Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1317-2: Lãng phí thời gian! (2) – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1317-2: Lãng phí thời gian! (2)

Diệp Lăng Phi không ngờ đó là Chu Ngọc Địch, chuyện này khiến hắn rất bất ngờ, nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh hắn nhẹ nhàng nói:

– Chu Ngọc Địch, cô đã gọi điện thoại đến rồi, cô còn hỏi có quấy rầy tôi hay không có phải là cố ý bới móc sao?

– Đâu có, đâu có, tôi làm sao mà dám bới móc anh!

Chu Ngọc Địch cười nói,

– Tôi chỉ một mình làm việc trong phòng đột nhiên nhớ lại chuyện của chúng ta nên không khỏi có chút cảm xúc mà thôi, Diệp Lăng Phi, bất kể thế nào thì chúng ta cũng quen biết đã lâu rồi, sau buổi sáng hôm đó tôi cũng không thể không nghĩ lại!

– Không cần!

Diệp Lăng Phi nói,

– Chu Ngọc Địch, tôi cảm thấy cô đang cố ý mắng tôi, mặc dù tôi thừa nhận, kẻ thù của tôi không ít, nhưng nếu muốn lấy mạng của tôi thì cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, Chu Ngọc Địch, theo tôi thì cô hay là cẩn thận một chút đi, theo hiểu biết của tôi thì phụ nữ muốn mạng của cô cũng không ít đâu. Ồ, tôi nhớ ra một chuyện, cô vẫn là phụ nữ, phụ nữ phải nên đặc biệt chú ý thì những người đàn ông sẽ thích nhất đấy!

Phía sau những lời nói của Diệp Lăng Phi thì thuần túy chính là mắng Chu Ngọc Địch, mặc dù Chu Ngọc Địch trong lòng cũng biết, nhưng cô ta không tức giận, cô ta nhẹ nhàng nói:

– Diệp Lăng Phi, nói chuyện với anh luôn là như thế, chưa bao giờ anh xuống nước với người ta, thôi bỏ đi, tôi không phải là người tính toán như anh, Diệp Lăng Phi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là gọi điện thoại cho anh thôi, nghe giọng nói của anh, chỉ như vậy mà thôi!

Chu Ngọc Địch nói tới đây thì cúp máy, Diệp Lăng Phi nghe đầu dây bên kia truyền đến mấy tiếng tít tí thì hắn nói một cách lạnh nhạt:

– Mụ đàn bà thúi, rốt cuộc cô muốn cùng tôi chơi trò gì đây, tôi thật không hiểu nổi rồi…!

Diệp Lăng Phi lau khô nước trên người hắn mặc một cái quần lót sạch sẽ và ngồi ở trên ghế, hắn bắt chéo đùi phải lên, tay đang kẹp một điếu thuốc mới vừa đốt, trong lòng hắn suy nghĩnhững lời Chu Ngọc Địch vừa nói, Diệp Lăng Phi có chút không hiểu lắm, Chu Ngọc Địch làm sao mà có nhã hứng như thế, bây giờ lại đi gọi điện thoại cho mình, hơn nữa Chu Ngọc Địch khi nãy nói có vẻ như không minh bạch, làm cho người ta rất khó lý giải được là rốt cuộc Chu Ngọc Địch có ý gì.

– Người phụ nữ này rốt cuộc muốn chơi trò gì đây!

Diệp Lăng Phi vừa hút một hơi thuốc, hắn cau mày, lo lắng. Diệp Lăng Phi muốn gặp Tiểu Triệu, nhưng Tiểu Triệu lại không có liên lạc, Diệp Lăng Phi định là ở trong phòng nghỉ ngơi trước, đợi mai sẽ gặp mặt Tiểu Triệu, nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý, hắn thay quần áo, rồi lần nữa đi tới phòng của Tiểu Triệu, lần này trong phòng Tiểu Triệu vẫn không có ai.

Diệp Lăng Phi dừng lại ở phòng của Tiểu Triệu một chút, cho dù hắn cảm giác rằng nơi này có vấn đề, nhưng ở đây dù sao cũng không phải là thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi ở tỉnh đó không có nhiều người để trông cậy, nếu hắn muốn điều tra thì cảnh sát ở đây cũng sẽ không nghe hắn. Diệp Lăng Phi chỉ có thể khẽ thở dài, quay người chuẩn bị trở về phòng của hắn, khi hắn vừa đi tới căn phòng của mình thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng rất quen đang đi về phía thang máy, Diệp Lăng Phi trong lòng rất nghi ngờ, hắn cũng cảm thấy người này rất quen, người đó vừa đi vào thang máy thì cửa thang máy liền đóng kín lại trong nháy mắt, người kia lộ ra một bên mặt, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy bên mặt kia thì hắn lập tức ngẩn người, tay phải hắn đặt ở cái nắm cửa, hắn dừng lại mà không xoay nữa.

Trong thang máy, Jacques cầm lấy điện thoại di động, hắn nhắn cho Chu Ngọc Địch một tin ngắn:

– Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Sau khi nhắn tin xong thì Jacques thở dài một cái, sau đó giơ tay phải lên, nhìn một hắn nhìn chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, ước chừng được thời gian. Cửa thang máy mở ra, Jacques bước nhanh ra khỏi thang máy, hắn đi đến cửa khách sạn và gọi một chiếc xe taxi, sau khi lên xe, Jacques đưa ánh mắt nhìn về khách sạn, hắn đang đợi lúc mà quả bom đó nổ tung.

Ở thành phố Vọng Hải Chu Ngọc Địch sau khi nhận được tin nhắn của Jacques thì cô ta cầm trong tay ly rượu vang đỏ uống một hơi rồi đặt đôi chân dài lên bàn, cô ta ngồi đối diện với Trác Việt và khẽ khàng cười nói:

– Trác Việt, anh có muốn khiêu vũ hay không?

– Bà chủ, khiêu vũ ở đây sao?

Trác Việt cầm trong tay ly rượu, ly rượu của hắn bên trong còn có một nửa, lúc này, Trác Việt đang ở trong Hội sở tiêu khiển Đại Phú Qúy cùng Chu Ngọc Địch, nhưng hai người bọn họ là ở trong phòng làm việc của Chu Ngọc Địch. Phòng làm việc của Chu Ngọc Địch là chỗ để Chu Ngọc Địch làm việc, trong ấn tượng của Trác Việt thì bà chủ là người công và tư rõ ràng, trong phòng làm việc, Chu Ngọc Địch không làm việc riêng, nhưng tối nay, chuyện này lại khiến cho Trác Việt bất ngờ, Chu Ngọc Địch không chỉ ở trong phòng làm việc uống rượu với Trác Việt mà còn muốn cùng Trác Việt khiêu vũ nữa.

Trác Việt trong lòng không rõ lắm rốt cuộc Chu Ngọc Địch đang nghĩ thế nào, hắn đối với bà chủ có tính tình suy nghĩ khó hiểu này vẫn luôn rất kiêng kỵ, hắn nhẹ nhàng hỏi:

– Bà chủ, ở đây khiêu vũ sao?

– Dĩ nhiên!

Chu Ngọc Địch tâm trạng rất tốt, cô ta đứng lên trước, Trác Việt nhìn thấy Chu Ngọc Địch đứng lên thì hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa, hắn vội vàng để ly rượu đang cầm trong tay lên trên bàn, hắn đi chỉnh tiếng nhạc rồi sau đó đi tới trước mặt Chu Ngọc Địch, hắn ôm eo Chu Ngọc Địch, Trác Việt và Chu Ngọc Địch khiêu vũ trong phòng làm việc. Trác Việt có thể thấy được bây giờ tâm trạng Chu Ngọc Địch rất tốt, thừa dịp Chu Ngọc Địch đang vui vẻ, Trác Việt nhẹ nhàng hỏi:

– Bà chủ, có phải mọi chuyện xong xuôi rồi hay không?

– Ừ, chính xác!

Chu Ngọc Địch khẽ cười nói,

– Tôi vừa rồi mới nhận được tin nhắn của Jacques, chuyện bên đó đã xong xuôi rồi, chỉ cần Jacques xuất thủ thì Diệp Lăng Phi nhất định sẽ tan xương nát thịt, tôi đang lo lắng là để cho Diệp Lăng Phi chết như thế nào. Cuối cùng, tôi rốt cuôc cũng nghĩ tới cách để cho Diệp Lăng Phi tan xương nát thịt, Trác Việt, chẳng lẽ anh không cho là cái ý nghĩ này rất tốt sao?

– Tôi dĩ nhiên cho rằng ý tưởng này rất hay, ý tưởng này thật sự rất hay, tôi không ngờ lại có thể nổ chết Diệp Lăng Phi, bà chủ, không ngờ bà có thể nghĩ ra cách hay như vậy!

Trác Việt nói những lời này chỉ là có ý vỗ mông ngựa thôi, nếu đổi lại là lúc trước thì Chu Ngọc Địch đã sớm khiển trách Trác Việt một phen. Chu Ngọc Địch không thích thuộc hạ của mình nói với mình kiểu nịnh nọt như vậy, thuộc hạ của cô ta chỉ cần làm việc theo ý của cô ta như vậy là đủ rồi, Chu Ngọc Địch không thích bị vuốt mông nịnh nọt kiểu như vậy, nhưng tối nay Chu Ngọc Địch tâm trạng rất tốt, khi cô ta nghe Trác Việt nịnh nọt rõ ràng như vậy thì Chu Ngọc Địch lại cười nói:

– Trác Việt, miệng anh thật là ngọt đấy, nhưng anh nói không sai, ý nghĩ này quả thật rất thú vị, tôi cũng vui vì mình có thể nghĩ ra ý nghĩ như vậy. Diệp Lăng Phi, tôi coi như là đối xử tốt với anh rồi, tôi đã để cho anh chết không đau đớn rồi đấy!

Tiếng nhạc du dương quanh quẩn trong phòng làm việc, Chu Ngọc Địch và Trác Việt cùng khiêu vũ trong phòng làm việc, kỹ thuật nhảy của Trác Việt rất tốt, hắn rất được Chu Ngọc Địch sủng ái, trừ vóc dáng bên ngoài đẹp thì kỹ thuật nhảy cũng là một nguyên nhân, dĩ nhiên quan trọng là Trác Việt người đàn ông này có năng lực.

Trác Việt luôn cẩn thận nắm bắt ý nghĩ của Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch cũng giống như những người phụ nữ bình thường vậy, tính tình thay đổi thất thường, có thể lúc này rất vui vẻ nhưng một lúc sau Chu Ngọc Địch có thể sẽ trở mặt. Vì vậy, Trác Việt vẫn phải cẩn thận, khi hắn nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy thì trong lòng Trác Việt hiểu rõ, tối nay tâm trạng Chu Ngọc Địch rất tốt, nói cách khác, cho dù Trác Việt có mạo phạm Chu Ngọc Địch ở đâu thì Chu Ngọc Địch cũng sẽ không truy cứu.

Trác Việt chính vì có ý nghĩ như vậy nên lá gan của hắn cũng lớn lên, hắn khẽ hỏi:

– Bà chủ, tên Diệp Lăng Phi kia làm thế nào?

– Tên đó không cần nôn nóng, Diệp Lăng Phi đã chết, dù sao cũng phải để cho người nhà bi thương mấy ngày đã, hơn nữa, Diệp Lăng Phi này một khi chết thì thù của tôi cũng được báo!

Bây giờ Chu Ngọc Địch ngược lại lại tỏ ra khoan hồng độ lượng, nhưng sự khoan hồng độ lượng này không khỏi có chút khôi hài.

Chu Ngọc Địch khi nói tới đây thì ngữ khí của cô ta bỗng nhiên thay đổi, cô ta nói:

– Trác Việt, Chân Cơ bên kia có tin tức gì không?

Trác Việt nghe Chu Ngọc Địch nhắc tới Chân Cơ thì hắn vội vàng nói:

– Chân Cơ đã gọi điện thoại cho tôi, cô ấy đã bắt được tên cảnh sát kia rồi, Chân Cơ chuẩn bị tra khảo tên cảnh sát đó để moi được những tin tức liên quan từ miệng hắn!

Trác Việt vừa mới nói tới đây thì đã bị Chu Ngọc Địch ngắt lời, hắn nghe Chu Ngọc Địch nói một câu lạnh lùng:

– Thật là lãng phí thời gian, Trác Việt, anh lập tức liên lạc với Chân Cơ cho tôi, lập tức giết chết tên cảnh sát kia, sau đó lấy miếng ngọc bội, ngày mai tôi muốn thấy miếng ngọc bội đó, không để cô ta lãng phí thời gian nữa!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.