Đô Thị Tàng Kiều – Chương 191: Bán sang Châu Phi làm nô lệ – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 191: Bán sang Châu Phi làm nô lệ

Buổi tối, Bạch Tình Đình mang hoa quả đến cho Diệp Lăng Phi, đi vào trong phòng bệnh của Diệp Lăng Phi thì nàng không thấy hắn đâu. Bạch Tình Đình đặt hoa quả lên bàn, nàng đang định tìm ý tá hỏi xem Diệp Lăng Phi chạy đi đâu thì thấy Diệp Lăng Phi vừa kéo quần vừa đi vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi không mặc quần áo bệnh nhân thì Bạch Tình Đình nhíu mày nói:

– Anh đi đâu vậy, tại sao lại ăn mặc như chim công thế? Có phải là vừa đi dụ dỗ mấy cô y tá đúng không?

Thấy Bạch Tình Đình xuất hiện trong phòng bệnh, Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, dường như hắn biết rằng sớm muộn gì Bạch Tình Đình cũng đến. Sau khi thắt chặt dây lưng lại, Diệp Lăng Phi mới cười nói:

– Đâu có chuyện gì, y tá ở đây ai cũng quái dị như nhau, anh muốn tránh còn không kịp nữa là đi dụ dỗ. Anh vừa đi vào WC, không biết tại sao mà cái dây lưng này lại lỏng như vậy.

– Anh định lừa trẻ con ba tuổi à. Tại sao anh không mặc quần áo bệnh nhân mà lại mặc quần áo của mình?

Bạch Tình Đình ngồi xuống giường bệnh, nàng cảm giác dưới mông mình có cái gì cộm cộm. Nàng đưa tay sờ xuống, lấy chiếc điện thoại của Diệp Lăng Phi dưới mông mình ra, đúng lúc có người gọi tới. Bạch Tình Đình bĩu môi, nàng đưa điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói:

– Trả anh, không biết là tiểu tình nhân nào gọi điện đến cho anh nữa, mau nhận điện thoại đi.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, hắn còn tưởng là cô bé Đường Hiểu Uyển gọi tới nên trong lòng rất khẩn trương. Sau khi cầm điện thoại từ tay Bạch Tình Đình hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm đi. Diệp Lăng Phi đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình, hắn cười ha hả nói:

– Lão bà, đừng nghĩ bậy, đây là một người bạn ngoại quốc gọi điện đến cho anh.

– Có muốn em đi ra ngoài một lúc không?

Bạch Tình Đình rõ ràng là không muốn ra ngoài thế nhưng nàng vẫn giả bộ nói vậy. Nàng vừa nhích mông lên vài ly thì bị Diệp Lăng Phi kéo tay xuống. Bạch Tình Đình ngồi trở lại, nàng thầm nghĩ:

– Hừ, tôi cũng không muốn ra ngoài đâu.

– Lão bà, em đừng có nghĩ bậy, anh đâu có làm chuyện gì xấu mà phải sợ.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, hắn không nghe máy ngay mà ném bộ quần áo bệnh nhân vào góc tường. Bạch Tình Đình không hiểu gì, nàng tức giận hỏi:

– Anh làm gì vậy?

– Về nhà, anh đang định buổi chiều làm thủ tục xuất viện rồi chờ em đến đưa anh về.

– Anh muốn xuất viện?

Bạch Tình Đình còn tưởng rằng mình nghe lầm, đêm qua Diệp Lăng Phi khiến nàng sợ chết khiếp, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng Diệp Lăng Phi phải rời khỏi cái thế giới này. Đâu thể ngờ rằng vừa mới qua có một đêm, Diệp Lăng Phi lại như một người bình thường, chuyện này không chỉ có Bạch Tình Đình mà bất kỳ người nào thấy cũng đều không tin được. Nàng đặt tay lên trán Diệp Lăng Phi, cảm tháy trán hắn không còn nóng nữa mới hỏi thăm:

– Thật sự là anh không sao chứ?

– Đương nhiên rồi, anh đâu có ngu đến mức đi đùa giỡn với tính mạng của mình.

Diệp Lăng Phi cười nói.

– Hôm qua anh làm em sợ chết khiếp, nếu như không phải em phát hiện anh bị bệnh thì bây giờ anh đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.

Vừa nghe Bạch Tình Đình nhắc tới chuyện hôm qua, Diệp Lăng Phi trừng mắt lên nhìn, dường như hắn nhớ tới một chuyện quan trọng gì đó, nói:

– Trời ơi, Anh nhớ ra rồi. Hôm qua em hắt cả cốc nước lạnh vào mặt anh.

– Thôi đi, em cứu anh thế mà anh còn dám nói đến chuyện này nữa à. Anh không sợ bị Thiên Lôi đánh chết à.

Bạch Tình Đình bĩu môi lên, tỏ vẻ coi thường.

– Được rồi, chúng ta không tính toán nữa.

Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

– Lão bà, giúp anh thu dọn đồ đạc, những hoa quả này không thể để ở đây được, chúng ta mang về nhà ăn. Anh đi gọi điện thoại đây, tất cả mọi việc trông cậy vào lão bà đại nhân.

Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi lại cho số máy vừa nãy.

Bạch Tình Đình cảm thấy ấm ức, nàng lẩm bẩm nói:

– Đúng thật là, biết thế mình không mua hoa quả tới đây. Anh biết người ta phải cực khổ thế nào mới mua được không, phải lái xe qua hai con phố mới mua được dứa và chuối thế mà một câu cảm ơn cũng không có lại còn bắt người ta phải thu dọn đồ đạc.

Bên này thì Bạch Tình Đình tỏ vẻ bất mãn còn bên kia thì Diệp Lăng Phi đang gọi điện cho Paul. Hắn vừa nhìn Bạch Tình Đình thu dọn vừa gọi điện cho Paul, không hề chú ý đến Bạch Tình Đình đang lẩm bẩm.

– Paul, tại sao lúc này mới gọi điện, hình như hơi chậm một chút.

Diệp Lăng Phi nói bằng tiếng Anh.

– Tôi chỉ muốn báo cho anh một tin vui. Ngày hôm nay chỉ trong vòng một tiếng tôi đã thu mua được khoảng 30 vạn cổ phiếu.

– Về phương diện này anh đúng là một chuyên gia. Tôi không cần phải lo lắng gì hết, tôi chỉ muốn nhìn thấy một kết quả tốt, OK?

– Tất nhiên rồi, tôi sẽ chơi từ từ. Dựa vào kinh nghiệm của tôi thì nếu như nhanh chóng vứt tiền vào sợ đối phương sẽ không chơi nữa. Khụ, tôi là một người đầu tư tài chính, tôi sẽ cố gắng đem lại kết quả tốt nhất cho khách hàng. Căn cứ theo phán đoán của tôi thì ngày mai chúng ta sẽ xuất thủ lần thứ hai, hơn nữa lần này vẫn phải duy trì đến cuối tuần. Đợi đến khi có báo cáo cuối ngày thứ năm tôi sẽ làm một ván kết thúc, đến lúc đó tôi nghĩ anh có thể mở champagne để chúc mừng rồi.

Diệp Lăng Phi nở nụ cười nói:

– Paul, tôi sẽ chờ tin mừng của anh.

Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Bạch Tình Đình vang lên bên tai hắn.

– Diệp Lăng Phi, tiếng Anh của anh rất tuyệt. Tuy rằng em không giỏi tiếng Anh như anh nhưng ít nhất cũng có thể nói chuyện được với anh. À, vừa rồi anh nhắc tới cái kết quả gì, anh và cái người tên là Paul rốt cuộc đang có âm mưu gì, có phải cái người tên Paul kia là người bạn bên Anh của anh không, tiền trong công ty của em có phải là của anh ta hay không? Nói mau, rốt cuộc các anh đang có âm mưu gì?

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

– Em yên tâm, người cho em mượn tiền không phải là người này, hắn bất quá chỉ là một người bạn bên Anh của anh thôi, hắn chỉ giúp anh đầu tư một chút. Mấy năm nay anh cũng tích cóp được khoảng mười vạn bảng Anh, anh muốn đem số tiền này nhờ anh ta đầu tư một chút cổ phiếu để kiếm lời thôi.

– Mười vạn bảng Anh tương đương với một trăm vạn nhân dân tệ. Diệp Lăng Phi, thật sự em nhìn không ra anh là người có tiền đấy.

Bạch Tình Đình bán tín bán nghi nói.

– Khụ, chút tiền ấy của anh có đáng gì so với em đâu. Thôi được rồi, Tình Đình, chúng ta về nhà thôi.

Diệp Lăng Phi chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, hắn khoác vai Bạch Tình Đình đi ra khỏi phòng bệnh.

Bạch Tình Đình lái xe đưa Diệp Lăng Phi trở về biệt thự, Diệp Lăng Phi ngồi ghế bên cạnh, hắn cầm tờ báo Vọng Hải giở ra xem. Tờ báo này là sáng sớm này Bạch Tình Đình mua, nàng định quay về công ty mới đọc nhưng lại để quên ở trong xe.

Diệp Lăng Phi cầm tờ báo, lật đi lật lại vài trang rồi nói:

– Tình Đình, cổ phiếu của công ty em thế nào rồi, hẳn là lên rồi đúng không?

Vốn dĩ tâm trạng Bạch Tình Đình cũng không tệ lắm thế nhưng vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến cổ phiếu của công ty, mây đen liền kéo đến khuôn mặt nàng. Mang theo giọng phiền não nàng nói:

– Lên cái gì, Hiện tại cổ phiếu của công ty em đang xuống rất thấp, nếu như hôm qua, không phải tới gần lúc có báo cáo cuối ngày đột nhiên lên thì sợ rằng cổ phiếu của công ty em đã trở thành đống giấy vụ rồi. Đến lúc đó nói không chừng mấy lão già trong hội đồng cổ đông sẽ bán tháo cổ phần của mình. Em không hiểu ba em nghĩ gì nữa, cứ dứt khoát muốn thu mua những cổ phần đó lại, suốt cả ngày phải lo lắng sợ công ty bị thu mua mất.

– Chuyện này có vẻ không bình thường, dường như có người đang âm thầm thu mua.

Diệp Lăng Phi lẩm bẩm nói:

– Nói không chừng có người đang cố ý chèn ép cổ phiếu của công ty em, đè thấp giá cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế xuống rồi chờ đến khi những người chơi cổ phiếu đều cho rằng cổ phiếu của tập đoàn không đáng giá hắn sẽ thu mua lại những cổ phiếu đó. Đến lúc đó, anh tin rằng không chỉ có cổ phiếu của những người chơi cổ phiếu mà cả những cổ đông trong công ty đều bị người đó thu mua hết.

– Diệp Lăng Phi, anh thông minh ra từ bao giờ thế.

Bạch Tình Đình nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, nàng tán thành nói:

– Anh phân tích rất đúng, đây cũng là chuyện mà ba em lo lắng nhất. Ba em hoài nghi Lý Triết Hào giở trò quỷ thế nhưng hiện tại lại không có bằng chứng nào để chứng minh Lý Triết Hào đang điều khiển cổ phiếu thế nên ba em chỉ còn cách trấn an những cổ đông, đồng thời xoay xở nguồn tài chính, cố gắng nâng giá cổ phiếu nên. Khụ, lúc em rời khỏi công ty thì ba em vẫn còn ở lại đó, ông đang nói chuyện điện thoại với Trương thúc thúc.

– Trương Khiếu Thiên?

Diệp Lăng Phi hỏi.

– Dù sao thì Trương thúc thúc cũng là tổng giám đốc công ty anh, có vẻ như anh không tôn kính ông ta lắm, trách không được tại sao ông ta lại cách chức tạm thời anh. Nếu là em thì đã đuổi anh từ lâu rồi.

– Anh đâu có làm gì sai. Hơn nữa, cho dù anh bị đuổi thì không phải vẫn còn tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sao. Nếu không thì em sắp xếp cho anh làm phó tổng giám đốc, anh lớn như vậy rồi nhưng cùng lắm mới chỉ làm giám đốc một bộ phận, chưa bao giờ được ngồi vào ghế phó tổng giám đốc một tập đoàn lớn, không biết cảm giác nó sẽ như thế nào.

Diệp Lăng Phi nói giỡn:

– Lần trước, không phải tập đoàn của em thông báo tuyển dụng phó tổng giám đốc sao. Em xem anh có hợp không, sắp xếp cho anh làm chức đó đi.

– Đừng có đùa nữa.

Bạch Tình Đình cười khanh khách, mây đen đã tan đi trên khuôn mặt nàng. Bạch Tình Đình bĩu môi nói:

– Cho dù không có tìm được người thì cũng không nhận anh. Nhận anh vào để cả công ty loạn lên à, mà tân phó tổng giám đốc cũng đi làm rồi. Người ta tốt nghiệp đại học Harvard, lại từng đã giữ chức vụ cao, anh lấy cái gì mà so sánh với người ta.

– Không phải là tên hèn mọn mà anh gặp lần trước chứ?

Diệp Lăng Phi thuận miêng hỏi.

Thật không ngờ lời Diệp Lăng Phi lại là đúng, Bạch Tình Đình gật đầu nói:

– Là Trần Hàn Lâm, anh sao vậy, ghen tức à.

Bạch Tình Đình cố ý nói:

– Em thấy Trần Hàn Lâm cũng là người có phong độ, tướng mạo thì tuấn tú, quan trọng là người ta có tài, đã cùng học một trường đại học với em, so với cái tên hèn mọn mà anh nói thì giỏi hơn rất nhiều. Em còn đang cân nhắc xem có nên đi ăn cùng anh ta không.

– Lão bà, không thể nào, cái tên hèn mọn kia sao có thể sánh với anh được.

Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình đang chọc tức hắn nhưng hắn vẫn mang theo một chút phiền muộn trong lời nói:

– Nếu như tên khốn kiếp đó dám theo đuổi lão bà của anh, anh sẽ thiến hắn, khiến hắn cả đời không làm đàn ông được.

– Diệp Lăng Phi, anh được đấy, có phải tất cả những người theo đuổi em anh đều muốn làm như vậy không?

Bạch Tình Đình cười ha hả nói.

– Không, anh chỉ nhằm vào hắn.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn xuống quần của mình. Nhìn Bạch Tình Đình xinh đẹp thế kia, chắc chắn phải có hàng nghìn tên không biết sống chết muốn theo đuổi nàng, nếu thật như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ bận tối mắt mất. Hắn cười hì hì nói:

– Nếu như còn có người đàn ông nào muốn theo đuổi lão bà của anh, cùng lắm thì anh sẽ bắt họ rồi bán sang Châu Phi làm nô lệ.

– Đi chết đi, nói năng không đàng hoàng.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc cho cười khanh khách. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:

– Nếu như em đối tốt một chút với anh là anh lại làm càn ngay. Thế nên phải nghiêm khắc với anh, tối hôm nay phải chuẩn bị nước tắm cho em.

– Cam tâm tình nguyện vì lão bà mà cống hiến sức lực.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Bạch Tình Đình đang lắc đầu. Nàng không hiểu được rốt cuộc người này tốt ở chỗ nào mà tại sao mình lại cứ coi trọng hắn như vậy.

Vừa nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ nắm tay nhau về đến nhà, Cô Ngô đã tỏ vẻ vui mừng mời hai người vào ăn cơm. Diệp Lăng Phi kéo ghế ra cho Bạch Tình Đình rồi hắn ngồi bênh cạnh, từ đó có thể thấy quan hệ giữa hai người đã trở lên thân mật hơn rất nhiều. Trên khuôn mặt Cô Ngô tỏ vẻ tươi cười, bà nhìn đôi vợ chồng son ăn cơm.

– Tình Đình, hai người định khi nào thì kết hôn, theo tôi thấy thì hai người cũng nên kết hôn đi.

Cô Ngô nói.

– kết hôn, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này. Biểu hiện của người này bây giờ rất khá, nhưng ai biết được sau này sẽ thay đổi, tôi không muốn hủy hoại cả cuộc đời mình, tôi còn phải quan sát anh ta thêm đã.

Bạch Tình Đình cố ý dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Diệp Lăng Phi đang ăn cơm. Diệp Lăng Phi vừa gắp một miếng thịt định bỏ vào bát Bạch Tình Đình thì nghe thấy nàng nói vậy hắn cho ngay miếng thịt vào miệng mình, bất mãn nói:

– Cái gì mà bị hủy hoại, người đàn ông như anh trên thế giới này chỉ có một người duy nhất. Gả cho anh, em sẽ hưởng phúc cả đời.

– Cả đời bị anh làm tức chết thì có.

Bạch Tình Đình nói vậy.

Cô Ngô cười ha hả nói:

– Theo tôi thấy thì hai người đừng nên như vậy nữa. Tôi là người từng trải, nữ nhân nên kết hôn với người đàn ông từng trải một chút. Tình Đình, theo tôi thì cô đừng có nghĩ xấu như vậy, để hôm nào đó tôi đi nói chuyện với lão gia, lão gia đã sớm muốn có cháu bế rồi. Ông vẫn thường xuyên hỏi xem hai người thế nào, tôi thấy lão gia muốn hai người sớm sinh cho ông một đứa cháu ngoại đấy.

– Cô Ngô.

Bạch Tình Đình xấu hổ đỏ mặt.

– Bà đừng nói lung tung, tôi sẽ không sinh con với anh ta đâu.

– Lão bà, anh cũng nghĩ như vậy là đúng. Chúng ta cũng nên nghĩ đến đời sau của mình, nhưng mà sinh con đâu phải một hai ngày là có thể làm được. Em biết không, phải mang thai những mười tháng, nếu như Bạch bá phụ muốn có cháu bế thì chúng ta nên bắt đầu sớm một chút. Hay là tối nay chúng ta bắt đầu đi?

Bạch Tình Đình trừng mắt lên, nàng nổi giận nói:

– Anh nói lung tung gì thế, có muốn em đánh chết anh không.

Cô Ngô thấy hai người đang êm đẹp tự nhiên lại ầm ĩ lên, bà vội vàng nói:

– Được rồi, tôi nghĩ nếu không thì hai người đính hôn đi. Tôi thấy Tình Đình cũng lớn rồi, cũng nên có gia thất đi là vừa.

– Cô Ngô, xem bà nói kìa.

Bạch Tình Đình nhỏ giọng khẽ nói:

– Người ta đâu có nói là không đính hôn.

Những lời này đã biểu lộ hết tâm ý của nàng thế nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy phiền não. Nếu như là trước đây thì hắn sẽ vui vẻ đồng ý thế nhưng bây giờ thì hắn lại đang lo lắng, hắn lo lắng nếu như không có cách nào để khống chế bệnh của mình thì hắn sẽ tìm đến một thành phố khác để tiếp tục cuộc sống của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.