Suy nghĩ của Chu Ngọc Địch không sai. Theo cô ta thấy thì mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, nhưng trên thực tế, mọi chuyện không tiến triển theo kịch bản mà cô ta lường trước, chí ít thì trong chuyện nổ bom chết Diệp Lăng Phi không tiến triển theo ý nghĩ của cô ta. Jacques đúng là chuyên gia về phương diện đánh bom, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không phải là một người bình thường, hắn nhìn thấy Jacques thì hắn cũng đã nhận thức được vấn đề.
Diệp Lăng Phi lúc trước ở thành phố Vọng Hải hắn có chút hoài nghi với người đàn ông tên Jacques này, hắn vốn cảm thấy người đàn ông này không phải là hành khách bình thường, hơn nữa trên mày bay hắn lại gặp Jacques, điều này làm cho Diệp Lăng Phi càng thêm hoài nghi về thân phận của Jacques. Mặc dù sau khi đến tỉnh thành thì sự hoài nghi của Diệp Lăng Phi đối với Jacques đều biến mất, nhưng khi hắn thấy Jacques xuất hiện ở chỗ này thì phản ứng đầu tiên của Diệp Lăng Phi chính là hắn cảm thấy người đàn ông này quả nhiên là đang theo dõi hắn.
Tay của Diệp Lăng Phi đã đặt lên trên nấm đấm cửa phòng, kết quả là hắn không xoay nắm đấm cửa mà hắn đuổi theo. Sauk hi Jacques lên xe taxi thì Diệp Lăng Phi cũng gọi một chiếc xe taxi đuổi theo xe taxi kia, đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng bấm số điện thoại của Dã Thú. Hắn muốn nhắc nhở Dã Thú phải chú ý an toàn. Nhưng điện thoại của Dã Thú không có ai bắt máy, Diệp Lăng Phi không thể làm gì khác hơn là để điện thoại di động xuống, ánh mắt của hắn ngó chừng chiếc xe taxi ở phía trước.
Khi hắn nhìn thấy chiếc xe taxi phía trước cuối cùng cũng dừng ở trước cửa khách sạn gần sân bay, ở đây đi bộ đến sân bay cũng không đến mười phút đồng hồ, cách sân bay rất gần, rất rõ ràng là người đàn ông này dự định ngày mai rời khỏi thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi ngồi trong xe taxi cũng dừng lại trước cửa khách sạn, sau khi thanh toán tiền xe thì Diệp Lăng Phi đi vào trong khách sạn.
Jacques không ngờ hắn lại bị người ta theo dõi, chuẩn xác hơn là Jacques không ngờ Diệp Lăng Phi lại không chết. Jacques rất tin tưởng thiết bị đánh bom của hắn, theo như kế hoạch của hắn thì sau khi Diệp Lăng Phi mở cửa phòng năm phút đồng hồ thì bom được đặt bên trong phòng sẽ nổ tung, hắn đặt thiết bị khởi động bom và cửa phòng cùng một chỗ, chỉ cần đóng cửa phòng lại thì thiết bị nổ bom sẽ khởi động, sau năm phút đồng hồ thì bom sẽ nổ tung. Sở dĩ hắn đặt thời gian là năm phút đồng hồ là vì muốn sau khi bọn họ đi vào bên trong phòng thì một khi bom nổ tung sẽ khiến mục tiêu trong phòng sẽ nổ tan xương nát thịt, đây là dự tính mà Jacques đã sớm tính toán trước đó rồi.
Theo lý mà nói thì Jacques nên hẳn là phải ở lại cho đến khi nào nghe thấy tiếng nổ, nhưng lần nào hành động Jacques đều thành công, theo hắn thấy, kế hoạch lần này của mình cũng sẽ thành công. Vạn vô nhất thất, lần này mới không lưu lại ở hiện trường, mặt khác hắn không lưu lại hiện trường là không muốn để người khác nghi ngờ. Nhưng sau khi Jacques đến khách sạn gần sân bay đặt phòng xong xuôi, Jacques vừa đi vào trong phòng, thì hắn lại hối hận, Jacques nghĩ mình không tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi bị nổ chết, nếu như mình tùy tiện nói cho Chu Ngọc Địch biết Diệp Lăng Phi bị nổ chết mà Diệp Lăng Phi lại không bị nổ chết thì một khi Chu Ngọc Địch giận dữ thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được. Jacques mới vừa nhắn tin cho Chu Ngọc Địch, lúc này, hắn ở bên trong phòng của mình có chút do dự, hắn nghĩ mình có nên trở về một chuyến không.
Hắn thuê phòng ở bên kia, nếu như lúc này trở về thì cũng không có vấn đề gì. Jacques cần phải mau mau đi xem, tuy trong lòng hắn tin tưởng kế hoạch của mình như áo trời không thấy đường may, nhưng Jacques trong lòng vẫn có chút không yên tâm, hắn không tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi bị nổ chết nên Jacques không dám cứ như vậy mà trở về. Jacques nghĩ tới đây, hắn liền định xoay người đi ra khỏi phòng, nhưng không ngờ khi Jacques đi đến cửa phòng, hắn còn chưa mở cửa thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Jacques lui về phía sau một bước theo bản năng, tay phải của hắn sờ vào trong ngực, vừa sờ sờ thì hắn mới nhớ ra là mình không mang theo súng lục.
Jacques chỉ đem theo dao, đây là vật hắn dùng để phòng thân, hắn nắm con dao trong tay, đột nhiên mở cửa phòng thì đã nhìn thấy ở ngoài của phòng hắn có một người phục vụ khách sạn đẩy chiếc xe phục vụ lên đến cửa phòng của hắn. Jacques sau khi nhìn thấy người phục vụ đó thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Jacques từ bên trong phòng đi ra, hắn đi về phía thang máy. Jacques dự định đi thang máy xuống dưới lầu rồi lập tức quay trở lại, khi Jacques mới vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên nhìn thấy cửa thang máy mở ra, Diệp Lăng Phi từ trong thang máy đi ra. Diệp Lăng Phi theo chân Jacques đi vào khách sạn này, khi Diệp Lăng Phi chạy tới thì Jacques đã đi vào trong thang máy, Diệp Lăng Phi không biết Jacques rốt cuộc ở phòng nào, hắn tìm một cái cớ, sau khi nhận được số phòng mà Jacques đang ở thì lúc này hắn mới đi thang máy đi lên lầu.
Sau khi cửa thang máy mở thì Diệp Lăng Phi đi ra khỏi thang máy, lúc đầu hắn vốn không nhìn thấy Jacques. Nhưng Jacques lại phát hiện ra Diệp Lăng Phi. Jacques chẳng qua là dừng lại một chút, hắn biết được tình huống lúc này không ổn, hắn xoay người chạy về hướng khác, khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Jacques chạy thì khoảng cách giữa Diệp Lăng Phi và Jacques ít nhất hơn 10m, Diệp Lăng Phi không lường trước được tiểu tử này lại chạy nhanh như thế, Diệp Lăng Phi thật sự rất vất vả mới đuổi theo tới đây, tại sao lại có thể để Jacques chạy trốn như vậy, Diệp Lăng Phi lập tức đuổi theo.
Hành lang khách sạn vốn không rộng, Jacques rất linh hoạt chạy sang bên cạnh nhân viên khách sạn đang đẩy xe phục vụ đi đến, sau khi hắn đi đến thì tiện tay đẩy đồ dùng trên xe xuống dưới đất. Người phục vụ kia bất đắc dĩ phải dừng xe lại, hắn khom người nhặt những thứ bị Jacques đụng phải trên mặt đất, như vậy điều này khiến cho tốc độ truy đuổi của Diệp Lăng Phi với Jacques chậm lại. Jacques chạy đến trước một chiếc thang máy khác thì thấy chiếc thang máy kia vẫn còn dừng ở lầu ba, Jacques đợi một hồi lâu, chiếc thang máy kia cũng không đi lên, hắn có chút vội vàng, hắn liều mạng chạy về hướng thang bộ. Lúc này, biện pháp tốt nhất chính là chạy thang bộ, khi Jacques vừa mới chuẩn bị chạy về hướng thang bộ thì hắn bỗng nhiên ngẩn người. Hắn đang ở tầng mười hai, nếu như bây giờ hắn chạy thang bộ thì chắc chắn chạy không được, người ta sẽ đi thang máy đuổi theo, như vậy thì chi bằng đi hướng ngược lại.
Jacques nghĩ tới đâ thì hắn không chạy xuống lầu dưới mà là chạy ngược lên lầu trên. Ý của Jacques là muốn thoát khỏi sự truy kích của Diệp Lăng Phi, sau đó lại nghĩ cách giải quyết, nhưng Diệp Lăng Phi đuổi rất gấp, khi Jacques chạy vào thang bộ thì Diệp Lăng Phi cũng đuổi đến đây, Diệp Lăng Phi vốn định đuổi xuống dưới lầu nhưng hắn lại nghe tiếng bước chân ở trên lầu truyền lại, Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu ra, thì ra tên Jacques này đang chơi trò với hắn. Diệp Lăng Phi sao có thể nhìn thấy tên đó đang ở trong tay của mình mà chạy thoát mất, hắn thay đổi phương hướng mà chạy đuổi lên trên lầu. Jacques vốn định cắt đuôi Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ cách này ngược lại lại hại chính hắn, hắn bị Diệp Lăng Phi đuổi nhưng vẫn chạy tới tầng trên cùng khách sạn, khi Jacques chạy đến đỉnh tòa nhà thì hắn mới ý thức ở đây không có đường nào để chạy nữa, bất đắc dĩ Jacques chỉ có thể chạy về hướng mái nhà đó, muốn chạy ngược lại đường cũ thì phải tìm đường khác nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi đã đuổi lên đây, hắn sẽ chặn Jacques ở trên lầu.
Jacques thấy mình không có cách nào chạy thoát được, hắn định không chạy mà rút dao ra, hắn khoa tay múa chân ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy tên người ngoại quốc này thật khôi hài, hắn cầm một con dao khua khua trước mặt mình một hồi lâu mà không thấy xông đến, Diệp Lăng Phi thấy Jacques không xông đến thì hắn cũng không nóng nảy. Hắn đứng ở trước mặt Jacques và nhìn Jacques.
– Ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
– Ta… Ta là một người khách du lịch bình thường, ngươi…, ngươi tại sao lại muốn đuổi theo ta?
Jacques lúc này không muốn để Diệp Lăng Phi biết hắn là đến đây để giết Diệp Lăng Phi, lúc này hắn vẫn còn nói láo. Nhưng Diệp Lăng Phi sẽ không tin lời của Jacques, Diệp Lăng Phi cười lạnh lùng và buông một câu:
– Ngươi là một khách du lịch bình thường nhưng trong mắt của ta lại thấy không giống, ta ở thành phố Vọng Hải đã nhìn thấy ngươi, trên máy bay cũng nhìn thấy ngươi, ở khách sạn cũng nhìn thấy ngươi, nhiều sự trùng hợp như vậy sao? Ngươi làm như ta là một đứa ngốc à, ta bây giờ cũng không tin chuyện trùng hợp vậy, ta thấy là ngươi đang theo dõi ta, hơn nữa…!