Diệp Lăng Phi vừa ăn sáng vừa nhìn chiếc chìa khóa để trên bàn. Dã Thú đã nhét hết một chiếc hamburger vào bụng rồi, tay cầm cốc sữa uống ừng ực, xong rồi gã liếm mép nói:
– Lão đại, anh nhìn chiếc chìa khóa đó hơn mười phút rồi, không phải chỉ là một chiếc chìa khóa sao? Không đáng xem chút nào.
Diệp Lăng Phi cười nói:
– Dã Thú, chiếc chìa khóa này không đơn giản, cậu đừng coi thường chiếc chìa khóa này, nó liên quan đên một kho báu đấy.
Dã Thú bĩu môi nói:
– Lão đại, anh đừng đùa với em nữa, lần trước ở khu giải trí Đại Phú Quý em nghe được những tin tức về kho báu đều là giả, lúc đó em còn ngốc ngếch tin chuyện đó nhưng sau đó em bình tĩnh suy nghĩ lại, mẹ nó, làm gì có kho báu gì chứ, cho dù có còn cò thể đợi người bây giờ đến đào sao, sớm đã bị đào đi rồi.
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói vậy, hắn phá lên cười. Dã Thú hơi sửng sốt hỏi:
– Lão đại, anh cười gì vậy, lẽ nào em nói sai sao?
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
– Không có. Dã Thú, anh đồng ý với câu nói của em, tổ tiên của chúng ta thích nhất là chuyện đào mồ mả, em đã từng nghe nói về việc đào mồ mả để báo thù chưa?
Dã Thú lắc đầu nói:
– Chưa a. Lão đại, em làm sao hiểu được những chuyện đó chứ, anh nói hết luôn đi, nếu không em cứ thấy khó chịu trong lòng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
– Chuyện này nói ra khá dài, được rồi, hôm này anh sẽ từ từ nói với cậu, nhưng bây giờ cậu mau gọi cơm cho anh ăn, đợi lát nữa chúng ta còn phải đến một nơi.
Trong lúc Diệp Lăng Phi nói đã đút chiếc chìa khóa vào người, Dã Thú vốn rất hưng phấn đợi Diệp Lăng Phi từ từ kể cho hắn nghe nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, Dã Thú có chút thất vọng, lẩm bẩm nói:
– Lão đại, em còn tưởng anh sẽ kể cho em nghe…
Dã Thú nói không hết thất vọng trong lòng.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ở đó ăn cơm xong còn chưa rời khỏi nhà ăn thì chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi đã vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn số điện thoại gọi đến là số ở Tỉnh Thành, Diệp Lăng Phi còn cho rằng là nhạc phụ của hắn Chu Hồng Sâm gọi điện cho hắn. Hôm qua khi Diệp Lăng Phi đến Tỉnh Thành không hề nói với Chu Hồng Sâm. Nhưng cho dù Diệp Lăng Phi không nói với Chu Hồng Sâm là hắn đến Tỉnh Thành thì Chu Hồng Sâm cũng biết, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều biết Diệp Lăng Phi đã đến Tỉnh Thành, vạn nhất Chu Hồng Sâm gọi điện đến Vọng Hải, muốn quan tâm một chút đến con gái của ông ta thì sẽ dễ dàng biết ngay chuyện Diệp Lăng Phi đã đến Tỉnh Thành.
Đương nhiên, trong lòng Diệp Lăng Phi không phải là không muốn gặp Chu Hồng Sâm, chỉ là hắn đến đây giải quyết công việc, sợ rằng một khi tiếp xúc với Chu Hồng Sâm thì sẽ làm nhỡ dở mọi chuyện. Nhưng bây giờ nếu Chu Hồng Sâm đã gọi điện đến thì Diệp Lăng Phi không thể không đi gặp Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi đã dự định đi gặp nhạc phụ của hắn nhưng khi Diệp Lăng Phi nghe điện thoại mới biết cuộc điện thoại đó không phải là của Chu Hồng Sâm gọi đến mà là cục cảnh sát gọi đến.
Vì trong lúc Diệp Lăng Phi làm thủ tục ở khách sạn có để lại số điện thoại của hắn. Tối hôm qua nơi chủ yếu bị nổ là phòng của Diệp Lăng Phi, đêm hôm qua cảnh sát bắt tay vào điều tra, đầu tiên là lấy danh sách khách trọ trong khách sạn, căn cứ vào cách liên lạc với khách trọ trên danh sách tiến hành điều tra, Diệp Lăng Phi lại là nhân vật được điều cha chủ yếu. Cảnh sát gọi điện cho Diệp Lăng Phi, một mặt là muốn xác nhận sự sống chết của Diệp Lăng Phi, mặt khác cũng muốn làm rõ rút cuộc vụ nổ trong khách sạn có liên quan gì đến Diệp Lăng Phi hay không.
Người cảnh sát tự xưng họ Tôn trong điện thoại tỏ ra rất khách khí, ông ta hy vọng Diệp Lăng Phi có thể đến cục cảnh sát một chuyến để làm một bản tường trình điều tra, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không hề muốn qua đó, kế hoạch của hắn là muốn đến Nam Uyển tìm miếng ngọc bội mà Chu Ba đã để ở đó, hắn nói vào điện thoại:
– Sáng hôm nay tôi có việc, thế này đi, đợi tôi giải quyết xong việc sẽ đến.
– Diệp tiên sinh, nhờ anh phối hợp với công tác của chúng tôi, hiện chúng tôi đang điều tra vụ nổ ở khách sạn, cấp trên gây áp lực rất lớn cho chúng tôi, mà Diệp tiên sinh anh lại là đương sự chính, căn cứ vào điều tra hiện trường của chúng tôi, điểm trung tâm của vụ nổ là gian phòng của Diệp tiên sinh vì vậy anh rất quan trọng đối với chúng tôi, nếu Diệp tiên sinh không tiện đến thì chúng tôi có thể đến tìm gặp Diệp tiên sinh, tóm lại, bất luận thế nào sáng hôm nay chúng tôi cũng phải điều tra xong, thời gian càng kéo dài càng có khả năng làm hung thủ trốn thoát.
Diệp Lăng Phi nghe vậy xong, hắn thầm nghĩ:
– Cái gì mà hung thủ, hung thủ sớm đã chết rồi, lẽ nào các người không biết tối hôm qua có người từ trên lầu rơi xuống sao? Đó chính là hung thủ.
Đương nhiên, đó đểu là những điều Diệp Lăng Phi nghĩ ở trong lòng, hắn sẽ không nói ra. Nếu Diệp Lăng Phi nói ra chuyện này thì chẳng khác nào từ tìm rắc rối, người cảnh sát họ Tôn này nhất định sẽ truy hỏi tại sao Diệp Lăng Phi lại biết chuyện này, đến lúc đó, sự việc sẽ lằng nhằng không dứt.
Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng lằng nhằng không thôi của người cảnh sát họ Tôn cảm thấy nếu hắn không tới cục cảnh sát thì chuyện này sẽ lằng nhằng không dứt, người cảnh sát họ Tôn sẽ bám lấy hắn không dứt, nếu đã như vậy chi bằng đến cục cảnh sát một chuyến, còn về Dã Thú có thể đến Nam Uyển tiến hành điều tra trước. Nghĩ đến đây Diệp Lăng Phi bèn nói vào điện thoại:
– Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi một chuyến…
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong bèn nói với Dã Thú:
– Dã Thú, bây giờ anh đến cục cảnh sát làm tường trình, là chuyện vụ nổ tối hôm qua ở khách sạn, bây giờ cậu đến Nam Uyển điều tra, anh biết ở đó có một công ty chuyên nhận bảo quản các đồ vật quý hiếm, cậu đến công ty đó điều tra trước đợi anh làm xong tường trình ở cục cảnh sát sẽ đến Nam Uyển gặp cậu.
– Vâng!
Dã Thú đồng ý
Diệp Lăng Phi và Dã Thú chia tay nhau tại đây, sau đó hắn đi thẳng đến cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi đến cục cảnh sát bèn trực tiếp tìm người cảnh sát họ Tôn đó. Sau khi gặp người cảnh sát đeo kính đó, Diệp Lăng Phi nói:
– Cảnh sát Tôn, nếu ông có chuyện gì thì mau hỏi đi lát nữa tôi còn có việc phải làm.
– Diệp tiên sinh không cần vội, anh cứ ngồi xuống trước đã.
Người cảnh sát họ Tôn đó đích thân rót một cốc trà để ở trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó ông ta ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, tay đỡ hai mắt kính lên nói:
– Diệp tiên sinh, đợi lát nữa đồng nghiệp của tôi muốn đến gặp anh, sự việc có chút thay đổi.
Diệp Lăng Phi nghe thấy người cảnh sát họ Tôn nói vậy xong, hơi có chút nghi hoặc, trước đó người cảnh sát họ Tôn gọi điện cho Diệp Lăng Phi nói chỉ đến làm bản tường trình, không có chuyện gì khác, nháy mắt sự việc đã có thay đồi. Diệp Lăng Phi ghét nhất là bị kẻ khác trêu đùa, sắc mặt hắn trầm xuồng nói:
– Có chút thay đổi? Cảnh sát Tôn, ông không phải đang đùa giỡn với tôi đấy chứ? Là ông bảo tôi đến phối hợp điều tra, tôi bèn đến phối hợp với các ông nhưng tại sao đột nhiên ông lại nói có chuyện khác, lẽ nào ông cố tình làm như vậy?
Cảnh sát Tôn hơi chần chừ một lát rồi lập tức nói:
– Chuyện này…Diệp tiên sinh, ban nãy tôi đã nói rồi, tôi cũng là vừa mới biết chuyện này, đồng nghiệp của tôi cũng vừa mới thông báo với chúng tôi, trước đó tôi không hề biết có chuyện này.
-Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Cảnh sát Tôn không trả lời mà nhìn ra cửa, Diệp Lăng Phi quay đầu ra cửa thấy từ ngoài cửa cục cảnh sát có năm sáu người cảnh sát mang súng đi vào, sau khi đi vào, một người trong số những cảnh sát đó họ đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, sắc mặt không chút biểu cảm hỏi:
– Anh là Diệp Lăng Phi phải không?
Diệp Lăng Phi nói:
– Đúng vậy. Có chuyện gì không?
Trong lúc Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó thì đã thấy mấy người cảnh sát đó xông đến, hai người trong số họ giữ chặt vai Diệp Lăng Phi, một người khác còng tay Diệp Lăng Phi lại. Khi Diệp Lăng Phi muốn hỏi chuyện này là thế nào thì nghe thấy người cảnh sát đó nói với Diệp Lăng Phi:
– Anh bị tình nghi tối hôm qua đã giết người trong khách sạn ở sân bay.