Bạch Tình Đình chạy ra bên ngoài, nàng đuổi theo Chu Hân Mính.
– Hân Mính, tại sao cậu lại tức giận vậy?
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính không cho Chu Hân Mính đi. Chu Hân Mính dừng lại, vẻ mặt giận dữ nói:
– Mình nhìn thấy Diệp Lăng Phi là tức rồi, hắn đúng là coi trời bằng vung. Cậu có nghe thấy hắn nói không, lẽ nào mình không thể động được đến hắn sao?
– Hân Mính, cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi là như vậy mà, mình cũng quen rồi.
Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính vì Diệp Lăng Phi mà tức giận, nàng còn tưởng vì Diệp Lăng Phi không coi Chu Hân Mính ra gì nên mới thế. Nàng vội vàng giải thích:
– Hân Mính, cậu đừng để ý đến hắn nữa, coi như là hắn không tồn tại.
– Tình Đình, cậu có thể làm được nhưng mình không làm được. Nếu như không phải nể mặt cậu thì mình cũng không thèm nói với hắn một câu.
Chu Hân Mính cố sức che giấu lý do thật sự của nàng, nàng rất lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng là cảnh sát thế nên nhìn thấy Diệp Lăng Phi đánh Lý Thiên Bằng ngay giữa ban ngày mà hơn nữa Lý Thiên Bằng lại là người có địa vị, thế nên Chu Hân Mính lo lắng nếu như Diệp Lăng Phi không khống chế được mình thì sớm muộn gì cũng xảy ra đại họa.
– Hân Mính, đừng nóng giận, nể mặt mình đừng giận nữa.
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính đi vào trong nhà hàng. Chu Hân Mính chỉ cần vung tay một cái là có thể thoát ra khỏi tay Bạch Tình Đình nhưng nàng lại không làm như vậy, nàng chỉ căm giận nói:
– Mình không muốn nhìn thấy Diệp Lăng Phi.
– Người này là như thế mà, cậu càng tức giận hắn càng hài lòng. Nhìn bộ dạng lúc này của cậu chắc hắn rất thích thú, nếu như cậu muốn trả thù thì chiều nay bọn mình sẽ cho Diệp Lăng Phi biết tay.
Bạch Tình Đình cười ha hả nói:
– Chiều nay chúng ta đi dạo phố. Cho hắn đi theo xách đồ, mệt chết hắn luôn.
Chu Hân Mính vốn lo lắng cho Diệp Lăng Phi mà tức giận chứ không phải nàng ghét bỏ gì Diệp Lăng Phi, nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy nàng cũng nguôi đi phần nào. Cả hai cùng đi vào nhà hàng, Bạch Tình Đình quay trở lại chỗ ngồi, nàng hung hăng đá cho Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi đang ăn cơm thì bị Bạch Tình Đình đá cho một cái, hắn không khỏi nhe răng nhếch miệng.
– Diệp Lăng Phi, còn không xin lỗi Hân Mính à.
Bạch Tình Đình nhếch mày lên, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lẩm bẩm nói:
– Anh có làm gì sai đâu, tại sao phải xin lỗi?
– Anh vốn đã sai rồi, còn không xin lỗi?
Bạch Tình Đình cầm tay Diệp Lăng Phi, bắt hắn khoang tay lại. Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác, hắn nói:
– Được rồi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
– Thế mới được chứ.
Bạch tình tình cảm thấy hài lòng mới buông tay Diệp Lăng Phi ra. Nàng quay sang Chu Hân Mính nói:
– Hân Mính, thôi nào, Diệp Lăng Phi cũng đã xin lỗi rồi. Chúng ta ăn cơm đi.
Điền Phong cùng với bạn của hắn ăn không ngừng, cả tám người ăn xong liền rời đi. Diệp Lăng Phi thấy bọn họ muốn đi nhưng cả ba thùng bia đều chưa uống một ngụm nào. Hắn kéo Điền Phong lại, bảo Điền Phong gói tất cả thức ăn mang về ký túc xá, nhân tiện cầm luôn cả ba thùng bia đi, coi như là quà.
– Anh rể, anh phải cẩn thận đấy, Lý Thiên Bằng sẽ không bỏ qua đâu.
Điền Phong nhắc nhở Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vỗ vai hắn ý bảo không cần phải lo lắng cho mình.
Nhóm người này đi hết chỉ còn lại ba người Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm lấy một chiếc tăm để xỉa răng, hắn cũng không thèm cố kỵ gì đến hình tượng của chính mình. Chu Hân Mính thì phụng phịu, nàng vẫn còn chưa nguôi giận. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại quay sang nhìn Chu Hân Mính, nàng phì cười nói:
– Được rồi, chúng ta đi thôi.
– Đi đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Diệp Lăng Phi không biết vì sao vừa nghe đến đi shopping là hắn thấy đau đầu. Hắn cảm giác nữ nhân rất kinh khủng, tại sao có thể đi dạo phố cả ngày mà vẫn không biết mệt. Tuy rằng không tình nguyện nhưng hắn vẫn đi cùng với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ra phố.
Diệp Lăng Phi cảm giác rõ ràng là Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính liên hợp lại để trả thù mình. Hai nàng mua một đống đồ mà Diệp Lăng Phi cho rằng căn bản những đồ này không dùng được.
– Tôi bảo hai vị mỹ nữ này, chẳng lẽ hai người thiếu đồ trang điểm sao?
Diệp Lăng Phi cầm một đống những túi lớn túi nhỏ, trên cổ còn thêm mấy chiếc nữa, hắn nặng nề đi theo sau hai mỹ nữ.
– Không nghe nói qua con gái thích trang điểm à. Cho dù là có bao nhiêu đồ trang điểm đi nữa cũng không bao giờ cảm thấy nhiều.
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính đi trước, bỏ mặc Diệp Lăng Phi đang oán giận phía sau. Chu Hân Mính cũng lạnh lùng nói:
– Tôi mua về để ở nhà, lúc nào thích dùng thì dùng còn không thì thôi.
Không phải rõ ràng là các nàng đang cố ý trả thù Diệp Lăng Phi sao. Diệp Lăng Phi cười khổ nói:
– Được, tôi biết tôi không nên đắc tội với nữ nhân. Hừ, làm đàn ông khổ thế đấy.
– Đáng đời.
Chu Hân Mính tức giận nói.
Gã vệ sĩ mở cửa xe ra, Lý Triết Hào từ trên chiếc xe Mercedes-Benz SS600 bước xuống.
– Tiểu Hắc, cậu gọi điện thoại cho Tiễn Thông, bảo hắn đừng tìm người đối phó với tiểu tử họ Diệp kia nữa. Cái thằng Thiên Bằng này đúng là thành sự không có, bại sự thì có thừa. Bị người ta chọc tức đã nghĩ tới tìm người để giết người ta rồi, nó không sợ sẽ gây phiền phức cho tôi sao.
Lý Triết Hào phân phó cho vệ sĩ của mình là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc mặc một bộ âu phục màu đen, hắn đáp:
– Ông chủ, Tiễn Thông có gọi điện cho tôi, hắn sợ thiếu gia còn trẻ dễ kích động. Hắn nói gần đây trong thành phố Vọng Hải có xuất hiện một tên trùm xã hội đen họ Hồ thế nên hắn muốn chờ cho sóng gió qua đi rồi mới tìm người giết chết tiểu tử họ Diệp kia.
– Cái thằng Tiễn Thông này cũng không phải là loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nó cũng sợ rước họa vào thân. Thôi, tôi biết rồi.
Lý Triết Hào cất bước đi vào trong biệt thự.
Trong biệt thự, vợ của Lý Triết Hào là Mã Tử Yến đang định bưng một bát canh tổ yến lên lầu. Nhưng vừa nhìn thấy Lý Triết Hào trở về, bà quay người lại đưa bát canh tổ yến cho người giúp việc mang lên lầu còn bà thì đi tới chỗ Lý Triết Hào.
– Triết Hào, ông về rồi à, ông mau lên xem Thiên Bằng đi. Nó bị người ta đánh sưng hết cả mặt lên kìa.
Tuy rằng năm nay Mã Tử Yến đã bốn mươi lăm tuổi thế nhưng do chú trọng bảo vệ nhan sắc nên nước da bà vẫn láng mịn, trông bề ngoài bất quá cũng chỉ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Bà rất yêu thương con trai mình, thấy hôm nay con trai mình bị đánh như vậy trong lòng cảm thấy rất đau xót. Vừa nhìn thấy Lý Triết Hào trở về, Mã Tử Yến oán giận nói:
– Tôi đã bảo trước với ông là tìm cho Thiên Bằng hai vệ sĩ mà ông không nghe. Lý gia chúng ta dù sao cũng là người có tiền ở thành phố Vọng Hải này, ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Nhưng mà cái thằng đánh Thiên Bằng nhà mình gan cũng lớn thật, tôi thấy nên bảo Tiễn Thông tìm người giết chết tên tiểu tử đó đi.
Lý Triết Hào khẽ cười, nói:
– Tử Yến, bà đừng kích động quá, chúng ta là người có thân phận, có địa vị thế nên làm việc phải dùng đầu óc. Bà đừng lo lắng, tôi lên tâm sự với Thiên Bằng một chút, tôi nghĩ nó sẽ hiểu được nỗi khổ của tôi.
Lý Triết Hào vừa nói vừa đi lên lầu, còn Tiểu Hắc thì đứng chờ ở dưới. Mã Tử Yến thấy chồng bà nói như vậy, bà cũng không thể làm gì được nữa đành ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Tiểu Hắc, bà nói:
– Tiểu Hắc, cậu có quen người nào có thân thủ giỏi không, tôi nghĩ nên tìm cho Thiên Bằng một vệ sĩ. Thế nhưng tôi không muốn tìm một thùng cơm về đây, tôi muốn tìm một người ra tay độc ác một chút. Nếu như sau này có ai dám khi dễ Thiên Bằng, thì cứ việc phế hắn đi, hậu quả đâu tôi chịu trách nhiệm.
– Phu nhân, người như vậy rất nhiều. Bà cứ yên tâm, ông chủ vừa dặn tôi đi tìm một vệ sĩ cho thiếu gia rồi.
Tiểu Hắc cung kính nói.
– Ừ, vậy là tốt rồi.
Mã Tử Yến nghe xong những lời này bà khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Triết Hào đẩy cửa phòng Lý Thiên Bằng ra thì thấy Lý Thiên Bằng đang nằm trên giường, má phải dán băng gạc. Lý Triết Hào ngồi xuống giường, ông vỗ nhẹ vai Lý Thiên Bằng, cười nói:
– Thiên Bằng, làm sao vậy, bị người ta khi dễ à?
– Diệp Lăng Phi là tên khốn kiếp, con muốn giết chết hắn.
Lý Thiên Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.
– Ba biết rồi, thế nhưng ba không bảo Tiễn Thông tìm người đi giết hắn.
– Cái gì?
Lý Thiên Bằng nghe thấy vậy bỗng nhiên ngồi bật dậy. Hai mắt chứa đầy thù hận, hắn tàn bạo nói:
– Ba, con muốn làm thịt tên kia, con muốn giết chết hắn.
Lý Triết Hào nhìn con trai mình, ông chậm rãi nói:
– Thiên Bằng, con nhớ lời cha dạy con không?
Lý Thiên Bằng vẻ mặt mơ hồ, hắn không biết cha mình muốn nói đến cái gì.
– Ba!
Lý Triết Hào không hề do dự, ông thẳng tay tát cho Lý Thiên Bằng một cái. Lý Thiên Bằng che mặt lại, sợ hãi.
– Đồ ngu, Lý Triết Hào ta không có đứa con ngu như mày.
Lý Triết Hào rất tức giận, ông nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Bằng, nói từng chữ:
– Tao nói với mày rồi, trừ phi mày có thể giết chết đối thủ trong chớp mắt nếu không thì đừng có động thủ.
– Ba, thế nhưng….
Lý Thiên Bằng ôm mặt, hắn vừa định giải thích Lý Triết Hào trợn mắt quát:
– Mày biết mày vừa làm gì không, bị một tên tiểu vô lại đánh mà lại muốn giết người à. Mày có ngĩ đến hậu quả không?
– Có gì mà hậu quả, chỉ cần lén lút giết chết tên kia thì đâu có ai biết.
Lý Triết Hào cười lạnh nói:
– Mày nghĩ quá đơn giản rồi. Cái tên họ Diệp kia căn bản chỉ là một tên vô lại, nếu như không có nhà họ Bạch làm chỗ dựa thì hắn chỉ là một con kiến, đáng để cho chúng ta phải động thủ sao? Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, Lý gia chúng ta làm ăn chân chính, cố gắng đừng bao giờ để dính líu tới xã hội đen. Tao phải trăm cay nghìn đắng để chắp nối quan hệ với chính phủ, để làm gì, không phải là để người khác không nghi ngờ chúng ta dính líu đến xã hội đen hay sao. Tao cho mày đi theo đuổi con gái phó thị trưởng Chu để làm gì, mày nghĩ tao cho mày đi cua gái à. Đồ ngu, tao chỉ muốn có chút quan hệ với phó thị trưởng Chu để người ngoài không nghi ngờ gia cảnh của nhà ta. Thế mà xem mày làm cái gì kìa, vừa mới bị người ta đánh đã muốn đi giết người. Có phải mày muốn người ta tra ra quan hệ của chúng ta với Tiễn Thông rồi sau đó ném cả nhà vào tù không?
Lý Triết Hào nói liền một hơi khiến Lý Thiên Bằng cứng miệng không trả lời được. Hắn chỉ cúi đầu, không dám nói câu nào.
– Thiên Bằng, con có biết vì sao ba lại muốn mua tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không? Không phải là ba xem trọng gì cái tiềm lực của tập đoàn đó mà ba nghĩ rằng nếu như có một công ty nổi tiếng trong tay như vậy chúng ta sẽ dễ dàng kiếm tiền hơn, thậm chí còn không bị người ta chú ý đến việc chúng ta có dính líu tới xã hội đen. Con hiểu chưa?
– Ba, con hiểu rồi, thế nhưng vừa nghĩ đến tên tiểu tử kia là con tức không chịu nổi.
Lý Thiên Bằng nói.
– Không chịu được cũng phải chịu, nếu như con muốn làm việc lớn thì nhất định phải học được chữ nhẫn. Quá kiêu ngạo rất dễ bị người ta để ý, chuyện hôm nay thực sự là con đã kkiến cho ba phải thất vọng. Thiên Bằng, con là con trai duy nhất của ba, tương lai sẽ là người kế thừa toàn bộ sản nghiệp của nhà ta thế nên từ bây giờ con phải học lấy chữ nhẫn.
Lý Triết Hào đứng lên, ông đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ông chậm rãi nói:
– Con biết không, hôm nay tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã trả hết tiền vay cho ngân hàng, chúng ta đã mất đi một cơ hội lớn.
– Tại sao lại như vậy, bọn họ lấy tiền ở đâu ra?
Lý Thiên Bằng cả kinh, hắn không thể tin được tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế lại có tiền để trả cho ngân hàng. Căn cứ vào tin tình báo thì tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã đến bước đường cùng rồi, cách duy nhất để thoát ra là chuyển nhượng cổ phiếu.
– Ba cũng không ngờ rằng Bạch Cảnh Sùng lại có khả năng lớn như vậy. Ba vốn tưởng rằng đây là một cơ hội tốt, không cần phải tốn nhiều công sức cũng có thể đối phó được với tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thế nhưng kết quả lại ngoài dự tính. Thế nhưng cũng may là ba đã chuẩn bị được nguồn tài chính dồi dào, lần này ba sẽ khiến cho Bạch Cảnh Sùng trở tay không kịp.
Lý Triết Hào nói:
– Ba, con biết phải làm sao rồi.
Lý Thiên Bằng như bừng tỉnh, hắn nói:
– Tạm thời con sẽ không đối phó với Diệp Lăng Phi nữa, con sẽ giúp ba thu mua cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Chờ sau khi chúng ta thành công rồi, thì cho dù có làm chuyện gì ngầm cũng sẽ không có ai hoài nghi chúng ta nữa. Về phần Diệp Lăng Phi, con sẽ để cho hắn biết con không hề uy hiếp hắn, khiến hắn không đề phòng rồi sau đó hắn sẽ chết mà không biết mình chết như thế nào.
– Tốt, đây mới là con trai Lý Thiên Bằng của ba chứ.
Lý Triết Hào vỗ vai Lý Thiên Bằng, nói:
– Quyết không vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn.
– Ba, ngày mai con sẽ đưa cho Diệp Lăng Phi mười vạn, để cho hắn nghĩ rằng con sợ hắn.
Lý Triết Hào vui mừng gật đầu nói:
– Đúng, nên làm như thế. Chúng ta không ra tay thì thôi nhưng đã ra tay là phải thành công. Không phải mười vạn đồng đối với chúng ta chỉ là giấy vụn thôi sao. Thiên Bằng, ba cho con thêm một trăm vạn nữa, con phải dùng tiền để chắp nối với phó thị trưởng Chu, rồi tìm cơ hội tiếp cận với Chu Hân Mính. Ba không tin là thiên hạ lại có nữ nhân không thích tiền, có thể bây giờ nó không thích con, thế nhưng sau khi dùng tiền thì chắc chắn nó sẽ thích con. Ai bảo Lý gia chúng ta có nhiều tiền chứ.
Lý Thiên Bằng nghe xong ba mình nói như vậy, hắn gật đầu, trong lòng thầm tính xem sau này nên làm thế nào.