, không cần nàng phải đích thân làm những chuyện vụt vặt này.
Diệp Lăng Phi vừa quay về bộ tổ chức thì đã bận tối mắt. Đóng dấu, ký tên…đến tận trưa mới xong. Hắn giao đống giấy tờ vừa xử lý xong cho Từ Oánh rồi đi ăn cơm.
Đang muốn lợi dụng giờ ăn cơm để nghỉ ngơi lấy sức thì Paul lại gọi điện tới. Diệp Lăng Phi quay người lại, đưa đĩa thức ăn giao cho Đường Hiểu Uyển ý bảo nàng cầm giúp hắn một chút rồi đi tới chỗ cửa sổ, nhận điện thoại của Paul.
– Paul, anh không biết tôi đang ăn cơm sao?
Diệp Lăng Phi có chút bất đắc dĩ, nói:
– Quấy rầy người khác ăn cơm là rất không lễ phép.
– Oh, xin lỗi, tôi không biết ngài ăn cơm. Tôi chỉ là có một vài tin tốt muốn thông báo cho ngài.
Paul cũng là người hài hước, hắn nói giỡn với Diệp Lăng Phi.
– Nói đi, nếu là tin tốt thì tôi nguyện ý nghe.
– Tôi rất thích thị trường cổ phiếu Trung Quốc.
Paul nói một câu như vậy như là đang hù dọa Diệp Lăng Phi. Cái gì mà rất thích, Diệp Lăng Phi không hiểu Paul muốn nói gì, chợt nghe Paul tiếp tục nói:
– Người chơi cổ phiếu ở Trung Quốc rất là kém cỏi, bọn họ thích đi mua theo người khác. Ví dụ như sáng hôm nay, trong nháy mắt tôi cảm giác mình là Thượng Đế, là chúa tể của thị trường chứng khoán các anh. Cảm giác này thực sự quá tuyệt, tôi rất thích cảm giác này.
– Anh nên biết rằng tiền trong tay anh là tiền của tôi. Hừ, nếu như anh là thượng đế thì tôi là cái gì đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Paul cười rộ lên, hắn hài hước nói:
– Anh là Satan, anh chính là ác ma trong địa ngục, chỉ có ác ma mới có nhiều tiền đến như vậy. Không thể nghi ngờ gì nữa, anh chính là một ác ma. Đương nhiên, chúng ta hợp tác rất tốt, thượng đế và ác ma cùng hợp tác, cả thế giới này là của chung ta.
– Đừng có đùa nữa, nếu như đây là tin tốt của anh thì tôi quyết định đi ăn cơm.
– Đợi đã, tôi đang muốn nói cho anh biết, hiện tại cổ phiếu mà anh nói đã nằm trong tầm khống chế của tôi, tôi đã trở thành chúa tể của trò chơi này. Tôi sẽ tiếp tục trò chơi này, tôi sẽ từ từ khiến bọn họ phải tung tiền ra, đến lúc đó anh sẽ là người thu lợi lớn. À, nhân tiện tôi nói cho anh biết, anh đã lỗ hơn hai triệu rồi.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
– Chuyện nhỏ thôi mà. Được rồi, Paul tiên sinh của tôi, anh hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình đi. À, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, tôi định lưu lại một số cổ phần của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, chuyện này phải phiền anh một chút. Không cần nhiều lắm đâu chỉ cần khoảng 10% cổ phần của tập đoàn là được, tôi tin tưởng anh sẽ có cách.
– Không có vấn đề gì, chỉ cần anh ra giá, tôi thậm chí có để them cả tượng nữ thần tự do bán cho anh.
Paul cười nói.
– Cứ quyết định như vậy đi. Tôi nói rồi, tiền đối với tôi không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi nói tiếp một câu nữa:
– Tôi rất ghét tiền, nếu như anh có thể thay tôi tiêu hết thì tôi sẽ rất cao hứng đấy.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Paul xong, Diệp Lăng Phi quay đầu lại phía cửa sổ của nhà ăn thì không thấy Đường Hiểu Uyển đâu nữa. Hắn nhìn khắp xung quanh nhà hàng thì phát hiện Đường Hiểu Uyển đang ngồi chiếc bàn ở góc tường. Diệp Lăng Phi xuyên qua đám người đi tới chiếc bàn đó.
Tổng cộng đang có ba người ngồi trên chiếc bàn đó, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thì thấy cả ba đều là người quen. Đường Hiểu Uyển ngồi ở hướng nam, Lý Khả Hân ngồi đối diện với Đường Hiểu Uyển còn bên tay trái Đường Hiểu Uyển chính là cô thư ký của tổng giám đốc mà hắn vừa mới gặp sáng nay. Thật là trung hợp, tại sao hết lần này đến lần khác đều gặp phải nàng.
Diệp Lăng Phi mang theo sự nghi ngờ ngồi xuống cạnh Đường Hiểu Uyển. Hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao Đường Hiểu Uyển lại quen cô gái này.
– Diệp đại ca, anh mà gọi điện thêm một lúc nữa thì bọn em ăn xong hết cả rồi.
Đường Hiểu Uyển đẩy đĩa cơm đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cười ngọt nói.
– Là Hiểu Uyển tốt.
Diệp Lăng Phi cầm lấy đôi đũa, hắn giả bộ lơ đãng nhìn thoáng qua cô gái kia, kỳ quái hỏi:
– Khả Hân, cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc này là ai thế? Tại sao trước đây anh chưa từng thấy qua.
Lý Khả Hân giả bộ như không phát hiện ra Diệp Lăng Phi, chờ Diệp Lăng Phi nói với nàng trước nhưng đâu ngờ rằng Diệp Lăng Phi vừa thấy Trịnh Khả Nhạc lại bị mê hoặc. Nàng thấy ghen nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, chỉ nhấc chân lên đá vào chân Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Lý Khả Hân lại hiểu lầm mình bị mỹ nữ kia mê hoặc, nhận một cái đá mơ hồ của Lý Khả Hân, hắn chỉ có thể cau mày không dám nói gì.
Mang theo vẻ mặt đưa đám, Diệp Lăng Phi khom người xuống xoa xoa chân. Đường Hiểu Uyển không hiểu tại sao đột nhiên Diệp Lăng Phi lại như vậy, nàng ngây ngô hỏi:
– Diệp đại ca, anh làm sao vậy, có phải anh khó chịu không?
– Anh ta mà khó chịu à, đánh chết chị cũng không tin.
Lý Khả Hân mắt thấy vẻ mặt đưa đám của Diệp Lăng Phi nàng rất hứng khỏi. Đặt chiếc đũa xuống bàn ăn, nàng nói:
– Diệp Lăng Phi, anh bị bệnh sao, có cần em dẫn anh tới gặp bác sĩ không?
– Không có việc gì, anh khỏe mà.
Diệp Lăng Phi vội vàng thẳng người lên, dùng sức dậm mạnh chân xuống, cười ha hả nói:
– Cảm thấy ngứa chân nên gãi một chút.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến người khác phải buồn nôn, đang ăn mà hắn lại nói ngứa thì làm sao người khác còn ăn uống được. Thế nhưng Đường Hiểu Uyển lại cảm thấy rất thú vị, nàng cười rộ lên. Còn Lý Khả Hân thì trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, tỏ vẻ khinh bỉ hắn. Trịnh Khả Nhạc thì lại không nhịn được, buổi sáng hôm nay nàng đã bị Diệp Lăng Phi làm cho ức nghẹn đến tận cổ. Từ nhỏ đến giờ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng phải sủng ái nàng, sau này, lại gặp được một người bạn trai lúc nào cũng coi nàng như công chúa vậy. Đã yêu nhau hai năm rồi thế nhưng hai người cùng lắm chỉ mới nắm tay, ôm nhau, nếu muốn hôn còn phải nỗ lực rất nhiều.
Trịnh Khả Nhạc chưa từng bị nam nhân nào vũ nhục mình như vậy, đối với Diệp Lăng Phi nàng cảm thấy chán ghét đến cực điểm. Mới quen Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân thế nên Trịnh Khả Nhạc cũng không muốn tức giận trước mặt hai người, thế nhưng nghe câu nói buồn nôn của Diệp Lăng Phi nàng cũng không chịu được nữa. Nàng đứng lên xin lỗi nói:
– Khả Hân, Hiểu Uyển, tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ ăn đi.
Nói xong Trịnh Khả Nhạc đứng dậy, không thèm liếc Diệp Lăng Phi, nàng quay người đi.
Trịnh Khả Nhạc bỏ đi khiến cho Đường Hiểu Uyển không hiểu gì cả, nàng há miệng định gọi Trịnh Khả Nhạc thế nhưng lại thôi, nàng hỏi Lý Khả Hân:
– Chị Khả Hân, Khả Nhạc làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại bỏ đi?
Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi một chút rồi nói:
– Còn không phải là vì giám đốc Diệp của chúng ta sao. Dùng ánh mắt háo sắc để như người ta, nếu là chị thì chị cũng không ăn nổi.
Diệp Lăng Phi đang cầm đũa vùi đầu ăn, nghe thấy Lý Khả Hân nói vậy, hắn vừa nhai vừa nói:
– Có trời đất chứng giám, anh thật không có bất kỳ ý đồ gì với nàng.
– Được, cho dù anh không có ý đồ thì người ta thấy anh cũng chướng mắt. Anh không biết người ta có bạn trai học cùng cấp ba sao, nghe nói lên đại học cũng học cùng. Tình cảm của họ đã có nhiều năm rồi, em thấy anh không có cơ hội đâu.
Lý Khả Hân châm chọc nói.
– Hừ, một cô nhóc, chưa đủ lông đủ cánh mà còn kiêu ngạo sao. Anh thấy vẫn là Hiểu Uyển và Khả Hân tốt, người thì đẹp mà tính nết lại tốt.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
Trong lòng Đường Hiểu Uyển cảm thấy vui mừng nhưng nàng lại nói:
– Diệp đại ca, anh đừng nói lung tung, để người khác nghe được sẽ không hay đâu.
– Hiểu Uyển, em đừng có để cho anh ta dụ dỗ, cẩn thận anh ta bán em đi rồi em kiếm tiền thay cho anh ta đấy.
Lý Khả Hân chỉ sợ Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi bắt nạt, nàng coi Đường Hiểu Uyển như em gái của mình. Thấy Diệp Lăng Phi không nói gì cứ cắm đầu ăn, Lý Khả Hân cũng cảm thấy buồn tẻ. Đấu võ mồm là như vậy, nếu một bên trầm mặc không nói gì thì đối phương sẽ cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.
Lý Khả Hân còn chưa ăn cơm xong, chỉ là Diệp Lăng Phi xuất hiện làm quấy rối bữa ăn của nàng. Bây giờ thấy Diệp Lăng Phi cắm đầu ăn, nàng cũng cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói:
– Diệp Lăng Phi, mấy ngày nghỉ anh bận rộn cái gì thế?
– Cả ngày chỉ có ngủ, buồn chết đi được.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đói bụng, hắn ăn ngấu nghiến, không thèm để ý đến hình tượng của mình. Trong mồm vẫn đang nhai cơm, Diệp Lăng Phi nói:
– Hôm qua còn phải nằm viện nữa.
– Nằm viện?
Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển cả kinh. Nhưng ngay lập tức Lý Khả Hân biết mình có phần thất thố, nàng giả bộ không quan tâm hoi:
– Tại sao anh phải nằm viện, không phải thân thể anh khỏe như trâu sao, tại sao lại sinh bệnh?
– Bị cảm một chút.
Diệp Lăng Phi cảm giác mình nói quá nhiều, nếu như hắn còn tiếp tục nói nữa, không chừng sẽ nói lộ ra cái gì, tốt nhất là nói ít một chút. Hắn đảo mắt một chút qua Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân, thấy hai nàng không nghi ngờ gì thì lại cúi đầu ăn tiệp. Nếu một người hơi sơ ý môt chút thì cho dù có khỏe đến đâu cũng sẽ bị ốm. Có nhiều người mới ốm một chút đã muốn nằm viện thế nên hai mỹ nữ này cũng không để ý lắm, không tiếp tục hỏi Diệp Lăng Phi nữa.
Diệp Lăng Phi ăn xong, hắn đẩy đĩa cơm sang bên cạnh rồi vỗ bụng ợ một cái. Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển đã ăn xong từ trước, hai nàng đang đợi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm một chiếc tăm để xỉa răng, trông bộ dạng của hắn hết sức bất nhã, hắn hỏi Lý Khả Hân:
– Oh, anh nghĩ tới một việc. Lần trước, anh làm hỏng xe Chu Tuấn, không biết hắn có làm phiền em không?
– Hắn làm phiền em để làm gì, người hắn muốn làm phiền phải là anh mới đúng.
Lý Khả Hân ngả người ra phía sau nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tỏ vẻ sợ hãi, hắn không hiểu hỏi:
– Khả Hân, em nhìn cái gì thế?
– Em muốn xem xem rốt cuộc anh có điểm nào xứng với em mà dám dõng dạc nói là bạn trai của em.
Diệp Lăng Phi toét miệng cười, nếu như đây không phải là công ty thì hắn đã cười ha hả lên rồi. Diệp Lăng Phi cố nén cười nói:
– Bởi vì anh là Diệp Lăng Phi, chỉ bằng vào điểm ấy là đủ rồi.
Nói xong Diệp Lăng Phi đứng dậy, hướng về phía Đường Hiểu Uyển cười nói:
– Hiểu Uyển, anh đi trước đây. Em nói cho Khả Hân biết ưu điểm của anh nha.
Nói xong Diệp Lăng Phi liền rời khỏi chỗ đó. Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm nói:
– Có ý gì vậy, tại sao lại muốn em nói?
Diệp Lăng Phi quay trở về phòng làm việc rồi vào phòng nghỉ làm một giấc một giác. Đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Phi mơ mơ màng màng đứng lên, vừa đi ra mở cửa thì đã thấy Trần Ngọc Đình đứng trước cửa phòng làm việc của mình. Vừa rồi Trần Ngọc Đình định đi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nàng không thấy Diệp Lăng Phi đâu nhưng cũng không nghĩ là Diệp Lăng Phi đang ngủ trong phòng nghỉ. Nàng thử gõ cửa phòng nghỉ một tiếng thì hóa ra Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ trong đó thật.
– Phó tổng Trần, chào cô.
Diệp Lăng Phi mơ màng chào hỏi.
– Giám đốc Diệp, bây giờ là mấy giờ rồi?
Trần Ngọc Đình bảo Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ đeo tay. Diệp Lăng Phi cúi xuống nhìn đồng hồ thì thấy đã ba giờ chiều rồi, thì ra ăn trưa xong quay về hắn đã ngủ được hơn hai tiếng rồi.
– Bây giờ là giờ làm việc, giám đốc Diệp của chúng ta không định ngủ đến lúc tan giờ đấy chứ?
Trần Ngọc Đình nghiêm khắc nói.
Diệp Lăng Phi dụi mắt, hắn lười nhác quay trở về bàn làm việc. Trên bàn làm việc là một đống văn kiện, Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế, gác hai chân lên bàn, hắn vừa ngáp vừa nói:
– Phó tổng Trần, cô đừng nóng giận. Cô cũng thấy đấy, tôi vừa mới xử lý mấy công việc này xong, bây giờ không có việc gì làm, không ngủ thì làm gì đây. Lẽ nào cô muốn ta học theo những giám đốc khác, không có việc gì làm thì đi cua nhân viên của mình sao. Hay là phải đi bộ ra ngoài công ty?
– Anh đừng có già mồm, tôi hỏi anh, anh đã ký xong đống giấy tờ này chưa? Lẽ nào công việc của bộ tổ chức chỉ có thế này thôi sao, nếu là như vậy thì tiểu miêu tiểu cẩu (con chó, con mèo) cũng có thể làm được.
Trần Ngọc Đình càng nói càng tức giận, âm thanh càng về sau càng cao.
Đúng lúc này thì Từ Oánh đi tới phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nàng do dự đóng cửa ban công. Nếu như lúc này mà không đóng thì nếu như những nhân viên bộ tổ chức nghe được không phải sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi mất mặt sao. Nhưng Diệp Lăng Phi lại đưa tay ngăn lại, giọng nói có vẻ khó chịu:
– Từ Oánh, không cần phải đóng.
Từ Oánh lần đầu tiên nghe thấy Diệp Lăng Phi dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, nàng hơi ngẩn người một chút rồi lập tức rời đi.
Diệp Lăng Phi bỏ chân xuống, hắn cười lạnh một cái, thanh âm cũng không lớn lắm nhưng khiến cho Trần Ngọc Đình có cảm giác hết sức áp bức. Diệp Lăng Phi nói:
– Phó tổng Trần, không nên nói với tôi những việc này, tôi không có hứng thú, cái gì mà tiểu miêu tiểu cẩu, cô hơi quá đáng đấy. Tôi hỏi cô, bộ tổ chức là cái bộ phận gì, tôi không biết là cô đang làm cái gì nữa. Trương Khiếu Thiên gọi tôi về để giúp đỡ cô, sợ cô mệt mỏi. Nhưng sau khi tôi trở về mới phát hiện cô mệt mỏi căn bản là do cô tự chuốc lấy, cô không biết làm thế nào để trở thành một lãnh đạo. Toàn bộ nhân viên trong công ty để làm gì, mà tại sao việc gì cô cũng muốn tự mình làm lấy, liệu cô có làm nổi không. Hay là phải đuổi toàn bộ những nhân viên đi để cho cô một mình làm chủ cả cái công ty này.
Diệp Lăng Phi đang trong cơn tức, hắn không kiêng nể gì, nói:
– Phó tổng Trần, cô phải nhớ kỹ thân phận của cô, cô là phó tổng giám đốc, là một lãnh đạo quản lý người khác, không phải là một nhân viên bình thường. Cô cần phải quản lý tốt công việc của mình mà không cần phải tự nhúng tay mình vào làm. Tôi còn muốn nhắc nhở cô một điều nữa, nếu như cô muốn thuộc hạ tận lực với mình thì ngoại trừ việc tự gánh lấy trách nhiệm vào bản thân thì còn phải hiểu thuộc hạ của mình xem họ có thể làm gì, họ muốn làm cái gì, đây là nguyên tắc làm việc của tôi. Nếu như phó tổng Trần bất mãn thì có thể đi tìm tổng giám đốc hoặc là đuổi tôi ra khỏi bộ tổ chức. Hừ, tôi đã nói xong, nếu như phó tổng Trần không còn việc gì nữa thì tôi muốn đi ngủ, mong cô đừng có quấy rối tôi nữa.
Diệp Lăng Phi nói một phen khiến Trần Ngọc Đình á khẩu không trả lời được. Trần Ngọc Đình cắn chặt môi, nàng quay người lại, đi như chạy về phòng làm việc của mình. Cố sức đẩy cửa ra rồi đi vào trong phòng.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh, hắn quay lại chỗ ngồi, châm một điếu thuốc chậm rãi hút, hắn hướng ánh mắt về phía phòng làm việc của Trần Ngọc Đình, khẽ thở dài một tiếng. Diệp Lăng Phi đương nhiên biết mình đã nói rất quá đáng thế nhưng hắn cũng không muốn chứng kiến Trần Ngọc Đình mệt mỏi như vậy. Từ lâu hắn đã nghe từ miệng Từ Oánh rằng Trần Ngọc Đình một thân một mình lo bao nhiêu việc trong bộ tổ chức, nếu như còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thì nàng cũng không chịu được nữa.
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, hắn cảm thấy nôn nóng lên vứt điếu thuốc đi, bước nhanh tới trước cửa phòng làm việc của Trần Ngọc Đình, định đưa tay gõ cửa thì đột nhiên dừng lại. Hắn mơi hồ nghe thấy tiếng nức nở từ phòng làm việc của Trần Ngọc Đình truyền ra. Diệp Lăng Phi đứng hơn mười giây rồi cuối cùng cũng xoay người lại đi trở vể phòng làm việc của hắn. Diệp Lăng Phi chậm rãi đóng cửa lại, không hề có một tiếng động nào.
Từ Oánh và Lục Tuyết Hoa đang trốn ở đầu hành lang, tất cả những việc lúc nãy hai nàng đều nghe thấy. Lục Tuyết Hoa lo lăng nói:
– Tôi có nên vào khuyên nhủ phó tổng Trần không, tôi sợ phó tổng Trần sẽ nghĩ quẩn. Mà giám đốc Diệp cũng thật là, tại sao lại đi nói như vậy.
Từ Oánh kéo Lục Tuyết Hoa lại, nàng lắc đầu nói:
– Tuyết Hoa, không nên vào. Thật ra, giám đốc Diệp nói cũng không sai, cứ để cho phó tổng Trần yên tĩnh sẽ tốt hơn.
Lục Tuyết Hoa trầm mặc, nghe theo Từ Oánh.
Tuy rằng trên mặt Từ Oánh không có biểu tình gì thế nhưng trong lòng nàng đã có gợn sóng. Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến nàng đột nhiên thấy hứng thú với vị giám đốc này. Nàng muốn biết rốt cuộc vị giám đốc không sợ trời, không sợ đất này có kinh nghiệm gì.