Khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với Chu Ngọc Địch, bất thình lình Chu Ngọc Địch nói ra những lời đe dọa khiến cho Diệp Lăng Phi nhảy dựng lên, lớn tiếng quát:
– Chu Ngọc Địch, cô vừa nói cái gì?
Chu Ngọc Địch đã sớm biết Diệp Lăng Phi sẽ có phản ứng như vậy, chỉ thấy Chu Ngọc Địch không nhanh không chậm nói:
– Diệp Lăng Phi, tôi nhát gan lắm, anh đừng làm tôi sợ chứ, nếu anh cứ quát nạt hù dọa tôi như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vạn nhất tôi quên mất những gì tôi vừa mới nói thì làm sao?
Diệp Lăng Phi trợn ngược mắt, trông bộ dạng hắn dường như là muốn ăn tươi nuốt sống Chu Ngọc Địch, khi Diệp Lăng Phi đang định xông tới, chỉ nghe Chu Ngọc Địch hừ lạnh nói:
– Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh không quan tâm đến việc khi nào quả bom sẽ phát nổ sao?
Diệp Lăng Phi dừng bước, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Ngọc Địch, hừ lạnh nói:
– Chu Ngọc Địch, cô nhớ kỹ đấy, chuyện này chưa xong đâu!
Nói xong, Diệp Lăng Phi không để ý tới Chu Ngọc Địch, vội vàng lấy di động ra, gọi cho Bạch Tình Đình. Điện thoại bên kia đổ chuông mấy hồi liền mà không có người nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi cũng không bình tĩnh được nữa, hắn đi qua đi lại ở trong phòng, Chu Ngọc Địch vẫn ngồi ở đó, thấy Diệp Lăng Phi cứ gấp gáp đi tới đi lui ở trong phòng, khóe miệng Chu Ngọc Địch hiện lên một nụ cười nhạt. Theo Chu Ngọc Địch thấy, bây giờ Diệp Lăng Phi có rất ít nhược điểm, nếu như muốn khống chế được Diệp Lăng Phi, nhất định phải tìm được nhược điểm của Diệp Lăng Phi, chỉ như vậy mới có thể làm cho Diệp Lăng Phi biết điều một chút mà đi vào khuôn khổ. Chu Ngọc Địch nghĩ cô ta đã tìm được nhược điểm của Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi cũng không chú ý tới vẻ mặt của Chu Ngọc Địch, toàn bộ tâm tư của hắn bây giờ đều ở trên người Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi chỉ lo Bạch Tình Đình xảy ra chuyện gì. Khi điện thoại có người nghe máy, Diệp Lăng Phi không nhịn được, hỏi:
– Tình Đình, em đang ở đâu vậy?
– Em đang ở chỗ cha em mà!
Bạch Tình Đình nói,
– Ông xã, chẳng phải trước khi đi em đã nói với anh rồi sao, hôm nay em đến chỗ cha em, anh có chuyện gì vậy?
– Tình Đình, tóm lại em không cần hỏi anh nguyên nhân, bây giờ em nhạc phụ đại nhân phải tìm một chỗ an toàn…!
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang nói chuyện, Chu Ngọc Địch nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
– Hai phút, còn một phút nữa thôi. Diệp Lăng Phi, chắc anh không muốn thấy bộ dạng của vợ mình sau khi bị nổ bay là như thế nào chứ!
Lúc này Diệp Lăng Phi rất muốn chửi mắng Chu Ngọc Địch, nhưng hắn không có thời gian để làm như vậy, chỉ có thể dặn dò Bạch Tình Đình:
– Tình Đình, tóm lại em mau nghe theo lời anh đi làm đi, tìm một chỗ an toàn mà ẩn náu!
– Ông xã, em không biết anh đang nói cái gì, anh bảo em đi trốn, nhưng mà em trốn ở chỗ nào chứ!
Nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, Diệp Lăng Phi cũng trợn tròn mắt, quả thật, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không biết rốt cuộc quả bom kia đặt ở chỗ nào, sao có thể bảo Bạch Tình Đình trốn ở đâu được. Trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang do dự, đột nhiên nghe thấy từ điện thoại của Bạch Tình Đình vang lên một tiếng nổ lớn.
– A…….!
Trong điện thoại vang lên tiếng thét chói tai của Bạch Tình Đình, tiếng thét này khiến cho Diệp Lăng Phi sợ hết hồn, vội vàng hỏi:
– Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Em… em cũng không biết nữa, hình như là bên ngoài có gì đó phát nổ!
Bạch Tình Đình hiển nhiên là vẫn còn kinh hồn chưa bình tĩnh lại đường, giọng nói cũng run lẩy bẩy, Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói run rấy của Bạch Tình Đình, trong lòng hắn lại càng thêm lo lắng bất an, Diệp Lăng Phi hận không thể bay ngay đến chỗ Bạch Tình Đình, chỉ là, giờ phút này Diệp Lăng Phi cũng biết, mặc dù hắn co lo lắng thế nào cũng không giúp được gì cho Bạch Tình Đình, điều hắn có thể làm bây giờ là nghĩ cách an ủi Bạch Tình Đình, ít nhất có thể làm cho Bạch Tình Đình tỉnh táo lại. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, an ủi:
– Tình Đình, em không phải sợ, trước tiên em phải tỉnh táo lại đã, nói cho anh biết, rốt cuộc chỗ đó đã xảy ra chuyện gì?
– Ông xã, anh chờ chút, Minako đã tới rồi!
Nghe Bạch Tình Đình nhắc tới Minako, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên yên tâm hẳn, nếu như có Minako ở bên cạnh, ít nhất Diệp Lăng Phi có thể tin tưởng Bạch Tình Đình sẽ không xảy ra chuyện gì, đây là sự tín nhiệm của Diệp Lăng Phi đối với năng lực của Minako, tuy Diệp Lăng Phi và Minako còn chưa giao thủ với nhau, nhưng hắn cũng đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Minako, đối với thân thủ của Minako, Diệp Lăng Phi hết sức hài lòng. Vừa nghe Bạch Tình Đình nói là Minako đã tới, trong lòng Diệp Lăng Phi như trút được một gánh nặng. Diệp Lăng Phi quay sang chỗ Chu Ngọc Địch, thấy Chu Ngọc Địch đang nhàn nhã hút thuốc. Lúc này Diệp Lăng Phi mới tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ. Theo Diệp Lăng Phi thấy, Chu Ngọc Địch không thể biết mình sẽ tới nơi này, hơn chưa càng không biết mình sẽ nói chuyện gì với cô ta, nếu Chu Ngọc Địch thật sự phái người đến đặt bom trong biệt thự của Bạch Cảnh Sùng thì chắc chắn là Chu Ngọc Địch đã sớm muốn làm như vậy, không phải là quyết định tạm thời. Vừa nãy Diệp Lăng Phi lo lắng cho sự an nguy của Bạch Tình Đình, không có tâm tư suy nghĩ thật kỹ những chuyện này. Bây giờ hắn mới nghĩ đến những chuyện này, trong lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị hỏi Chu Ngọc Địch, giọng của Bạch Tình Đình lại vang lên trong điện thoại.
– Ông xã, hóa ra là có một chiếc xe bị nổ ở ngay biệt thự, không biết là đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là tiếng nổ phát ra từ một vụ cháy xe….!
Làm Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, trong lòng của hắn đã đoán được chuyện này có liên quan đến Chu Ngọc Địch, nếu không thì, Chu Ngọc Địch không thể nào biết được chính xác lúc nào xe sẽ phát nổ. Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi không thể nói như vậy Bạch Tình Đình, một khi Diệp Lăng Phi nói rõ nguyên nhân với Bạch Tình Đình, nhất định sẽ làm cho Bạch Tình Đình lo sợ, Diệp Lăng Phi không muốn làm như vậy, hắn chỉ an ủi Bạch Tình Đình:
– Tình Đình, thì ra là như vậy, thế thì anh yên tâm rồi!
– Ông xã, vừa rồi anh nói là em gặp nguy hiểm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
Tất nhiên Diệp Lăng Phi không thể nói cho Bạch Tình Đình biết được, hắn chỉ đành đáp cho qua chuyện:
– Tình Đình, không có chuyện gì đâu, em không cần lo lắng. Tình Đình, bên anh còn có chút chuyện, không nói tiếp với em được!
Diệp Lăng Phi vất vả lắm mới dỗ được Bạch Tình Đình không hỏi nữa, hắn vừa dập máy thì sa sầm mặt. Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía Chu Ngọc Địch, trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi như là muốn tìm Chu Ngọc Địch để tính sổ. Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, hai chị em sinh đôi từ bên ngoài đi vào, hai người bọn họ chắn ở trước mặt Diệp Lăng Phi. – Diệp Lăng Phi, chúng ta cần phải nói chuyện một chút!
Chu Ngọc Địch vỗ vỗ tay, ý bảo hai chị em sinh đôi kia đứng ra sau lưng cô ta, chỉ thấy Chu Ngọc Địch dụi tắt thuốc trong cái gạt tàn. Cô ta đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
– Tôi biết anh đã từng trải qua sự huấn luyện đặc biệt, tôi cũng giống như anh, chỉ là so với anh thì tôi còn có thêm một chút ưu thế, tôi không có người thân, không có gì phải vướng bận. Diệp Lăng Phi, anh có quá nhiều thứ để tiếc nuối, vốn là, hôm nay tôi tính là sau khi làm việc xong sẽ vui đùa với anh một chút, mục đích rất đơn giản, tôi muốn anh không can thiệp vào chuyện của tôi nữa, nhưng không nghĩ ngờ lại trùng hợp như vậy, anh tự mình đưa tới cửa, tôi cũng đành phải thể hiện trước mặt anh thôi. Dĩ nhiên, hôm nay tôi cũng không định động thủ với vợ và nhạc phụ của anh, nhưng mà lần sau tôi không biết mình có tha cho bọn họ hay không. Diệp Lăng Phi, tôi vẫn nhắc lại câu nói kia, tôi đã thay đổi rất nhiều, anh căn bản là không cùng đẳng cấp với tôi đâu, tôi hi vọng tốt nhất là anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng có giở trò gì với tôi đấy!
Diệp Lăng Phi lui về phía sau một bước, hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, lấy thuốc lá ra, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi hút thuốc lá, quay sang nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
– Chu Ngọc Địch, làm sao tôi biết được là cô đang nói thật, giống như chuyện ngày hôm nay, có phải là cô định năm lần bảy lượt cảnh cáo tôi kiểu như vậy không?
– Ừ, tôi không phủ nhận mình cũng có ý đó! Chu Ngọc Địch cười nói,
– Diệp Lăng Phi, tôi thừa nhận anh rất có bản lĩnh, nhưng mà tôi nói với anh một chuyện, thời đại thay đổi, cái tên Satan của anh đã lỗi thời rồi, bây giờ tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha cũng gặp phải nguy hiểm cực lớn, bây giờ anh nghĩ cách để mà giữ được tổ chức của mình đi. À, quên mất, anh đã rời khỏi tổ chức Lang Nha rồi, cho dù anh muốn bảo vệ những người đó, cũng là hữu tâm vô lực mà thôi – Không cần phải dài dòng với tôi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô định làm cái gì! Diệp Lăng Phi hỏi.