Lời nói của Bạch Tình Đình hoàn toàn biểu lộ tâm ý của cô, khiến cho Bạch Tình Đình nói ra những lời như vậy thì thật sự là không dễ dàng chút nào, Bạch Tình Đình không phải là một người con gái có thể nói ra được những lời như vậy, đây cũng là bất đắc dĩ thôi nên mới nói ra như vậy. Trương Lộ Tuyết không nói gì, nhưng ánh mắt của cô đã nói cho Diệp Lăng Phi biết, cô ủng hộ ý kiến Bạch Tình Đình. Giờ phút này, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người sau khi đã nói xong thì quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước. Trương Lộ Tuyết tự nhiên ủng hộ Bạch Tình Đình, sau khi cô vừa nói như vậy thì Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và nói:
– Xem ra, anh đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên là phải khống chế người phụ nữ Chu Ngọc Địch đó, để tránh cô ta mang lại thêm những phiền toái cho anh!
Diệp Lăng Phi nói như vậy nhưng trong lòng của hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện của Bành Nguyên, theo Diệp Lăng Phi, chuyện của Chu Ngọc Địch và Bành Nguyên cũng có liên quan đến bản thân hắn, hắn cũng không nói quá cặn kẽ được.
Điện thoại của Bạch Tình Đình vang lên, Bạch Cảnh Sùng thấy con gái của mình và con rể đi ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, trong lòng ông không biết con gái mình và con rể mình rốt cuộc đang làm gì, ông không nhịn được nên gọi điện thoại đến hỏi.
Bạch Tình Đình sau khi thấy điện thoại của bố mình thì cô vội vàng nghe điện thoại, cô nói:
– Bố, bây giờ con về đây!
Bạch Tình Đình cúp điện thoại, cô xoay sang phía Diệp Lăng Phi và nhẹ nhàng nói:
– Ông xã, bố giục chúng ta mau về nhà đi, Ông Bành khi nãy còn nhắc đến chúng ta đấy!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Nguyên nhắc đến hắn thì hắn khẽ lắc đầu và nói nhạt:
– Anh nghĩ ông già này tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành đâu, mỗi lần ông già ấy nhắc đến anh thì đều không có chuyện gì tốt đâu, chắc chắn lần này cũng như vậy!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
– Ông xã, hay là chúng ta đi về thôi, chúng ta đi ra ngoài cũng lâu rồi đấy!
Bạch Tình Đình kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cũng gật đầu và nói:
– Chúng ta đi ra ngoài cũng một lúc rồi hay là trở về thì tốt hơn đấy!
– Vậy thì chúng ta về thôi!
Diệp Lăng Phi trả lời:
– Bây giờ anh không có ý kiến nào cả, đến lúc đó bọn em đừng oán trách anh là anh không để bọn em về đấy!
Diệp Lăng Phi nói những lời này cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, hắn cùng Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết vừa đi về hướng nhà khách, ở đây cách nhà khách khoảng chừng mười thước, xa xa có một người đàn ông mặc quân trang đi về phía cửa nhà khách.
Ban đầu Diệp Lăng Phi cũng không để ý đến người đàn ông kia, còn Bạch Tình Đình thì ghé vào lỗ tai hắn và thầm thì một câu:
– Muộn như vậy mà còn có người đến!
Bạch Tình Đình nói những lời này chẳng qua là cũng chỉ thuận miệng mà nói ra thôi. Cũng không có ý gì khác, nhưng Diệp Lăng Phi lại chú ý trên người của người quân nhân đang muốn đi vào trong nhà khách, nhìn kỹ một chút thì trong lòng hắn sửng sốt, Diệp Lăng Phi đã nhận ra người đàn ông này chính là Ngô Hằng.
Ngô Hằng trước đây cũng có quan hệ với Bành Hiểu Lộ, ban đầu Ngô Hằng muốn theo đuổi Bành Hiểu Lộ, ban đầu, Ngô Hằng còn xem Diệp Lăng Phi là tình địch của hắn.
Ngô Hằng đã tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong ký túc xá của Bành Hiểu Lộ, vì vậy Ngô Hằng chung quy là không có ánh nhìn tốt đối với Diệp Lăng Phi bởi vì Ngô Hằng xem Diệp Lăng Phi là tình địch của hắn.
Sau này, Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói một vài chuyện có liên quan đến Ngô Hằng, Ngô Hằng sau này đã yêu một cô nữ hộ sĩ ở bệnh viện quân khu, chuyện về sau thì Diệp Lăng Phi không thể nào biết được nữa, hắn biết sau đó Ngô Hằng rất ít tiếp xúc với Bành Hiểu Lộ, nhưng không ngờ hắn lại gặp Ngô Hằng ở chỗ này, Diệp Lăng Phi trong lòng có cảm giác dường như lần này Ngô Hằng đến cũng sẽ không có chuyện gì tốt cả. Dĩ nhiên, đây chẳng qua là ý nghĩ của Diệp Lăng Phi mà thôi không có nghĩa là chuyện sẽ như thế. Sau khi hắn thấy Ngô Hằng đi vào thì Diệp Lăng Phi mới đứng bên cạnh Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết nói:
– Chúng ta đi nhanh một chút thôi, ngộ nhỡ ông già đó ở trong đấy soi mói chúng ta, chúng ta mà đi về trễ thì có thể sẽ trở thành cái cớ để ông ấy xoi mói, anh thấy hay là không nên để ông già đó lấy có như vậy thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đi nhanh vài bước, khi chưa đi vào trong nhà khách thì Diệp Lăng Phi cùng Trương Lộ Tuyết còn khoác tay, nhưng vừa đi vào trong nhà khách thì hai người buông tay ra, cuối cùng bọn họ không phải là vợ chồng hợp pháp, đáng lý ra thân mật như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như ở bên trong còn thân mật như vậy thì cũng không tốt lắm. Diệp Lăng Phi không để ý, da mặt của hắn rất dày, nhưng Trương Lộ Tuyết lại không thể không quan tâm, cô phải suy nghĩ đến những chuyện này, vì vậy, khi bọn họ đi tới cửa nhà khách thì Trương Lộ Tuyết đã buông lỏng tay ra, chỉ còn lại Bạch Tình Đình kéo cánh tay Diệp Lăng Phi thôi.
Diệp Lăng Phi kéo cánh tay của Bạch Tình Đình và đi vào bên trong nhà khách, chưa đi được mấy bước thì đã nghe trong đại sảnh lầu một của nhà khách vang lên giọng nói của Bành Hiểu Lộ:
– Ngô Hằng, anh nói bậy bạ gì vậy, ai cho anh đến đây, mau đi cho tôi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe được giọng nói của Bành Hiểu Lộ thì hắn xoay mặt sang phía bên kia, lúc đó hắn nhìn thấy ở đại sảnh lầu một Bành Hiểu Lộ đang đứng Ngô Hằng, Bành Hiểu Lộ sắc mặt rất khó chịu, không biết là có phải nguyên nhân là vì sưh xuất hiện của Ngô Hằng ở chỗ này hay không, tóm lại là lúc Bành Hiểu Lộ nói chuyện ngữ khí của cô có vẻ rất tức giận.
Ngô Hằng nhìn Bành Hiểu Lộ, dường như hắn đang nói với Bành Hiểu Lộ chuyện gì đó, chỉ là bởi vì giọng nói của Ngô Hằng quá nhỏ, Diệp Lăng Phi không thể nghe được Ngô Hằng đang nói cái gì. Diệp Lăng Phi kéo cánh tay Bạch Tình Đình, hắn bất chợt dừng lại, lúc này trong lòng hắn đang do dự có nên gọi Bành Hiểu Lộ hay không. Diệp Lăng Phi suy nghĩ lại, lúc này, Bành Hiểu Lộ cùng với cha mẹ và Bành Nguyên ở thành phố Vọng Hải, mình và Bành Hiểu Lộ nên giữ khoảng cách nhất định để tránh cha mẹ Bành Hiểu Lộ và Bành Nguyên phát hiện hắn và Bành Hiểu Lộ có quan hệ, Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn không để ý đến, hắn và Bạch Tình Đình đang đi lên lầu. Khi vừa mới đi tới nơi cửa cầu thang thì nhìn thấy mẹ của Bành Hiểu Lộ đi từ trên lầu xuống, mẹ của Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi chung quy là cũng không có dáng vẻ tươi cười gì, Diệp Lăng Phi cũng không biết mình rốt cuộc đắc tội với mẹ của Bành Hiểu Lộ lúc nào. Tóm lại mẹ của Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi không vừa mắt.
Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi cũng không cần cố ý yêu cầu mẹ của Bành Hiểu Lộ nhìn hắn như thế nào để thuận mắt, hắn chỉ cần không để cho mẹ của Bành Hiểu Lộ kết oán thù với mình như vậy là đủ rồi. Nếu mẹ của Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi mà không có một chút gì tươi cười thì Diệp Lăng Phi cũng không nên quá mức thân thiết với mẹ của Bành Hiểu Lộ, chỉ cần gặp mặt chào hỏi thì được rồi.
Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ như vậy, khi nhìn thấy mẹ của Bành Hiểu Lộ bây giờ đang ở cửa cầu thang thì Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu với mẹ của Bành Hiểu Lộ, sau đó thì không để ý gì nữa, hắn cùng Bạch Tình Đình đi ngang qua người mẹ của Bành Hiểu Lộ.
Khi Diệp Lăng Phi vừa về tới bên trong hội sảnh tiệc thì Bạch Cảnh Sùng nói với Diệp Lăng Phi bằng giọng nói trách móc:
– Tiểu Diệp, con và Tình Đình thật là… Đi ra mà không quay lại, lão thủ trưởng đã nhắc mấy lần rồi đấy!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi xuống, Trương Lộ Tuyết cũng đi đến, Trương Lộ Tuyết cố ý đi ở phía sau bọn họ, cô chính là lo lắng bị người khác thấy nên cố ý như vậy. Vợ chồng Trương Tiếu Thiên vẫn cho rằng con gái của mình đã trưởng thành, bọn họ không cần phải quản con gái của mình, bọn họ rất tin tưởng con gái mình.
Diệp Lăng Phi sau khi ngồi xuống, hắn cầm ly rượu trước mặt của mình lên, hắn uống một hơi rồi đưa tay lên khóe miệng lau một cái và nói:
– Nhạc phụ đại nhân, con cũng định về sớm nhưng khi nãy con nhận được một cú điện thoại!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn Bành nguyên và khẽ nói:
– Con ít nhất đã hiểu được một vài chuyện trong nước, lúc trước con không biết rằng trong nước có nhiều chuyện như vậy, nhưng nghĩ cũng bình thường, trên thế giới này vỗn không có gì là tuyết đối công bằng cả, đều là tương đối thôi!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói những lời này ra thì Bạch Cảnh Sùng không hiểu, ông ta không rõ Diệp Lăng Phi vì sao đột nhiên lại nói ra những lời này. Bạch Cảnh Sùng không hiểu, nhưng Bành Nguyên lại hiểu ý trong những câu nói của Diệp Lăng Phi, hắn cười nói:
– Tiểu Diệp, trên thế giới này vốn không có chuyện gì là tuyệt đối, năm đó, khi ta còn chưa nghỉ hưu, ta cũng biết có một số việc ta vô năng vô lực, hay là không nên chọc vào thì tốt hơn, những năm trở lại đây, ta vẫn quan tâm đến những chuyện ta nên làm, vốn không nói hết những chuyện cần thiết ra, bởi vì có một số việc, ta quả thật không rõ lắm!