Diệp Lăng Phi đã quen không đi làm rồi thế mà đột nhiên hôm nay lại nhận được thông báo của tập đoàn muốn hắn phải tới tập đoàn Tân Á ngay để làm việc.
– Làm cái gì hả, hôm nay mình định đi tìm Chu Hân Mính để tâm sự thế mà….
Diệp Lăng Phi chậm chạp đi ra khỏi cửa, trong lòng hắn cảm thấy bất mãn. Hôm nay mới là thứ ba, hắn còn một tuần để nghỉ thế mà lại thông báo phải đi làm sớm, làm ảnh hưởng đến toàn bộ những việc mà hắn đã sắp xếp.
Bất mãn thì bất mãn thế nhưng Diệp Lăng Phi cũng có chút muốn tới tập đoàn Tân Á. Qua một thời gian không gặp Đường Hiểu Uyển, không biết tiểu nha đầu này thế nào rồi, còn cả Lý Khả Hân nữa, có trời mới biết sau lần trước bị khiêu khích một phen trong lòng cô bé quật cường này nghĩ thế nào.
Tám giờ sáng Diệp Lăng Phi đã ra khỏi ccửa thế nhưng lằng nhằng mãi đến chín giờ hắn mới tới được tập đoàn Tân Á.
Vừa mới bước vào toàn nhà thì Diệp Lăng Phi đã bị cô nhân viên tiếp tân tên Tiểu Lệ gọi lại. Thì ra là tổng giám đốc muốn khi nào Diệp Lăng Phi tới thì lên thẳng luôn phòng làm việc của tổng giám đốc.
– Không biết Trương Khiếu Thiên muốn làm gì đây, tại sao lại cần gặp mình gấp như vậy, mình đâu phải là tuyệt sắc mỹ nữ.
Diệp Lăng Phi vừa nói thầm vừa đi lên phòng tổng giám đốc.
Tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Diệp Lăng Phi đang định đẩy cửa vào thì bất ngờ có một mỹ nữ mặt lạnh như băng ngăn cản hắn.
– Đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, anh có hẹn trước không?
Giọng nói của mỹ nữ vô cùng dễ nghe thế nhưng lại lạnh như băng khiến người ta cảm thấy hết sức khó chịu.
Diệp Lăng Phi thấy mỹ nữ này ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc người cao gầy, đường cong gợi cảm, khuôn mặt hết sức tinh xảo, giống như là được vẽ bằng máy vi tính vậy. Mặc dù so với vẻ đẹp cao quý của Bạch Tình Đình thì mỹ nữ này còn kém vài phần thế nhưng sự hấp dẫn của nàng lại khiến cho đàn ông rất muốn hưởng thụ.
Nếu như là nam nhân khác thì đã sớm bị mê hoặc thế nhưng thật đáng tiếc đây lại là Diệp Lăng Phi. Hắn không phải như những người đàn ông khác, tuyệt sắc mỹ nữ Đông Phương, thiên sứ tóc vàng Phương Tây đều đã phải rên rỉ dưới bàn tay hắn, há có thể vị một mỹ nữ này mà bị mê hoặc sao? Diệp Lăng Phi cố ý híp mắt lại,dùng đôi mắt đầy mê hoặc liếc nhìn mỹ nữ, mang theo giọng đùa giỡn, hắn nói:
– Mỹ nữ, cô làm gì vậy? Không phải là muốn cho tôi xem bộ ngực của cô đấy chứ. Nói thật đi, bộ ngực của cô trông bề ngoài thì rất đẹp nhưng không biết bên trong thì thế nào.
– Anh…….
Mỹ nữ vừa nghe thấy vậy nàng trừng mắt lên, giận dữ nói:
– Tiên sinh, anh nên chú ý lời nói của mình. Đây là tập đoàn Tân Á, nếu như anh không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc được.
Diệp Lăng Phi vừa định há mồm trêu chọc tiếp thì cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra. Nữ thư kí của Trương Khiếu Thiên vội vàng đi tới, nàng cười ha hả nói:
– Giám đốc Diệp, cuối cùng thì anh cũng tới. Tổng giám đốc vừa nhắc tới anh đấy, anh mau vào đi thôi.
– Nhưng có người ngăn cản tôi, tôi làm sao vào được đây?
Diệp Lăng Phi cố ý liếc mắt nhìn sang mỹ nữ, hắn đùa giỡn nói:
– Vị đại tỷ này coi thường người nhỏ bé như tôi, không cho tôi đi vào.
– Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy. Nàng vừa mới đến công ty được vài ngày thôi. Mà anh cũng thật là, tại sao lại đi tính toán với nàng. Được rồi, anh mau vào đi thôi.
Diệp Lăng Phi đẩy cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, hắn đi vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại.
– Chị Tâm, người kia là ai vậy? Tại sao lại đáng ghét thế.
Mỹ nữ mang theo tức giận ngồi xuống bàn làm việc, nàng bất mãn hỏi.
Thư ký hiện tại của Trương Khiếu Thiên đã làm việc ở tập đoàn Tân Á được ba năm rồi, nếu như không phải theo chồng đi Quảng Châu thì nàng cũng sẽ không từ bỏ công việc này. Đối với những chuyện nội bộ trong tập đoàn Tân Á, nàng nắm rõ như lòng bàn tay. Nàng đi tới trước bàn làm việc của mỹ nữ Trịnh Khả Nhạc, cười ha hả nói:
– Khả Nhạc, có một số người cô không thể đắc tộ được, ví dụ như vị Diệp Lăng Phi này. Hắn là giám đốc bộ tổ chức, sở dĩ tôi chưa giới thiệu hắn cho cô bởi vì hắn đang bị đình chỉ công ta do đánh người trong công ty.
– Đánh người?
Trịnh Khả Nhạc sửng sốt, nàng cảm thấy bất ngờ.
– Ừ, lại đánh đúng là giám đốc bộ sản xuất và bộ thị trường. Cô thấy bất ngờ phải không, ngay cả tôi lần đầu tiên nghe nói cũng thấy bất ngờ. Tất cả mọi người trong công ty chúng ta đều biết vị giám đốc này thích trêu chọc nữ nhân viên, nếu nói hắn là lưu manh thì cũng không quá. Đương nhiên là hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ không làm gì quá đáng, không giống như những giám đốc khác thích động tay động chân. Nói chúng là việc xấu của hắn rất nhiều thế nhưng tổng giám đốc lại nhường nhịn. Cô thấy không, hắn mới nghỉ có một tuần mà tổng giám đốc đã muốn hắn đi làm trở lại rồi.
Trịnh Khả Nhạc nghe xong, nàng bất mãn nói:
– Chị Tâm, người như thế tại sao lại vẫn còn tồn tại được ở trong công ty. Theo em thấy thì nên đuổi đi.
– Khả Nhạc, tôi nói rồi, có một số việc không đơn giản như cô tưởng tượng đâu. Cô cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.
Diệp Lăng Phi tiếng vào phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên, không đợi Trương Khiếu Thiên có động tác gì hắn đã kéo cái ghế tới trước bàn làm việc của Trương Khiếu Thiên, đặt mông xuống rồi vắt chéo hai chân, cười nói:
– Tổng giám đốc, tôi tới rồi.
Trương Khiếu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ:
– Lão thủ trưởng, tôi thật không thể chịu được tên tiểu tử này. Hi vọng tiểu tử này không gây ra chuyện gì nữa, tôi thực sự không thể quản được hắn. Thế nhưng tiểu tử này cũng có chỗ dùng được, nếu không có hắn thì mình cũng không dễ dàng gì mà áp chế được Tiễn Thường Nam.
Trong lòng Trương Khiếu Thiên rất mâu thuẫn. Một mặt thì không muốn cho Diệp Lăng Phi ở đây để làm loạn công ty này lên nữa. Mặt khác thì lại muốn có Diệp Lăng Phi để áp chế Tiênc Thường Nam, khiến nội bộ bớt mâu thuẫn.
Thấy Diệp Lăng Phi ngồi trước mặt mình, Trương Khiếu Thiên kéo lấy từ trong ngăn kéo ra một bao thuốc. Ông ném cho Diệp Lăng Phi một điếu và cầm lấy một điếu cho mình.
Diệp Lăng Phi không chút khách khí, hắn châm thuốc xong cười hì hì nói:
– Tổng giám đốc, cô gái bên ngoài kia có phải là thư kí mới của ông không?
– Ừ, là thư kí mới của tôi. Tiểu Tâm đã tự chức, nàng rất khéo giao tiếp.
Trương Khiếu Thiên nói.
– Tổng giám đốc, tại sao ông lại tìm một thư kí xinh đẹp như vậy, có phải là muốn làm gì không. Thật ra mà nói thì dựa vào thân phận của ông có nuôi mấy người nữa thì cũng không sao.
Trương Khiếu Thiên vừa mới rít một hơi thuốc, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, toàn bộ khói thuốc thụt bay trong miệng, ho sặc sụa. Ông vội vàng cầm lấy cốc nước uống một hơi, sau đó mới cảm thấy khá hơn.
Trương Khiếu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói:
– Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh không để cho tôi chút thể diện nào sao. Dù sao thì tôi cũng là tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, anh nên nói chuyện lễ phép một chút. Cái gì mà nuôi thêm mấy người, anh nghĩ tôi như vậy à.
– Tổng giám đốc, ông đừng kích động, tôi chỉ nói đùa thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
Trương Khiếu Thiên thầm nghĩ:
– Đừng có nói đùa như vậy. Tôi sống đã mấy chục năm rồi, quan hệ vợ chồng rất tốt, từ trước đến nay không bao giờ làm chuyện bậy bạ. Nếu như bị người ngoài nghe thấy rồi tung tin đồn ra, không phải là hủy hoại cuộc đời trong sạch của tôi sao.
Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng Trương Khiếu Thiên không nói ra ngoài. Ông cười nói:
– Đây là vấn đề về nguyên tắc, không thể nói năng xằng bậy được. Tôi đã kết hôn rồi lại có cả con gái nữa, gia đình tôi rất hòa thuận. Tôi không còn bị kích thích như thanh niên các anh nữa.
– Tổng giám đốc, xem ông nói kìa. Chuyện tình cảm nam nữ là chuyện bình thường, đâu có phân biệt già trẻ.
Diệp Lăng Phi nghiêng người về phía Trương Khiếu Thiên, khẽ nói:
– Tôi tin rằng tổng giám đốc vẫn còn dùng được.
Trương Khiếu Thiên phát hiện ra mình không nên tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, nếu tiếp tục thì không biết Diệp Lăng Phi sẽ nói ra cái gì nữa. Ông vội vàng chuyển trọng tâm sang vấn đề khác, nói:
– Diệp Lăng Phi, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh. Anh biết vì sao tôi thông báo cho anh đi làm không?
Diệp Lăng Phi thấy Trương Khiếu Thiên chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn cảm thấy vô vị, ngả người về phía sau, lười nhác đáp:
– Tôi sao biết được, tôi vẫn còn một tuần nữa thế nên không thể ngờ được rằng đột nhiên lại có thông báo đi làm.
– Đó cũng là bất đắc dĩ thôi. Hiện tại, bộ tổ chức đã chính thức vận hành thế nên có hàng đống công việc cần phải giải quyết. Phó tổng Trần một mình vận hành bộ tổ chức nên hết sức mệt mỏi mà lại không ai có thể chia sẻ gánh nặng cùng với nàng. Đặc biệt là mấy ngày hôm nay, phó tổng Trần bị ốm phải xin nghỉ làm. Tôi không còn biện pháp nào khác nên đành phải thông báo cho anh đi làm sớm.
– Oh, thì ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi nghe xong, gật đầu nói:
– Tổng giám đốc, anh chỉ cần nói cho tôi biết phải quay lại làm việc là được rồi, đâu cần quanh co như vậy. Nghĩ lại thì cũng thật là, đâu có giám đốc bộ phận nào mà lại ngu như tôi chứ, giám đốc một bộ phận mà không đủ tiền lương để sống. Thế nhưng tôi tin rằng nhất định cuối năm tổng giám đốc sẽ cho tôi một bao lì xì. Tôi nói vậy có đúng không tổng giám đốc?
Trương Khiếu Thiên đã sớm nghĩ Diệp Lăng Phi đề cập đến chuyện này, ông cười nói:
– Cái này thì anh yên tâm, tiền lương bất quá cũng chỉ tạm thời thôi mà. Chờ đến cuối năm, tôi sẽ trả lương đúng với chức vụ giám đốc bộ phận của anh. Còn về tiền thưởng cuối năm thì tất nhiên là sẽ không ít rồi.
– Vậy thì tốt.
Diệp Lăng Phi dập điếu thuốc vào gạt tàn, hắn đứng dậy, nói:
– Tổng giám đốc, tôi đi làm đây, nhớ kỹ đừng có quên tiền thưởng đấy.
Nhìn Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng làm việc, Trương Khiếu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa mới bắt đầu phiên giao dịch sáng nay, những người chơi cổ phiếu đều bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thế nhưng trong tay Bạch Cảnh Sùng lại chỉ có hai ngàn vạn nhân dân tệ. Đêm qua, ông đã gọi điện cho ngân hàng hi vọng họ có thể cho vay tiền để ứng phó với đợt khủng hoảng lần này. Thế nhưng ngân hàng lại trả lời cho Bạch Cảnh Sùng biết, hiện tại là cuối năm thế nên ngân hàng đã khóa sổ sách và không còn bất kỳ một nghiệp vụ cho vay nào nữa. Nếu như tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế muốn vay thì phải chờ tới năm sau.
Bạch Cảnh Sùng biết ngân hàng đang từ chối khéo. Nói trắng ra là bọn họ thấy tình hình trước mắt của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không tốt lắm thế nên không dám cho vay.
Cũng may là Bạch Cảnh Sùng vẫn còn có vài lão bằng hữu. Trương Khiếu Thiên cho vay một ngàn vạn, từ những người khác cũng được một ngàn vạn, tổng cộng là hai ngàn vạn.
Bạch Cảnh Sùng dự định bắt đầu phiên giao dịch sáng thứ ba ông sẽ ném một ngàn vạn vào để kéo cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế nên khiến cho những người chơi cổ phiếu yên tâm. Nhưng không đợi ông xuất thủ thì những người chơi cổ phiếu đã bán tháo đống cổ phiếu đó ra, Bạch Cảnh Sùng ném một ngàn vạn vào chỉ như muối bỏ bể, không có bất kỳ một hồi âm nào. Việc này khiến Bạch Cảnh Sùng lo lắng, không hiểu đối phương rốt cuộc có bao nhiêu tiền để bỏ vào thị trường chứng khoán.
Đúng lúc Bạch Cảnh Sùng còn đang lo lắng xem có nên ném tiếp một ngàn vạn vào nữa hay không thì đột nhiên thị trường chứng khoán có phản ứng. Không biết nguồn tài chính từ đâu mà có bao nhiêu cổ phiến bán ra đều bị mua vào hết khiến cho trong khoảng thời gian ngắn giá cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã được kéo lên.
Rất kỳ quái, giá cổ phiếu vừa mới bắt đầu được kéo lên thì đột nhiên nhân vật thần bí kia lại dừng lại, không có bất kỳ một hành động nào nữa. Dường như hắn muốn khống chế cổ phiếu chứ không có ý định kéo giá cổ phiếu nên hẳn.
Bạch Cảnh Sùng cảm giác rất kỳ quái, rốt cuộc thì người này định làm gì?
Bạch Cảnh Sùng chỉ còn lại duy nhất một ngàn vạn, tuy rằng nếu như bây giờ ném vào thì cũng có thể kéo giá cổ phiếu lên được một chút nhưng mà thực ra cũng không có nghĩa lý gì. Ông cảm giác dường như có hai bàn tay đang điều khiển giá cổ phiếu của tập đoàn, hơn nữa họ có nguồn tài chính rất hùng hậu, vượt xa con số mấy ngàn vạn.
Khi Bạch Cảnh Sùng cảm thấy không có cách gì lý giải được thì Lý Triết Hào cũng ý thức được dường như có chút không thích hợp. Ngày hôm qua, đột nhiên không hiểu nguồn tài chính từ đâu mà kéo giá cổ phiếu lên đến 8 đồng, vốn dĩ Lý Triết Hào định khi bắt đầu phiên giao dịch sáng nay sẽ bán tháo tất cả những cổ phiếu mua ngày hôm qua để tiếp tục đè thấp giá cổ phiếu cuả tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, khiến cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế phải tan vỡ. Thế nhưng đâu ngờ rằng vừa mới bắt đầu phiên giao dịch được hơn một giờ thì giá cổ phiếu của tập đoàn quốc tế lại tăng lên, hơn nữa còn tăng rất nhanh.
Lý Triết Hào biết tình hình như vậy là không ổn, dường như có người đang giúp tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Dựa vào nguồn tài chính lên đến tiền tỷ của mình, Lý Triết Hào lập tức quyết định mua vào cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế như vậy cũng sẽ kiếm được một khoản lời.
Những người hôm qua vừa mới bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thấy giá cổ phiếu đang tăng liền bỏ tiền ra mua vào. Kết quả là giá cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế tăng trên diện rộng và lên tới tám đồng ba.
– Lão Trịnh, chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Triết Hào hỏi Trịnh Tín Vân.
Trịnh Tín Vân cười nói:
– Cái này gọi là lạc đà chết so với ngựa. Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không còn tiền nữa nên xuất ra mấy ngàn vạn để giữ thể diện. Bạch Cảnh Sùng không muốn tận mắt thấy cổ phiếu của tập đoàn mình trở thành một đống giấy vụn. Ông ta định giở tiểu xảo với chúng ta, muốn cho chúng ta thấy nguồn lực tài chính của ông ta vẫn còn rất dồi dào. Thế nên chúng ta sẽ tiếp tục thu mua cổ phiếu, rồi ngày mai lại bán tháo ra, để xem rốt cuộc thì Bạch Cảnh Sùng có bao nhiêu tiền để chơi.
– Ừ, tốt, cứ làm như vậy đi.
Lý Triết Hào hết sức tín nhiệm Trịnh Tín Vân. Chủ ý đã định, Bạch Cảnh Sùng phân phó cho người đi mua cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, có bao nhiêu mua hết.