Đô Thị Tàng Kiều – Chương 188: Là anh không buông tha em – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 188: Là anh không buông tha em

Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Mính đánh thật nên cũng không dám coi thường nữa, hắn thu hồi vẻ tươi cười, sắc mặt trầm xuống. Chu Hân Mính vừa tung quyền đến thì Diệp Lăng Phi dùng tay phải hất ra, theo sát đó hắn đấm thẳng một quyền bằng tay trái vào mặt Chu Hân Mính.

Quyền này của Diệp Lăng Phi vừa nhanh lại vừa hiểm độc. Chu Hân Mính không ngờ Diệp Lăng Phi lại phản ứng nhanh như vậy. Nàng cho rằng quyền của mình đánh ra sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi phải né tránh, tạo cơ hội cho nàng tiếp tục công kích. Thế nhưng Diệp Lăng Phi không hề né tránh mà còn phản công nàng, mắt thấy quyền của Diệp Lăng Phi đánh thẳng vào mặt mình, Chu Hân Mính có muốn tránh cũng không kịp nữa. Nàng cắn chặt môi chuẩn bị tiếp quyền.

Nhưng quyền đó đến cách chóp mũi của Chu Hân Mính vài ly thì dừng lại, Chu Hân Mính cảm giác có một áp lực mạnh mẽ đập nên mặt nàng. Diệp Lăng Phi biến quyền thành chưởng, hắn khẽ đẩy vào mặt Chu Hân Mính một cái, nàng liền lùi về phía sau vài bước.

– Đừng có manh động, không có nghĩa lý gì đâu.

Diệp Lăng Phi thản nhiên nói:

– Cô và tôi cần gì phải làm như vậy.

– Tôi nói rồi, hôm nay tôi phải phân thắng bại với anh.

Chu Hân Mính cắn chặt môi, nàng oán giận nói:

– Tuy tôi biết tôi không đánh được anh nhưng tôi sẽ không buông tha cho anh đâu. Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không phải người vô dụng như anh nghĩ đâu.

Chu Hân Mính vừa nói vừa giơ chân phải lên đá vào sườn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi hơi nghiêng người, theo đà chân của Chu Hân Mính mà nắm lấy mắt cá chân của nàng. Hắn chỉ hơi kéo nhẹ một chút, cả người Chu Hân Mính đã ngã xuống đất. Diệp Lăng Phi không đỡ Chu Hân Mính dậy mà hắn lùi ra phía sau.

Nhìn thấy Chu Hân Mính đứng dậy, cả người nàng đầy tuyết, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

– Hân Mính, chúng ta làm lại.

Thần sắc Chu Hân Mính trở lên kiên nghị, nàng hét lên một tiếng, hai tay biến thành chảo, tóm lấy tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liếc mắt thấy Chu Hân Mính muốn chụp vào hai tay mình, hắn liền xoay cánh tay một vòng rồi nắm lấy hai cổ tay Chu Hân Mính. Tuy Diệp Lăng Phi chỉ khẽ nắm tay nàng nhưng cũng khiến cho cước bộ của nàng bắt đầu rối loạn. Diệp Lăng Phi mượn cớ đó, hắn nhích người lại gần Chu Hân Mính, dùng vai khẽ đẩy một cái thì Chu Hân Mính đã ngã trên mặt tuyết rồi.

Thấy Chu Hân Mính ngã xuống đống tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy không đành lòng. Hắn khom người xuống, vươn tay ra nói:

– Hân Mính, đừng đánh nữa.

Chu Hân Mính hất tay Diệp Lăng Phi ra, nàng chống hai tay xuống đất đứng lên.

– Diệp Lăng Phi, tôi không cần anh thương hại. Anh giở hết bản lĩnh của anh ra đi, chúng ta đấu lại.

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắn buộc lòng phải đối đầu với Chu Hân Mính lần nữa.

Chu Hân Mính vốn không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi thế nên lại bị Diệp Lăng Phi đánh ngã thêm lần nữa. Nhìn thấy Chu Hân Mính sau mỗi lần ngã đều cố gắng đứng dậy trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kính nể. Càng ngày Chu Hân Mính ngã càng nhiều, Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy tay của Chu Hân Mính nhưng hắn không làm gì hết, chỉ khống chế tay của nàng. Diệp Lăng Phi đau lòng nói:

– Hân Mính, được rồi, không nên đánh nữa.

– Tôi không muốn anh thương hại.

Chu Hân Mính cố sức vũng vẫy ra khỏi tay Diệp Lăng phi, nhưng cánh tay Diệp Lăng Phi cứng như thép khiến nàng không thể cử động được.

Diệp Lăng Phi buông hai tay Chu Hân Mính ra, hắn dùng hai tay ôm vào em nàng. Không để ý đến người Chu Hân Mính đầy tuyết, Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính đặt vào trong xe cảnh sát.

– Buông ra, tên khốn kiếp nhà anh, buông tôi ra.

Toàn thân Chu Hân Mính không còn chút sức lực nào nữa, nàng chỉ có thể dùng hai bàn tay vô lực của mình đánh vào vai Diệp Lăng Phi còn hai chân thì đạp loạn lên.

– Cô điên rồi, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Diệp Lăng Phi dùng hai tay đè lên hai tay Chu Hân Mính, thân thể của hắn ép chặt vào cơ thể mềm mại của nàng. Hắn giận dữ hét:

– Cô mà tiếp tục nữa thì cô sẽ chết. Cô nói cho tôi biết, cô có còn muốn sống nữa hay không. Nếu như cô thật sự không muốn sống nữa tôi sẽ tự tay giết chết cô. Tôi không muốn mình yêu một người điên, cô làm tôi thất vọng quá.

– Diệp Lăng Phi, anh là một tên khốn kiếp, một tên đại khốn kiếp.

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi khống chế, nàng không thể cử động được nên há mồm cắn vào vai Diệp Lăng Phi. Tuy cách một lớp áp nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy đau.

Bốp!

Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính chọc giận, hắn không khách khí tát cho Chu Hân Mính một cái, khóe miệng nàng bắt đầu rỉ máu. Diệp Lăng Phi tức giận nói:

– Hân Mính, cô nói tôi là một tên khốn kiếp à. Được, bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi là một đại ác ma giết người không chớp mắt.

Cái tát của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Hân Mính tỉnh táo lại, nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính tỉnh táo trở lại, sắc mặt hắn cũng dịu xuống. Mang theo sự áy náy, hắn nói:

– Hân Mính, xin lỗi, tôi không nên đánh cô. Nếu như cô hận tôi vậy thì cô cứ đánh tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không chống cự.

Chu Hân Mính không nói gì, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lăng Phi, tựa như muốn nhìn thấu tâm can hắn.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài một tiếng, hắn ôm lấy thắt lưng Chu Hân Mính rồi đưa nàng vào hẳn trong xe. Có vẻ như Chu Hân Mính rất nghe lời thế nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm giác sắp có giông bão kéo đến. Hắn nghĩ mình vừa tát chu hân trà một cái, lẽ nào theo tính cách của nàng mà lại quên chuyện này sao?

Diệp Lăng Phi cũng không hối hận lắm về những chuyện như vậy, nếu như hắn đánh Chu Hân Mính thì hắn sẽ gánh chịu tất cả những hậu quả mà mình gây ra.

Thấy Chu Hân Mính ở trong xe vẫn không nhúc nhích, khóe miệng nàng vẫn còn vết máu, Diệp Lăng Phi cầm lấy tờ giấy lau vết máu cho nàng. Đúng lúc này, hai tay Chu Hân Mính nắm chặt lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, nàng há cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, cắn vào tay phải hắn.

Diệp Lăng Phi chỉ nhíu mày lại, hắn không hề rút tay về mà để mặc cho Chu Hân Mính cắn. Diệp Lăng Phi cảm giác cánh tay mình bị Chu Hân Mính cắn nát, qua đó có thể biết, những thù hận nàng tích tụ trong lòng đã quá sậu đậm.

Cuối cùng thì Chu Hân Mính cũng thả cánh tay Diệp Lăng Phi ra, nàng dùng đôi mắt mê muội nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Diệp Lăng Phi, lớn tiếng nói:

– Khốn kiếp, tại sao anh không rút tay lại?

– Bởi vì tôi nợ cô, đây là cách tốt nhất mà tôi có thể bù đắp tổn thương đối với cô.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

– Nếu như cô thích cắn, tôi sẽ cho cô cắn, tôi tuyệt đối không rút tay lại.

Bốp!

Chu Hân Mính tát Diệp Lăng Phi một cái, năm vết ngón tay của nàng hiện trên má phải của Diệp Lăng Phi.

– Đây là trả lại cái tát vừa rồi của anh, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong.

– Sai rồi, chúng ta không bao giờ thanh toán xong được, cả đời cũng không thanh toán xong được.

Diệp Lăng Phi không để ý đến cái tát vừa rồi, hắn ung dung chậm một điếu thuốc. Tay cầm điếu thuốc hắn điềm đạm nói:

– Là tôi nợ cô, không phải cô nợ tôi.

– Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh. Tôi chỉ hi vọng từ giờ trở đi, anh tránh xa tôi ra.

Hai mắt Chu Hân Mính đỏ hoe, tựa hồ mang theo tiếng khóc, nàng nói:

– Anh biết từ sau khi anh xuất hiện cuộc sống của tôi đã thay đổi như thế nào không. Tại sao anh lại thích dùng thái độ bất cần để đối xử với tôi, tại sao anh luôn khiến cho tôi có cảm giác trong lòng anh cất giấu vô số bí mật, vì sao anh lại cứu tôi. Tôi rất muốn nói với chính bản thân mình rằng tôi và anh không hề có quan hệ gì, đúng lúc tôi sắp làm được thì tại sao anh lại xuất hiện.

Diệp Lăng Phi lẳng lặng nghe Chu Hân Mính nói, điếu thuốc kia vẫn nằm giữa hai ngón tay hắn.

Chu Hân Mính nói xong, nàng gục đầu vào tay lái khóc nức nở, trông nàng lúc này đâu có giống một cảnh sát mà như một cô bé phải chịu đựng oan ức, nàng mặc sức phát tiết những oan ức của mình ra ngoài.

Vừa nghe Chu Hân Mính nói xong, Diệp Lăng Phi mới biết được điếu thuốc trong tay mình đã cháy được hơn một nửa. Hắn vứt điếu thuốc xuống mặt đất, tàn lửa nhanh chóng bị nhưng bông tuyết thổi tắt, tạo nên những màn khói lờ mờ.

Diệp Lăng Phi ngả người ra phía sau, hai mắt nhắm lại, hắn dùng giọng khàn khan nói với Chu Hân Mính:

– Hân Mính, có một số việc tôi không muốn nói cho cô biết. Tôi sợ sẽ mất đi cuộc sống hiện tại của mình. Không sai, tôi là một tên khốn kiếp, ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy tôi có quá nhiều bí mật. Lẽ nào cô nghĩ tôi không muốn nói ra sao, thế nhưng tôi mà nói ra thì sẽ khiến các cô phải đau khổ. Cô có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, lúc đó cô đã hỏi sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi đã đi đâu. Trên thực tế thì tôi chưa học xong cấp ba, thậm chí tôi còn mới chỉ học ở đấy có vài tháng. Tất cả những hồ sơ về tôi đều là giả thế nên cô không có cách nào có thể điều tra ra được. Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, tôi sinh ra ở Phúc Kiến sau đó nhập cư trái phép vào nước Anh. Tất cả nhưng gì tôi phải trải qua trong cuộc đời tôi đều không thể quên được, lúc đó, tôi đã tự nói với chính mính, nhất định phải trở nên nổi bật.

Nói đến đây, Diệp Lăng Phi mở mắt ra, hắn cười như tự chế giễu mình, nói:

– Cô có nghe nói qua trường học Tử Vong chưa?

– Trường học Tử Vong!

Chu Hân Mính sửng sốt, nàng đang trầm mê theo những lời nói của Diệp Lăng Phi nhưng lại không ngờ cuộc đời Diệp Lăng Phi lận đận như vậy. Đột nhiên nghe thấy bốn chữ “Trường học Tử Vong”, trong đầu Chu Hân Mính lập tức hiện lên những việc liên quan đến ngôi trường đó. Đó là một ngôi trường dưới lòng đất, tất cả những học sinh gia nhập vào trường huấn luyện này đều phải kí kết hiệp nghị tử vong. Hình cản quốc tế đã từng liệt ngôi trường này vào loại trường học phi pháp, nhưng hình cảnh quốc tế vẫn chưa có cơ hội diệt trừ trường học này, thậm chí còn có phần kiêng kỵ. Phải biết rằng rất nhiều những tinh anh trên thế giới đều xuất phát từ ngôi trường này, ngay cả tổ chức tình báo Mỹ CIA cũng có quan hệ bí mật với trường này, từ đó học tìm kiếm những đặc công thích hợp.

Chu Hân Mính không nhịn được hỏi:

– Anh đã từng học trường học Tử Vong?

– Chính xác là tôi đã tốt nghiệp từ đó.

Diệp lăng phi bắt đầu cởi áo ra, lưng vết sẹo trên lưng hắn hiện ra trước mắt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nói:

– Thấy chưa, những vết sẹo này chính là dấu vết để lại khi tôi học ở đó.

Lần trước Chu Hân Mính quan hệ với Diệp Lăng Phi nhưng đó là buổi tối nên nàng không chú ý đến những vết sẹo này, hôm nay nàng mới nhìn thấy những vết sẹo đó trên lưng Diệp Lăng Phi.

– Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện nên muốn tìm một nơi bình yên để sống cuộc sống của người bình thường.

Diệp Lăng Phi không mặc áo vào, hắn cứ để thân thể lõa lồ như vậy. Nụ cười của hắn như tự chế giễu mình:

– Cô sẽ không thể biết được tôi đã trải qua những chuyện gì đâu, và cũng sẽ không thể hiểu được bây giờ tôi có thái độ gì với cuộc sống này đâu. Tôi đã quen đối mặt với sinh tử thế nên tôi có cách nhìn khác về cuộc sống nhân sinh.

Chu Hân Mính đưa ngọc thủ của mình lên những vết sẹo của Diệp Lăng Phi. Xuyên qua những vết sẹo này nàng có thể tưởng tượng được Diệp Lăng Phi đã phải chịu qua bao nhiêu đau khổ. Để có thể tốt nghiệp được trường học Tử Vong, tuyệt đối không phải người bình thường.

– Xin lỗi, tôi không ngờ lại nhắc tới thương thế đau lòng của anh, chỉ là anh khiến tôi cảm thấy rất bối rối, tôi không thể nào xóa được hình ảnh của anh trong đầu mình.

Chu Hân Mính chậm rãi nói tiếp:

– Anh lúc nào cũng khiến tôi có cảm giác đối với mọi việc anh đều thờ ơ, lạnh nhạt. Tôi rất muốn quên anh đi, thế nhưng tôi thừa nhận là mình rất khó có thể làm được như vậy.

– Bởi vì em thích anh, giống như là anh thích em vậy.

Diệp Lăng Phi cầm lấy tay Chu Hân Mính, kéo nàng vào lòng. Chu Hân Mính chưa bao giờ nằm trong vòng tay của một người đàn ông như thế này, nhưng nàng biết lúc này nàng tình nguyện làm việc đó. Nàng khẽ nhích mông ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi.

– Diệp Lăng Phi, em sai rồi. Em không nên quen anh, nếu như chúng ta không quen nhau thì đã không xảy ra những chuyện như thế này.

Chu Hân Mính đưa tay phải lên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mà nàng không thể quên được. Nàng đã đem cái quý giá nhất của một cô gái trao cho người đàn ông này, thế nên không phải nói muốn quên là quên ngay được. Chu Hân Mính biết những suy nghĩ trong đầu mình rất ấu trĩ, nàng không muốn tiếp tục như vậy nữa, nàng phải tìm cách để đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi. Hai mắt rưng rưng, nàng thấp giọng nói:

– Thế nhưng giữa chúng ta lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy. Diệp Lăng Phi, em đã từng nói với anh rồi, Tình Đình là người bạn tốt nhất của em, em không muốn thấy nàng vì em mà đau khổ. Anh hãy đồng ý với em, buông tha em đi, sau này cũng đừng có liên lạc với em nữa.

– Anh cũng nói rồi, anh không thể làm được.

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:

– Em cho rằng tình cảm giữa chúng ta đơn giản như vậy sao. Chúng ta đã từng có quan hệ với nhau, anh không thể giương mắt nhìn em ở cùng với một người khác được, anh sẽ điên lên mất.

– Anh sai rồi. Em đã từng nói rằng trong cuộc đời em chỉ biết có một người đàn ông duy nhất, đó chính là anh. Em sẽ không có người đàn ông nào khác, thế nên anh đừng tiếp tục như vậy nữa.

Chu Hân Mính ngừng lại một chút rồi nói:

– Anh là người đàn ông duy nhất em yêu.

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

– Hân Mính, xin lỗi, anh không thể tưởng tượng được sau này gặp em mà lại không nói lời nào, càng không thể ngăn cản bản thân mình thôi không nghĩ đến em nữa.

– Rốt cuộc thì thế nào anh mới buông tha em, nếu như chúng ta còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì Tình Đình cũng sẽ phát hiện. Đến lúc đó cả ba người chúng ta đều khổ, anh hiểu chưa?

Chu Hân Mính cuống lên, nàng tức giận nói:

– Em và Tình Đình là bạn tốt, nếu như anh xúc phạm đến Tình Đình, em sẽ giết chết anh.

Chu Hân Mính đưa tay cầm lấy khẩu súng thế nhưng lại bị Diệp Lăng Phi tóm được tay.

– Anh nói rồi, không phải là em không buông tha anh mà là anh không buông tha em.

Diệp Lăng Phi đột nhiên ôm chặt lấy Chu Hân Mính, hắn mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.