Đây là trận tuyết lớn nhất kể từ khi thành phố Vọng Hải bước sang mùa đông đến nay, toàn bộ thành phố bị bao quanh bởi một màu trắng xóa của những bông tuyết. Chiều hôm qua, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi dạo phố đến chiều tối mới về, Diệp Lăng Phi thì mệt lả người nhưng Bạch Tình Đình thì không như vậy, sáng nay nàng đã dậy từ sớm để đi làm.
Diệp Lăng Phi ngủ một mạch đến chín giờ mới tỉnh dậy. Hắn còn nhớ rằng hôm qua Lý Thiên Bằng thua hắn mười vạn, Lý Thiên Bằng đã đắc tội với hắn, hắn sẽ không để cho Lý Thiên Bằng có ngày nào được yên ổn.
Vừa mới lái xe ra khỏi cửa thì Diệp Lăng Phi mới nhớ tới việc đã ba ngày rồi hắn không đi làm. Mấy ngày hôm nay thật trôi qua quá nhanh, Diệp Lăng Phi cảm giác thoáng cái đã hết ba ngày.
Vừa lái xe ra ngoài đường, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ tới không biết mấy ngày hôm nay Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân bận rộn cái gì. Vừa nghĩ tới bộ dạng đáng yêu của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi lại không nhịn được cười. Hắn thầm tính toán, hôm nay hắn phải quay trở lại trụ sở công ty, dù sao thì hắn chỉ xin nghỉ phép chứ không phải nghỉ việc.
Theo như địa điểm Lý Thiên Bằng nói, Diệp Lăng Phi lái xe tới một quán cà phê cách tập đoàn đầu tư Vọng Hải hai con phố.
Lý Thiên Bằng không có đến, xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Phi là một gã mặc tây phục màu lam, thắt cà vạt hoa văn, trông hắn khoảng 25, 26 tuổi. Vóc người trông rất vạm vỡ, toàn thân hắn tản mác ra hơi thở đầy lão luyện.
– Diệp tiên sinh, tôi là vệ sĩ của ông chủ Lý, Tiểu Hắc.
Thấy Diệp Lăng Phi đi đến, Tiểu Hắc đứng dậy, hắn lấy một chiếc túi đặt lên bàn rồi nói:
– Đây là tiền của ngài, ngài đếm cho kĩ, tổng cộng là mười vạn đồng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
– Lý công tử nhà anh đâu, sao không thấy đến?
– Diệp tiên sinh, đại công tử nhà chúng tôi hôm qua bị đánh đến nay vẫn chưa khỏe, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng vài ngày. Cho nên, thiếu gia bảo tôi mang mười vạn đồng đến giao cho Diệp tiên sinh, mong Diệp tiên sinh đừng để bụng.
– Không sao, có người cho tôi tiền, tại sao tôi lại không hài lòng.
Diệp Lăng Phi cũng không thèm đếm, hắn cầm túi tiền lên rồi đi ra ngoài.
– Diệp tiên sinh, xin đợi chút.
Tiểu Hắc gọi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay người lại, khó hiểu hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Ông chủ Lý của tôi rất bội phục Diệp tiên sinh, muốn kết giao bằng hữu với Diệp tiên sinh. Không biết lúc nào thì Diệp tiên sinh có thời gian?
– Tôi không có hứng thú gặp mặt ông chủ của anh.
Diệp Lăng Phi cười cười, tay hắn cứ như làm ảo thuật rút cái kính râm ra, nói:
– Quay về nói cho ông chủ của anh biết, tôi là một tên vô lại, không có bản lĩnh gì.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đi ra khỏi quán cà phê. Tiểu Hắc nhìn theo Diệp Lăng Phi, hắn lẩm bẩm:
– Người này thật không đơn giản, lẽ nào cũng là bộ đội đặc chủng giống như mình?
Diệp Lăng Phi vứt túi tiền vào trong xe rồi lên xe. Hắn định đi tới trụ sở tập đoàn Tân Á thế nhưng lại thay đổi ý định, hắn lái xe tới cửa hàng của Trương Vân. Cách từ xa đã thấy Trương Vân mặc một chiếc áo bông cũ màu đỏ, nàng cầm trong tay một chiếc chổi để quét tuyết. Sau khi Diệp Lăng Phi dừng xe lại, hắn giẫm lên những bông tuyết đi tới trước mặt Trương Vân.
– Diệp tiên sinh, sao anh lại tới đây?
Đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Trương Vân hết sức vui mừng. Mấy ngày không thấy Diệp Lăng Phi, hôm nay hắn lại xuất hiện trước mặt nàng, ai cũng có thể hiểu được nàng vui mừng đến mức nào.
Diệp Lăng Phi cầm lấy chiếc chổi trong tay Trương Vân, khom người xuống nói:
– Tôi không thể tới đây sao?
– Không, không, tôi không có ý này.
Trương Vân rất sợ Diệp Lăng Phi hiểu lầm ý mình nên vội vàng giải thích:
– Tôi nghĩ rằng Diệp tiên sinh ở cũng một chỗ với vợ anh thế nên anh không tới đây nữa.
Nàng thấy Diệp Lăng Phi đang quét tuyết, vội vàng nói:
– Diệp tiên sinh, để cho tôi. Anh vào nghỉ đi, tôi làm xong ngay mà.
– Tôi thấy cô nên nghỉ ngơi đi, tôi là một người đàn ông mà đứng nhìn một nữ nhân quét tuyết không phải mất mặt lắm sao.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ mông Trương Vân một cái, đẩy Trương Vân sang bên cạnh. Trương Vân bị Diệp Lăng Phi vỗ mông khiến trong lòng nàng khẽ động. Qua một thời gian không nhìn thấy Diệp Lăng Phi, trong lòng nàng đã sớm khát khao được gặp Diệp Lăng Phi lần nữa.
Diệp Lăng Phi vừa quét tuyết vừa hỏi tình hình cửa hàng:
– Trương Vân, cửa hàng dạo này làm ăn thế nào?
– Không được tốt lắm. Học sinh đang chuẩn bị thi thế nên cả ngày không có ai mua hàng.
Trương Vân đứng cạnh Diệp Lăng Phi, nàng dịu dàng nói:
– Vốn dĩ tôi định chờ đến gần tết nguyên đán thì về ăn tết cùng với gia đình, nhưng đêm qua tôi nghĩ nên về nhà sớm một chút. Từ ngày tôi tới đây, chưa về quê lần nào, tôi rất muốn về thăm cha mẹ tôi.
– Đúng đấy, về ăn tết sớm một chút cũng là chuyện tốt. Một mình cô lẻ loi ở đây thì cũng không có ý nghĩa gì. Tôi thấy cô nên về sớm một chút, nhân tiện hôm nay tôi mang theo tiền, nếu như cô không có tiền về tôi sẽ đưa cho cô để cô về ăn tết.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói muốn cho mình tiền, Trương Vân vội vàng xua tay nói:
– Diệp tiên sinh, tôi mượn tiền của anh vẫn chưa hoàn trả tại sao bây giờ lại có thể lấy thêm được. Ở đây tôi vẫn còn tiền về quê ăn tết mà.
Sau khi Diệp Lăng Phi quét hết tuyết xong, hắn hất hất nốt mấy bông tuyết dính trên giày ra. Trương Vân vội vàng bảo Diệp Lăng Phi đi vào trong cửa hàng cho ấm.
Cửa hàng này của Trương Vân tuy rằng không lớn thế nhưng nhiệt độ bên trong cũng rất cao. Trương Vân vừa định đóng cửa lại thì thấy Diệp Lăng Phi vẫn còn ở bên ngoài, nàng cẩn thận hỏi:
– Diệp tiên sinh, trong xe của anh có gì đáng giá không? Anh có muốn mang vào trong này không?
– Không có gì, trong xe chỉ có mười vạn đồng thôi mà.
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không quan tâm, hắn cười nói:
– Hơn nữa là của người khác cho tôi.
– Diệp tiên sinh, mang vào đây vẫn tốt hơn. Nếu như có người nào nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị trộm đi đấy.
– Không sao, dù sao thì cũng không phải tiền của tôi, có mất cũng không vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi ngồi lên chiếc ghế trong cửa hàng của Trương Vân, hắn đối diện với Trương Vân, nói:
– Nếu như tôi mang tiền vào đây mà có người nhìn thấy thì có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của cô.
Trương Vân kéo cửa xuống, nàng quay vào cửa hàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
– Diệp tiên sinh, hôm nay tôi thu dọn hàng hóa, tôi nghĩ mấy ngày nữa sẽ lên xe về quê.
– Ừ.
Diệp Lăng Phi chỉ ừ một tiếng, hắn không nói thêm gì nữa.
Trương Vân đang bận rộn trong cửa hàng, mấy lần Diệp Lăng Phi muốn giúp đỡ đều bị Trương Vân cự tuyệt. Diệp Lăng Phi nghĩ mình ở đây cũng không giúp được nàng cái gì thế nên hắn đứng dậy nói:
– Trương Vân, cô đang bận, vậy tôi đi trước đây. Lúc nào trở lại thì nhớ gọi điện cho tôi.
Diệp Lăng Phi vừa mới đứng lên, Trương Vân đã vội nói:
– Diệp tiên sinh, anh ngồi một lúc nữa đã, tôi sắp xong rồi.
– Không được, tôi còn có việc.
Diệp Lăng Phi đi ra cửa, tay phải hắn vừa định đẩy cửa ra thì bỗng nhiên dừng lại. Diệp Lăng Phi quay lại nhìn ánh mắt mong chờ của Trương Vân đang nhìn mình, từ ánh mắt đó, Diệp Lăng Phi có thể thấy được một tia khát vọng.
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Trương Vân, hắn ôm nàng vào lòng. Khát khao của Trương Vân bị kìm nén bấy lâu, trong giờ khắc này bị Diệp Lăng Phi ôm vào lòng, thoáng chốc đã bộc phát ra. Nàng ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn lên môi hắn.
Diệp Lăng Phi là một người đàn ông bình thường thế nên hắn rất khó khống chế được nhu cầu sinh lý của mình. Vốn dĩ ở cùng với Bạch Tình Đình nhưng lại không có chuyện gì xảy ra thế nên khi nhìn thấy thân thể đẫy đà của Trương Vân hắn không thể kiềm chế được dục vọng của bản thân. Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy Trương Vân, từ môi hắn hôn dần xuống cái cổ trắng mịn của nàng. Trương Vân không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khiến Diệp Lăng Phi lại càng bị kích thích. Hắn đẩy người nàng dựa sát vào tường, banh hai mông của nàng ra rồi cùng Trương Vân trải qua những cảm xúc mãnh liệt.
Hơi thở đầy nam tính của diệp lăng đã kích thích Trương Vân. Trong tiếng thở gấp, nàng cởi bỏ chiếc áo ngoài của mình ra.
Diệp Lăng Phi thấy bên ngoài Trương Vân ăn mặc rất giản dị nhưng nội y nàng lại rất gợi cảm. Thấy Diệp Lăng Phi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Trương Vân ngượng ngùng nói:
– Cái này là tôi cố ý mua, tôi sợ Diệp tiên sinh không thích tôi.
– Cô đúng là ngốc quá.
Diệp Lăng Phi vỗ vào mông Trương Vân một cái. Hăn dùng sức kéo chiếc nội y gợi cảm của Trương Vân ra rồi ném xuống đất. Diệp Lăng Phi nói:
– Cô là cô, nếu vì tôi mà cô thay đổi, sợ rằng tôi sẽ không nhận ra Trương Vân trước kia nữa. Chính vẻ chất phác của cô đã làm tôi mê muội.
Diệp Lăng Phi tách hai chân của Trương Vân ra, hai tay hắn đặt vào mông nàng. Trương Vân bị nép sát vào tường, Diệp Lăng Phi cố sức ** khiến Trương Vân không ngừng phát ra những âm thanh khoái cảm.
TRONG LÚC ÊM ÁI, TRANG WEB ĐĂNG TRUYỆN ĐÃ LƯỢC BỚT MẤY TRĂM CHỮ.
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi cửa hàng của Trương Vân. Mười vạn đồng vẫn còn ở đó, Trương Vân không nhận số tiền này, chính điều này làm cho Diệp Lăng Phi rất thích nàng, trong cả thành phố rộng lớn này liệu có được mấy người chất phác như nàng. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, nếu như hắn còn tiếp tục dính líu đến Trương Vân thì tương lai sẽ có hại cho nàng.
Lúc trước hắn từng căn dặn Trương Vân nếu như gặp được người đàn ông thích hợp thì phải cân nhắc mà kết hôn. Dù sao thì chồng nàng cũng đã chết được mấy năm rồi, nữ nhân không có đàn ông bên cạnh thì biết sống thế nào?
Trương Vân cũng không đồng ý mà nàng cũng không từ chối.
Diệp Lăng Phi không phải là Trương Vân thế nên hắn không thể đoán ra rốt cuộc trong lòng Trương Vân nghĩ cái gì. Rời khỏi cửa hàng của Trương Vân, Diệp Lăng Phi lái xe đến ngân hàng, hắn gửi mười vạn động cho một người đàn ông thôn quê tên là Đỗ Thuận.
Hàng năm Diệp Lăng Phi đều gửi mười vạn đồng cho người đàn ông này, không nhiều hơn cũng không ít hơn, năm nào cũng chỉ là mười vạn đồng. Bây giờ vẫn còn cách thời gian gửi tiền là hai tháng thế nhưng cầm mười vạn trong tay Diệp Lăng Phi cũng không biết làm gì. Nếu như đem gửi vào ngân hàng thì hắn đã có quá nhiều rồi, thế nên hắn nghĩ tới Đỗ Thuận, người mà hắn gọi là bá bá. Trong đời Diệp Lăng Phi, hắn rất ít khi tặng tiền cho ai, ví như lúc trước gặp Tần Dao, tuy rằng Diệp Lăng Phi có rất nhiều tiền thế nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc tặng tiền cho Tần Dao để nàng cải thiện sinh hoạt. Bởi vì Diệp Lăng Phi cho rằng chỉ có dựa vào hai bàn tay mình nỗ lực kiếm tiền thì tiền đó mới là của mình. Cho dù quan hệ của hắn với Tần Dao có tiến thêm một bước nữa, hắn cũng sẽ không tặng không tiền cho nàng.
Những đối với vị bá bá Đỗ Thuận này thì Diệp Lăng Phi lại không nghĩ như vậy. Hắn muốn cho cả đời Đỗ Thuận tiêu không hết tiền.
Vì trong lòng Diệp Lăng Phi nợ Đỗ Thuận một ân tình, hắn vĩnh viễn không thể dùng tiền để trả hết ân tình này được.
Tại một sơn thôn hẻo lánh, gió chiều phảng phất, bầu trời mênh mông, ngọn núi sừng sững, vẫn còn đâu đó tiếng cười quanh quẩn bên tai Diệp Lăng Phi.
Đột nhiên có một tiếng thét chói tai, Diệp Lăng Phi chơt bừng tỉnh. Theo bản năng hắn phanh gấp lại, chiếc xe trượt dài thêm hai thước nữa để lại vết tích trên mặt đường.
– Chết tiệt, tại sao mình lại nhớ đến chuyện này.
Diệp Lăng Phi đi từ ngân hàng ra, hắn đang hồi tưởng lại quá khứ mà quên mất rằng mình đang lái xe.
Diệp Lăng Phi vội vàng xuống xe thì thấy trước xe có một cô gái mặc áo lông trắng đang nằm trên đường. Diệp Lăng Phi vội vàng chạy lại đỡ cô gái lên.
– Tiểu thư, cô không sao chứ. A……
Sau khi Diệp Lăng Phi nâng cô gái dậy thì mới phát hiện cô gái này chính là Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình chỉ bị sợ mà ngã chứ chiếc xe không có đâm vào. Những do ngã sấp xuống nên chân nàng bị đau.
Hàn Đình Đình thấy thiếu chút nữa chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã đâm vào mình thế nhưng nàng vẫn tươi cười nói:
– Diệp đại ca, em không sao.
Hàn Đình Đình định đứng lên nhưng khi vừa khẽ động thì dường như nàng cảm thấy chân phải mình đau, nên nàng khẽ kêu lên một tiếng.
– Như vậy mà bảo là không sao à, sợ em rồi đấy.
Diệp Lăng Phi dùng hai tay ôm lấy Hàn Đình Đình đưa nàng vào xe. Hắn vừa chuẩn bị lên xe thì Hàn Đình Đình nói:
– Diệp đại ca, sách của em.
Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn lại thì thấy một đống sách nằm trước mũi xe, hắn khom lưng xuống nhặt những quyển sách này lên.
Diệp Lăng Phi quay trở về xe, giao mấy quyển sách cho Hàn Đình Đình, nàng liền nói lời cảm ơn. Diệp Lăng Phi cũng không hỏi Hàn Đình Đình tại sao lại ở đây, hắn quay đầu xe lại.
– Diệp đại ca, nhà em không phải đi hướng này.
Hàn Đình Đình phát hiện Diệp Lăng Phi đi không đúng hướng đưa nàng về nhà. Nàng cho rằng Diệp Lăng Phi nhớ nhầm nên vội vàng nhắc nhở.
– Đi bệnh viện.
Diệp Lăng Phi nói.
– Diệp đại ca, không cần đâu, em không sao.
Hàn Đình Đình vội vàng nói.
– Anh đã gây ra thì phải chịu trách nhiệm. Em cứ cầm lấy đống sách đó đi, từ giờ không cho em nói gì nữa.
Tâm trạng Diệp Lăng Phi lúc này rất ảo não. Trong bụng hắn thầm trách mình tại sao lại không tập trung lái xe, nếu như không nghe thấy tiếng người thì hắn không biết xe xảy ra chuyện gì. Nhưng dù sao thiếu chút nữa đã đâm phải Hàn Đình Đình, không có chuyện gì thì không sao nhưng nếu thật sự có chuyện thì Diệp Lăng Phi lại cảm thấy rất khó chịu.
Hàn Đình Đình bị Diệp Lăng Phi nói vậy, nàng không dám nói gì nữa, đành phải nghe theo Diệp Lăng Phi an bài, nàng ngồi trong xe đi đến bệnh viện.