Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1320-1: Kẻ lang thang! (1) – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1320-1: Kẻ lang thang! (1)

Diệp Lăng Phi ở trong phòng bệnh nghe Tiểu Triệu kể đầu đuôi mọi chuyện tối nay xảy ra như thế nào cho Diệp Lăng Phi nghe. Tối nay nếu như không phải là Tiểu Triệu cố gắng đâm Chân Cơ bị thương thì có thể Tiểu Triệu và bạn gái của hắn đã chết ở tỉnh thành rồi. Thái Tiểu Như mất một lúc lâu sau mới bấm 110 gọi báo cho cảnh sát, đây cũng là do Chân Cơ dùng độc không thể khống chế được, nếu cô ta trực tiếp giết chết Tiểu Triệu thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, bởi vì Chân Cơ muốn từ miệng Tiểu Triệu biết được một ít chuyện nên mới không trực tiếp giết chết Tiểu Triệu, do đó cô ta mới cho Tiểu Triệu cơ hội sống sót. May mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu như chậm một chút nữa thì tính mạng của Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như cũng không thể đảm bảo được. Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu thuật lại toàn bộ quá trình sự việc thì Diệp Lăng Phi nhíu mày, từ miệng của Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi cảm thấy người phụ nữ tên là Chân Cơ này sớm có mưu lược rồi.

– Tiểu Triệu, cậu thấy được chuyện này như thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

– Diệp đại ca, em là cảnh sát nhiều năm như vậy, chuyện đắc tội với người ta thì không ít nhưng cũng có không ít người cũng là em tự mình mà bắt vào, người muốn báo thù em thì rất nhiều, em cũng không biết rốt cuộc là ai đã làm vậy!

Những kẻ thù của hắn là người mà Tiểu Triệu nghĩ tới đầu tiên, hắn làm cảnh sát thì trong lòng đã có chuẩn bị về phương diện này rồi, bạn bắt người khác, trong lòng người khác đương nhiên rất hận bạn, tuy bạn là cảnh sát, bắt người là chức trách của bạn, nhưng tội phạm lại không nghĩ như vậy, bọn họ chẳng qua là biết bạn bắt bọn họ giam vào trong tù, bọn họ ở trong tù rất hận bạn, nếu như tìm được cơ hội thích hợp thì bọn họ sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Tiểu Triệu cho rằng là những người mà hắn đã bắt ở phía sau trả thù hắn, vốn không suy nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Nếu như tối nay Diệp Lăng Phi không gặp phải chuyện nổ bom kia thì có lẽ hắn cũng có thể cho là như vậy, cả chuyện đó cũng không có quan hệ đến hắn, nhưng bây giờ không thể nào không suy nghĩ được, chuyện đánh bom này khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác cả chuyện này đều đã có kế hoạch cả rồi, mà lúc Tiểu Triệu bị tập kích thì những điểm đáng ngờ càng nhiều. Diệp Lăng Phi không có nói những suy đoán của hắn cho Tiểu Triệu nghe, Tiểu Triệu bây giờ đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương, nếu bây giờ Diệp Lăng Phi nói những suy đoán của hắn cho Tiểu Triệu nghe thì sẽ chỉ làm Tiểu Triệu trở nên phiền não. Diệp Lăng Phi ở đây nói chuyện với Tiểu Triệu một chút rồi hắn mới đứng dậy đi. Tiểu Triệu ở đây mọi chi phí thuốc thang đều do Diệp Lăng Phi chịu trách nhiệm.

Diệp Lăng Phi quay lại khách sạn, chỉ ngủ được hơn bốn tiếng rồi không ngủ được nữa. Hắn bật dậy khỏi giường, mở đèn lên, Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc. Hắn tựa người vào đầu giường, sau khi đốt thuốc, Diệp Lăng Phi hít một hơi. Sau khi Diệp Lăng Phi từ bệnh viện trở về, hắn cũng không thể nào mà ngủ ngon được, đêm nay giống như đang nằm mơ vậy. Diệp Lăng Phi hút hai điếu thuốc, hắn mở chăn ra và bước xuống giường. Hắn lấy một chai rượu vang đỏ rồi rót rượu vào trong ly. Rượ mà trong khách sạn chuẩn bị giá cả cũng rất đắt, thậm chí gấp đôi, gấp ba giá thị trường bên ngoài, Diệp Lăng Phi bây giờ có chút phiền não, hắn uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó hắn lại rót cho mình một ly nữa, hắn cầm trong tay ly rượu và đi tới trước cửa sổ.

Trời còn mờ tối, phương đông đã hừng sáng, khoảng hơn một tiếng nữa thôi thì bên ngoài sẽ sáng lên, bây giờ vẫn có vẻ khá u tối. Nhưng đã có nhiều gia đình đã dậy rồi, khu chung cư đối diện đã có ánh đèn lóe lên, ánh đèn lung linh khá rõ ràng, nên biết bây giờ trời vẫn chưa sáng.

Trên đường, ngoài những chiếc taxi thỉnh thoảng lướt qua thì hầu như mọi thứ đều rất tĩnh lặng. Không có ai qua lại trên đường, ngay cả đèn đường cũng không biết tắt khi nào. Diệp Lăng Phi cầm trong tay ly rượu vang đứng ở trước cửa sổ, hắn nhìn cảnh sắc phía ngoài, Diệp Lăng Phi trong đầu bây giờ có rất nhiều thứ, tối nay hắn không ngủ, trong đầu hắn ngổn ngang suy nghĩ một đống chuyện, trong đó bao gồm cả những chuyện lần này đến tỉnh thành cần phải làm. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng sau khi mình đến tỉnh thành thì sẽ giải quyết mọi chuyện một cách thuận lợi nhưng hắn lại không ngờ hôm qua mới vừa đến tỉnh thành thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này cũng là theo chân hắn tới, hắn thậm chí không còn kịp suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân đằng sau những chuyện này.

Diệp Lăng Phi nâng ly đặt ở bên môi, hắn uống một hớp nhỏ, sau đó xoay người lại, hắn ngồi ở bên giường, nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa tới năm giờ, mình đi ngủ lúc hơn bốn giờ sang, ngay cả như khi vậy, Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy rất thanh tỉnh. Hắn uống cạn ly rượu vang, Diệp Lăng Phi tắm nước nóng, mặc quần áo đàng hoàng và đi ra cửa, Diệp Lăng Phi vốn định gọi Dã Thú, nhưng hắn lại nghĩ lại, tối qua Dã Thú đã đi theo mình rồi, hay là để cho Dã Thú ngủ một giấc ngon lành vậy.

Bên ngoài hơi lạnh. Tỉnh thành không giống thành phố Vọng Hải là nơi gần biển, sáng sớm nhiệt độ đã tăng lên một cách tương đối, tỉnh thành bên này nhiệt độ ít nhất phải thấp hơn thành phố Vọng Hải đến năm sáu độ, nhưng sau buổi trưa thì tỉnh thành này sẽ trở nên rất nóng. Diệp Lăng Phi đi giày da, đi dọc theo hướng bắc. Tối hôm qua, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đã tìm một khách sạn gần đây. Bọn họ không thể nào ở khách sạn kia được nên chỉ có thể đổi một khách sạn khác. Trên đường không có bao nhiêu người, Diệp Lăng Phi một mình đi bộ ở trên đường, khi hắn đi đến chỗ khách sạn tối qua bị nổ tung kia thì phát hiện đại sảnh của khách sạn kia đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có người nào cả. Atnh hưởng của vụ nổ tối qua vẫn còn rất lớn, rất nhiều khách ở đó bị tổn thất nên cũng không muốn ở khách sạn đó nữa.

Chỗ này cách khách sạn không xa có một công viên nhỏ, công viên đó không lớn, bởi vì lúc trời còn chưa sáng thì những người thích tập thể dục vẫn chưa đến đây, Diệp Lăng Phi đi xuyên qua đường chạy thẳng tới công viên nhỏ kia. Khi hắn mới vừa đi tới công viên nhỏ thì nghe thấy có người ở trong công viên đang hắt xì.

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn không ngờ lúc này mà còn có người ở đây. Trời còn mờ tối, Diệp Lăng Phi loáng thoáng có thể nhìn thấy trên chiếc ghế dài ở phía tây công viên kia có một người đang nằm âm thanh hắt xì khi nãy chính là từ miệng người đàn ông kia vọng lại.

Diệp Lăng Phi nhìn không rõ người đó, sau khi hắn đi tới thì mới phát hiện thấy thì ra người đàn ông đang nằm ở trên ghế dài đó là một kẻ lang thang, hắn thấy người lang thang kia tuổi tác khoảng chừng ba mươi, vóc người khôi ngô, chỉ là quần áo rách mướp, trên mặt đầy râu ria, có vẻ rất dơ dáy. Khi Diệp Lăng Phi đi tới thì người đàn ông kia nhìn thấy có người đi tới, hắn từ trên ghế dài đứng dậy, lại hắt xì một tiếng nữa rồi hắn ngồi ở trên ghế dài, tay phải của hắn ở trong túi áo sờ soạng một hồi lâu, cuối cùng đầu hắn nhìn xuống đất, sau khi hắn thấy một điếu thuốc thì kẻ lang thang đó cầm lấy tàn thuốc từ trên mặt đất vừa định nhét vào trong miệng thì nghe bên tai có người nói:

– Hút cái này đi!

Kẻ lang thang kia xoay đầu nhìn thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong tay đang cầm một điếu thuốc, hắn hơi ngạc nhiên,, hắn chậm rãi vươn bàn tay bẩn ra lấy điếu thuốc kia, kẻ lang thang kia xê về phía phía bên trái, hơn nữa hắn còn dùng thứ duy nhất còn sạch của hắn là chiếc áo để lau lau chỗ ngồi của hắn khi nãy. – Tại sao anh lại nằm ở đây, lẽ nào anh không có nơi nào để ngủ sao?

Diệp Lăng Phi sau khi ngồi xuống, hắn lấy ra cái bật lửa, hắn đốt cho mình một điếu thuốc trước rồi sau đó đưa cái bật lửa cho kẻ lang thang kia.

Kẻ lang thang kia lấy cái bật lửa, hắn nói:

– Cảm ơn!

Sau đó hắn đốt thuốc. Hắn vừa định trả lại cái bật lửa cho Diệp Lăng Phi thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói:

– Tôi vẫn còn một cái bật lửa, hút thuốc lá mà không có bật lửa thì cũng coi như không, bật lửa này anh cứ giữ lại mà dùng đi!

– Cảm ơn!

Hắn lại nói hai tiếng đơn giản như vậy, Diệp Lăng Phi thấy kẻ lang thang nay tay phải có vết chai, trong lòng Diệp Lăng Phi xúc động, ánh mắt của hắn nhìn lên người kẻ lang thang kia và nói:

– Chẳng lẽ anh không có chỗ nào để đi à?

Kẻ lang thang kia gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu và nói:

– Tôi vừa tới tỉnh thành có mấy ngày, vẫn chưa tìm được việc để sống, cho nên, trước mắt chỉ có thể ở nơi này, ở đây cũng tương đối thoải mái!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.