Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Tiểu Triệu. Bên trong điện thoại, Tiểu Triệu nói cho Diệp Lăng Phi biết thân phận của nạn nhân đã được điều tra ra, đó là chồng của Liêu Tiểu Hồng nữ phòng viên đài truyền hình thành phố Vọng Hải tên là Chu Ba. Diệp Lăng Phi vừa nghe Tiểu Triệu nói như vậy thì hắn nói:
– Tiểu Triệu, Liêu Tiểu Hồng đó có biết chuyện này không?
Tiểu Triệu ở đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút và nói:
– Chúng tôi đang liên lạc với Liêu Tiểu Hồng, vẫn chưa rõ lắm!
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Tiểu Triệu một lúc rồi hắn cúp máy. Bạch Tình Đình khi nãy đã nghe thấy hết, sau khi thấy Diệp Lăng Phi cúp máy thì Bạch Tình Đình hỏi:
– Ông xã, vẫn chưa xong chuyện sao?
– Chắc vẫn chưa xong!
Diệp Lăng Phi nói,
– Bà xã, chúng ta không nói chuyện này nữa, ít nhất là tối hôm nay sẽ không nói, chúng ta sau khi cơm nước xong chi bằng đi ra ngoài đi một chút, đi dạo, lãng mạn một chút nhé!
– Vâng!
Bạch Tình Đình trả lời.
Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở đây ăn cơm thì Liêu Tiểu Hồng bên kia cũng nhận được điện thoại từ phía cảnh sát. Liêu Tiểu Hồng đối với việc Chu Ba chết rất bất ngờ, tuy trong lòng cô ta sớm đã có sự chuẩn bị. Nhưng khi nghe tin Chu Ba chết thì Liêu Tiểu Hồng vẫn có chút gọi là không thể nào chấp nhận được. Theo yêu cầu của phía cảnh sát thì Liêu Tiểu Hồng phải đến nhận thì thể. Liêu Tiểu Hồng sau khi bỏ điện thoại xuống thì cô ngồi ở trong phòng khách, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ như máu, ngồi một hồi lâu mà không hề nhúc nhích.
Tối hôm qua, Liêu Tiểu Hồng còn đang say sưa với Chu Ba trong căn phòng đó, nhưng không ngờ hôm nay cô và Chu Ba đã cách xa nơi âm dương. Liêu Tiểu Hồng cũng không muốn làm cho Chu Ba chết, Chu Ba dù sao cũng là chồng của cô, cô ta chỉ là muốn lấy miếng ngọc bội trong tay Chu Ba, đây mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng cô ta không ngờ Tôn Dược Đông lại hạ thủ giết chết Chu Ba. Cô không dám trêu chọc Tôn Dược Đông, chỉ có thể nhìn Chu Ba chết như vậy thôi. Trong lòng Liêu Tiểu Hồng cô có cảm giác rất đau lòng đối với Chu Ba. Tay phải của cô chậm rãi giơ lên, nâng ly rượu đặt ở bên môi, đột nhiên cô ta hướng cái cổ lên, uống hết nửa ly rượu vang đỏ sau đó Liêu Tiểu Hồng đứng dậy và đi vào phòng ngủ.
Mười phút sau, Liêu Tiểu Hồng đội mũ và đi từ trong phòng ngủ ra. Cô ta cầm trong tay chiếc điện thoại, rồi bấm số điện thoại của Tôn Dược Đông. Bây giờ trên mặt Liêu Tiểu Hồng đã không có vẻ gì bi thương nữa rồi, cô ta cầm trong tay điện thoại, khi điện thoại vừa kết nối thì Liêu Tiểu Hồng há mồm nói:
– Cảnh sát đã bảo em đi nhận thi thể rồi, Phó cục trưởng Tôn, anh nói em phải làm sao bây giờ?
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói củaTôn Dược Đông, lúc nàyTôn Dược Đông nói:
– Tiểu Hồng, không nên gấp gáp, chuyện này không có gì phải gấp gáp cả, cảnh sát gọi em đến nhận diện thi thể thì đó chỉ là một thủ tục thôi, không có vấn đề gì cả đâu, em không cần phải lo lắng!
– Phó cục trưởng Tôn, em sẽ không lo lắng nữa!
Liêu Tiểu Hồng để túi xách xuống, cô ta ngồi trên ghế sa ***, nhếch chân lên rồi đốt một điếu thuốc,
– Bây giờ điều em quan tâm là anh, ai mà biết trong lòng anh đang có tính toán gì, Phó cục trưởng Tôn, bây giờ em không biết anh định bảo em làm thế nào, em cũng không dám tùy tiện làm loạn, ngộ nhỡ em làm không tốt, anh nổi giận thì làm thế nào?
Liêu Tiểu Hồng vừa nói như vậy thì Tôn Dược Đông cười nói:
– Tiểu Hồng, sao anh nghe giống như em đang trách anh vậy, lẽ nào trong lòng em đang trách anh sao?
– Em không dám. Phó cục trưởng Tôn, anh nói đi, em rốt cuộc phải làm sao bây giờ!
Liêu Tiểu Hồng vừa hút một hơi thuốc vừa nói:
– Bây giờ em căn bản không biết phải làm gì cả!
– Anh đã nói rồi, em không cần lo lắng, cứ theo trình tự bình thường mà làm, phía cảnh sát không phải là muốn em nhận diện thi thể ư, vậy thì em phải đi nhận diện thi thể, chuyện này có gì mà không được!
Tôn Dược Đông nói tới đây thì nói thêm một câu:
– Những chuyện khác để anh giải quyết, bảo đảm là không có liên quan đến em!
Liêu Tiểu Hồng trả lời:
– Vậy được, vậy em qua bên đó, em phải nói với anh trước, nếu xảy ra chuyện gì thì do anh giải quyết đấy!
Liêu Tiểu Hồng bỏ di động xuống, cô ta đi tới trước gương, quan sát mình trong gương một hồi lâu rồi Liêu Tiểu Hồng mới quay người lại, cô ta cầm túi xách của mình và đi ra khỏi căn phòng.
Tiểu Triệu mang theo hai viên cảnh sát hình sự cùng với Liêu Tiểu Hồng đến nhận diện thi thể, Liêu Tiểu Hồng sau khi nhìn thấy thi thể của Chu Ba thì cô ta vốn không nhào vào ôm lấy thi thể mà khóc rống lên, mà thật bất ngờ cô ta móc ra một điếu thuốc, và đi ra phía ngoài nhà xác hút thuốc. Sự bình tĩnh khác thường này của Liêu Tiểu Hồng khiến cho Tiểu Triệu có cảm giác hết sức kỳ quái, thậm chí Tiểu Triệu nghĩ Liêu Tiểu Hồng có liên quan đến cái chết của Chu Ba, đương nhiên trước khi chưa có chứng cứ thì Tiểu Triệu không được tự ý bắt người.
– Nạn nhân là chồng của cô sao?
Tiểu Triệu cũng đi ra bên ngoài nhà xác, nghề nghiệp của hắn là thường tiếp xúc với người chết, dân dần hắn đối với sự việc này trơ như gỗ rồi. Kỳ thực nghề của Tiểu Triệu cũng chưa đến nỗi nào, Tiểu Triệu có một cô đồng nghiệp phải nói rất lợi hại, là một bác sĩ pháp y, những chuyện ma quỷ thường xuyên ngày ngày nghe căn bản không dọa được cô ta, ngay cả Tiểu Triệu cũng hết sức bội phục nữ đồng nghiệp này.
Liêu Tiểu Hồng lấy điếu thuốc lá từ trong miệng ra, sau khi nghe Tiểu Triệu nói những lời này thì cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Triệu đang đứng ở trước mặt, cô ta khẽ gật đầu, sau đó lại nhả khói thuốc. Tiểu Triệu cũng lấy từ trên người ra một điếu thuốc, sau khi nhét vào trong miệng thì Tiểu Triệu đưa tay đến trước mặt Liêu Tiểu Hồng và nói:
– Cho tôi mượn bật lửa!
Liêu Tiểu Hồng lấy bật lửa từ trên người ra đưa cho Tiểu Triệu. Tiểu Triệu sau khi đốt thuốc thì hắn cũng không trả lại bật lửa cho Liêu Tiểu Hồng trước mà hắn nhìn chiếc bật lửa này một chút và nói:
– Không phải là chiếc bật lửa bình thường, chiếc bật lửa của cô mạnh hơn gấp trăm lần so với chiếc bất lửa của tôi!
– Cảnh quan, nếu như anh thích cái bật lửa này thì anh cứ lấy đi!
Liêu Tiểu Hồng nhìn Tiểu Triệu một cái, cô ta lấy điếu thuốc từ trong miệng ra và nói một cách thản nhiên:
– Những thứ này đều là vật ngoài thân, đối với tôi mà nói, có những thứ còn quan trọng hơn nhiều!
– Tôi lấy cái bật lửa này làm gì, chẳng quá tôi chỉ cảm thấy phóng viên ở đài truyền hình các cô cuộc sống còn tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với cảnh sát chúng tôi, à, đúng rồi, bạn gái của tôi mỗi ngày đều chuẩn bị để xem chương trình của cô. Cô ấy rất thích chương trình đó, nếu để cô ấy biết tôi và cô nói chuyện thì nhất định sẽ ngưỡng mộ chết đi được ấy!
– Vậy sao?
Liêu Tiểu Hồng xoay mặt sang phía Tiểu Triệu và nói:
– Tôi không ngờ có thể gặp được người ủng hộ tôi, thật là bất ngờ!
– Tôi không phải là người ủng hộ cô!
Tiểu Triệu lập tức sửa lại,
– Là bạn gái của tôi thích xem chương trình của cô, Liêu Tiểu Hồng, cô nói xem, nếu như bạn gái của tôi biết tôi dẫn cô về Cục cảnh sát thì không biết cô ấy có phản ứng gì, nói không chừng sẽ tìm tôi gây phiền toái quá! Chuyện này tóm lại là không tốt, tôi cũng không rõ có nên đưa cô về không?
Tiểu Triệu vừa nói câu này thì Liêu Tiểu Hồng sửng sốt, Liêu Tiểu Hồng nhìn Tiểu Triệu và hỏi:
– Cảnh sát Triệu, anh nói vậy là ý gì?
– Tôi không có ý gì, chẳng qua là tùy tiện nói một chút mà thôi!
Tiểu Triệu hút một hơi thuốc, hắn nhìn Liêu Tiểu Hồng và nói:
– Liêu Tiểu Hồng, cô thật sự không cảm thấy kỳ lạ sao?
– Kỳ lạ?
Liêu Tiểu Hồng nghe Tiểu Triệu nói những lời này thì hơi sửng sờ, cô nhìn thoáng qua Tiểu Triệu có vẻ như không hiểu ý của Tiểu Triệu, cô hỏi:
– Cảnh sát Triệu, anh có thể nói rõ với tôi một chút hay không, rốt cuộc có cái gì kỳ lạ?
– Người nằm ở trong kia là chồng của cô, theo lý thì khi người chồng chết thì người phụ nữ đều có biểu hiện rất đau đớn, cho dù không khóc đến ngất đi thì ít nhất cũng có thể bi thương, nhưng tôi thấy cô lại không có chút cảm giác thương tâm nào, ngược lại tôi cảm thấy cô lại tĩnh táo quá mức, Liêu Tiểu Hồng, à, tôi phải nói là cô Liêu. Chẳng lẽ cô không muốn giải thích gì sao?
Liêu Tiểu Hồng dùng sức hút một hơi thuốc, rồi ném phần còn lại của điếu thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt, cô ta nhìn Tiểu Triệu đang đứng ở trước mặt mình một cái và nói:
– Đồng chí cảnh sát, tôi hi vọng lúc nói chuyện anh nên chú ý, không nên tùy tiện nói lung tung, quả thật, chồng của tôi đã chết, trong lòng tôi rất đau buồn, nhưng tôi không cần phải biểu hiện ra, anh cũng không phải là người thân của tôi, tôi cần thiết phải biểu hiện cho anh xem sao? Chẳng lẽ anh nghi ngờ cái chết của chồng tôi có liên quan đến tôi à?
– Ồ, tôi không dám nói như vậy đâu!