Đi ra khỏi bệnh viện, Lý Khả Hân vẫn còn cảm thấy tức giận với vợ của Chu Tuấn. Sắc mặt của nàng tái nhợt, ngồi ở đằng sau xe, bất bình nói:
– Trên đời này thật lắm người xấu. Có hảo tâm không được báo đáp mà còn bị người ta gọi là tiểu hồ ly.
Diệp Lăng Phi lái xe, trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười. Trên khuôn mặt không kìm được nở ra một tiếu dung. Lý Khả Hân trông thấy như vậy, liền trút toàn bộ giận dữ lên người của hắn:
– Diệp Lăng Phi, anh còn cười nữa sao? Chuyện này toàn bộ là do anh.
Anh thì có quan hệ gì, ai bảo em trời sinh đã xinh đẹp, khiến cho người khác cảm thấy đố kỵ làm chi. Nếu như em mà xấu xí, anh cam đoan bà mập đó không nổi giận với em.
– Anh còn nói vậy à? Tôi mà xinh đẹp ư? Mà chẳng lẽ sự xinh đẹp cũng là có tôi sao? Thật là ngụy biện!
Lý Khả Hân lầm bầm nói, nàng khẽ nhếch đôi môi nhỏ nhắn.
– Anh đó, hết lần này đến lần khác đánh người. chuyện này anh còn kéo cả tôi và Hiểu Uyển vào. Nếu như không có anh, thì tôi và Hiểu Uyển cũng không bị người khác khi dễ.
– Chị Khả Hân, chuyện này không thể trách Diệp đại ca được, anh ấy cũng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đường Hiểu Uyển ngồi ở phía sau, nàng trông thấy Lý Khả Hân nổi giận với Diệp Lăng Phi thì vội vàng thay hắn giải thích.
Lý Khả Hân bĩu môi một cái rồi nói:
– Hiểu Uyển, chuyện này không liên quan tới em, em đừng có mà xen vào. Em bị Diệp Lăng Phi lừa nên chỉ thấy chỗ tốt của hắn, há miệng ra là Diệp đại ca, ngậm miệng cũng là Diệp đại ca. Em nói thử xem, tên họ Diệp này thì có gì tốt? Hừ, không biết hắn có bao nhiêu người phụ nữ. Em phải cẩn thận một chút, đừng để hắn lừa gạt. Sau khi hắn đưa em lên giường xong hắn sẽ một cước đá văng em, hừ, loại đàn ông này chị thấy nhiều rồi.
– Khả Hân, em đừng có hiểu lầm anh như vậy, anh đâu phải là đàn ông hư hỏng như vậy
Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích.
– Anh đối với người yêu của mình sẽ rất có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ai.
– Đúng thế, tại sao anh lại phải đá văng? Tất cả mọi người vây quanh anh chẳng phải là chuyện tốt sao. Hừ, anh ước gì tất cả những ai mà anh thích cũng ở bên cạnh anh, lúc nào chán rồi sẽ ghét bỏ. Tôi nhìn thấy anh quả thực là rất tức giận, đang định về ăn cơm nhưng bụng đã no lắm rồi.
Đường Hiểu Uyển không kìm được cuời khẽ hai tiếng. Diệp Lăng Phi cũng nở ra một nụ cười, cố gắng không để phát ra tiếng kẻo Khả Hân lại tức giận. Lý Khả Hân trông thấy dáng vẻ này của Diệp Lăng Phi thì lại lẩm bẩm nói:
– Anh muốn cười thì cười đi, không cần nhịn coi chừng chết đó.
– Ha ha.
Diệp Lăng Phi không kìm được nữa, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười. Nụ cười này vừa phát ra Lý Khả Hân liền nhíu mày. Bỗng nhiên, nàng đưa tay lên đùi của hắn hung hăng nhéo một cái, đau đến mức Diệp Lăng Phi phải há miệng kêu:
– Khả Hân, em làm gì đó?
– Tôi thấy anh thật quá hèn mọn và bỉ ổi.
Lý Khả Hân sau khi véo Diệp Lăng Phi thì tâm tình cũng tốt hơn. Nàng kéo túi xách mình ra, lấy từ trong đó một xấp khăn giấy, lấy khăn xoa xoa tay rồi phụng phịu nói:
– Tôi hối hận vì đã véo anh, véo anh xong xây xát hết móng tay. Hừ, sau này về tôi phải lấy xà phòng rửa thật kỹ, tránh để bàn tay bị ô uế.
– Anh dơ bẩn như vậy ư?
Diệp Lăng Phi buồn cười hỏi?
– Đúng thế, có lẽ còn dơ bẩn hơn cả sự tưởng tượng của tôi.
Nàng lau tay xong tiện thể ném xấp khăn giấy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, không khách khí nói:
– Làm ơn quăng đi giúp tôi.
Chiếc xe này đi mãi cho đến nhà của Lý Khả Hân. Lúc này, Lý Khả Hân kêu Đường Hiểu Uyển xuống xe, Diệp Lăng Phi cũng xuống xe theo.
– Khả Hân, chẳng lẽ em không mời anh vào nhà ăn cơm hay sao?
Diệp Lăng Phi biết rằng lúc này Lý Khả Hân sẽ không có ý mời hắn vào nhà cho nên hắn cố ý hỏi như vậy.
– Nằm mơ đi, anh từ nay về sau đừng hòng mong đến chuyện đến nhà tôi để ăn cơm. Tôi hiện tại đang rất tức giận.
Lý Khả Hân kéo tay của Đường Hiểu Uyển, cất tiếng nói:
– Hiểu Uyển, đừng nhìn nữa, mau đi lên trên đi. Người này thì có gì tốt, cứ nhìn hắn là chị cảm thấy tức giận.
Đường Hiểu Uyển đành phải bất đắc dĩ theo Lý Khả Hân ngoan ngoãn đi lên trên lầu. Lý Khả Hân vừa đang định đi thì bỗng nhiên Diệp Lăng Phi tiến tới ôm lấy eo của nàng. Lúc Lý Khả Hân còn chưa kịp phản ứng, Diệp Lăng Phi đã hôn vào cặp môi kiều diễm của nàng. Sau đó, hắn nhanh chóng lách qua, rồi lên trên xe.
Đến khi Lý Khả Hân kịp định thần thì đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi thò cái đầu ra khỏi cửa sổ xe, dương dương đắc ý cười với mình.
– Tên khốn kiếp này, đừng để tôi bắt được anh.
Lý Khả Hân vung đôi bàn tay trắng trẻo của mình lên, nhưng Diệp Lăng Phi không hề quan tâm nói:
– Vậy chờ hai tuần nữa đi, hai tuần nay anh nghỉ dài hạn.
Diệp Lăng Phi nói xong, nổ động cơ rồi rời khỏi.
Lý Khả Hân tuy bề ngoài rất tức giận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, nàng lầm bầm nói:
– Hừ, Diệp Lăng Phi, tên khốn kiếp này, muốn theo đuổi tôi, anh còn cần phải cố gắng nhiều, tôi không dễ dàng tha cho anh như vậy đâu.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng, Diệp Lăng Phi đã có một vị trí.
Trên đường về nhà, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, muốn hỏi nàng xem hiện tại nàng đang ở chỗ nào. Ở đầu dây bên kia, Bạch Tình Đình nhanh chóng trả lời rằng, mình đang bận, không có thời gian nói chuyện với hắn, còn nói cho hắn biết, hôm nay nàng tăng ca đến tận nửa đêm.
Vừa nghe nói Bạch Tình Đình không rảnh rỗi, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cảm thấy mình quay về cũng vô nghĩa, không thể quay về đó nói chuyện phiếm với cô Ngô được. Trước kia, hắn cùng với Bạch Tình Đình đầu võ mồm với nhau, chuyện này đã trở thành thói quen, nay không có nàng bên cạnh, Diệp Lăng Phi bỗng có một cảm giác không thoải mái.
Hắn đang cảm thấy nhàm chán thì đột nhiên điện thoại vang lên. Nhìn vào màn hình, Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu, đây chính là cô nhóc Kỷ Tuyết. Nếu như đổi lại là một cô gái đã trưởng thành tìm mình thì Diệp Lăng Phi đã có một cảm giác sảng khoái, nhưng Kỷ Tuyết này lại làm cho hắn cảm thấy chán ghét. Trong đầu hắn thầm nghĩ:
– Tiểu nha đầu này tìm mình làm gì vậy nhỉ? Ta đã nói là không thích cô ấy, hừ ta không phải là Micheal jackson, có gì mà nàng ta hứng thú vậy? Nói đi cũng phải nói lại, cô bé này miệng còn hôi sữa, cho dù lên giường cũng không cảm thấy hứng thú.
Hắn cảm thấy đau đầu, vừa mới nhấc máy lên, ở đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Kỷ Tuyết.
– Đại thúc, chú đang làm gì vậy?
– Làm gì à? Về nhà của lão bà.
Diệp Lăng Phi cố ý cười dâm đãng:
– Nếu như cô không ngại thì có thể đến đây chơi 3P.
– Dừng lại, đại thúc, nếu như có tôi ở bên cạnh, chú chuyện gì cũng sẽ không dám làm.
Kỷ Tuyết cười ha hả:
– Đại thúc, nếu như bây giờ chú có thể nói cho cháu biết, bây giờ có phải chú đang ở trong biệt thự phải không? Cháu từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa biết biệt thự là cái gì. Nếu có thể, cho cháu đến nhà chú chơi, về phần lão bà của chú phản đối, cháu cũng không có ý kiến. Nếu như không trở thành vợ của chú, thì thành tình nhân cũng được. Cháu xem trên Trương Vân thấy có một số cô gái làm tình nhân nhưng cũng không tệ. Mẹ của cháu nói cho cháu biết, đời này chỉ tìm kẻ có tiền mới sống tốt được thôi. Đại thúc, chú bây giờ đang ở đâu đó, cháu đến nhà chú chơi được không?
Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi xấu hổ, hắn thầm nghĩ:
– Cha mẹ cô nhóc này rốt cuộc là làm gì mà lại dạy cho con cái của mình những chuyện như vậy.
Hắn thật không dám để Kỷ Tuyết đến nhà mình. Nếu như mà Bạch Tình Đình nghe thấy lời nói này của cô bé, thì chắc chắn sẽ gây ra phiền toái lớn.
Diệp Lăng Phi hơi khó hiểu nói:
– Được rồi, coi như tôi sợ cô. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp điện thoại đây.
– Đừng, đại thúc, cháu vẫn còn chưa nói xong, cháu tìm chú thật sự là có chuyện. Khuya hôm nay cháu định cùng với một số đứa bạn đi hát karaoke, mấy người này vừa mới quen, nghe nói bọn chúng có mấy thứ tốt, chính là thuốc lắc mà hay T V hay nói đến. Nghe nói, uống xong thì sẽ rất hưng phấn.
Thuốc lắc à? Tôi thấy cô nên cẩn thận một chút, vật đó tuyệt đối không tốt cho thân thể. Cô mà uống nhiều một chút, bị người ta làm gì cũng không biết. Khụ, tôi cũng không nói nhiều nữa, đó là chuyện của cô, không quan hệ tới tôi.
Diệp Lăng Phi cất tiếng nói.
– Đại thúc, cháu biết chú quan tâm tới cháu. Được rồi, vậy thì cháu đi chơi với Tiểu Hoành Vũ, dù sao tên tiểu từ này cũng giống như là cái đuôi của cháu, cả tuần cứ quấn quít lấy. Nghe nói khuya hôm nay mẹ của nó phải tăng ca, tên tiểu tử này rảnh rỗi nên muốn đi hát karaoke.
Kỷ Tuyết vừa nhắc tới Tiểu Hoành Vũ, Diệp Lăng Phi lại nhớ tới Trần Ngọc Đình. Tiểu Hoành Vũ này chính là đứa con bảo bối của nàng ta, nếu như Kỷ Tuyết dẫn nó ra bên ngoài uống thuốc lắc thì không biết Trần Ngọc Đình sẽ ra làm sao.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn đứa con bảo bối này của nàng xảy ra chuyện xấu cho nên vội vàng hỏi:
– Cô nhóc, bọn cô hiện giờ đang ở đâu?
– Đại thúc, chú định tìm bọn tôi phải không? Được rồi, bây giờ chúng tôi hiện đang dùng cơm, chờ sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ nói cho đại thúc đến. Lúc đó đại thúc nhớ tới đó.
Sau đó Kỷ Tuyết liền cúp máy. Diệp Lăng Phi ném chiếc di động ra bên cạnh, quay đầu xe đi lại vào trong nội thành.
Vào trong nội thành, trước hết, Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa chờ điện thoại của Kỷ Tuyết. Hắn vốn định gọi điện thoại cho Trần Ngọc Đình nhưng sau đó lập tức bỏ ý nghĩ này, bây giờ Trần Ngọc Đình còn đang bề bộn với công việc, nàng vừa mới trở lại cương vị phó tổng giám đốc, còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Trong lòng Diệp Lăng Phi đối với Trần Ngọc Đình có một sự khâm phục. Nàng tuy là một người phụ nữ nhưng không hề dựa dẫm vào đàn ông, đó là một chuyện không phải là dễ dàng.
Hắn đang ăn cơm, bỗng nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, xem ra khuya hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra.