Dã Thú đến cửa phòng làm việc của Bạch Tình Đình, gã dang tay ra sức gõ vào cửa hai cái, miệng gào lên:
– Chị dâu, em là Dã Thú, lão đại bảo em đến bảo vệ chị.
Dã Thú là kẻ lớn giọng, vừa mới gào lên thì dường như cả hành lang đều nghe thấy. Trịnh Khả Nhạc tay cầm tập tài liệu lấy ở phòng phô tô, vừa mới đi tới trước bàn làm việc của cô ta liền nghe thấy tiếng nói từ hành lang vọng tới. Trịnh Khả Nhạc vốn là người rất tò mò, nghe thấy âm thanh đó xong, cô ta liền để tập tài liệu lên bàn rồi lén đi theo âm thanh đó, khi cô ta nhìn rõ là có một đám người đang đứng ở trước cửa phòng làm việc của Bạch Tình Đình, Trịnh Khả Nhạc bèn nhẹ nhàng quay về bàn làm việc của cô ta.
Trịnh Khả Nhạc cầm tập tài liệu đi tới trước cửa văn phòng của Trương Lộ Tuyết, giơ tay gõ cửa. Nghe thấy trong văn phòng vọng ra tiếng của Trương Lộ Tuyết “ Vào đi”, Trịnh Khả Nhạc mới đẩy cửa phòng bước vào.
Trong văn phòng Trương Lộ Tuyết đang cúi đầu giải quyết công việc. Khi Trịnh Khả Nhạc bước vào, Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu lên liếc nhìn Trịnh Khả Nhạc rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc của cô ta. Trịnh Khả Nhạc để tập tài liệu đã phô tô xong xuông bên phải bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết, đặt xuống xong cô ta hơi chần chừ một lát rồi đứng trước mặt Trương Lộ Tuyết khẽ nói:
– Phó tổng Trương, ban nãy em thấy có một đám người đi tìm phó tổng Bạch.
Quan hệ cá nhận giữa Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc cũng khá tốt, chỉ là ở trong công ty Trịnh Khả Nhạc buộc phải xưng hộ với Trương Lộ Tuyết là phó tổng Trương, đó cũng là thể hiện sự tôn trọng của Trịnh Khả Nhạc đối với Trương Lộ Tuyết. Mặt khác, cô ta sợ nếu cô ta xưng hô quá thân mật với Trương Lộ Tuyết, sẽ có kẻ ở đằng sau nói ra nói vào. Làm việc ở một tập đoàn lớn điều lo lắng nhất là bị kẻ khác ở sau lưng nói ra nói vào như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
Trương Lộ Tuyết vốn cúi đầu, đang giải quyết công việc, nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói vậy xong, Trương Lộ Tuyết liền ngẩng đầu lên, cô ta nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
– Khả Nhạc, em nói bên phía Bạch Tình Đình có rất nhiều người đến tìm ư?
– Vâng ạ. Em nghe thấy bên đó có người gọi chị dâu…
Trịnh Khả Nhạc nói đến đây, đột nhiên dùng tay bịt mồm lại, cô ta dường như nói ra điều không nên nói. Trương Lộ Tuyết liếc nhìn Trịnh Khả Nhạc cười nói:
– Khả Nhạc, em có gì phải lo lắng chứ, lẽ nào em cho rằng chị sẽ suy nghĩ gì sao?
Trịnh Khả Nhạc vội vàng lắc đầu nói:
– Không phải, không phải ạ, phó tổng Trương, không phải em có ý đó, em chỉ là đột nhiên nghĩ tại sao những người đó lại đến tìm phó tổng Bạch, hơn nữa còn có người gọi chị dâu, lẽ nào là tổng giám đốc của chúng ta bảo họ đến.
Câu nói của Trịnh Khả Nhạc dường như đã nhắc nhở Trương Lộ Tuyết. Cô ta cau mày dương như đang suy nghĩ chuyện gì. Sau đó Trương Lộ Tuyết đứng dậy, dặn dò Trịnh Khả Nhạc đang đứng đối diện với cô ta:
– Khả Nhạc, tôi đi tìm Bạch Tình Đình một chút, nếu có người tìm chị thì bảo họ đợi một lát, biết chưa?
-Vâng, em biết rồi.
Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết dặn dò vậy xong vội vàng gật đầu, điều này đã nằm trong dự liệu của Trịnh Khả Nhạc, cô ta đã nghĩ nếu Trương Lộ Tuyết nghe được chuyện này nói không chừng sẽ trực tiếp đi hỏi Bạch Tình Đình cho rõ ràng. Trong lòng Trịnh Khả Nhạc cũng thật kỳ lạ, muốn biết rõ chuyện này là thế nào nên mới đến nói với Trương Lộ Tuyết. Trịnh Khả Nhạc gật đầu, mắt nhìn Trương Lộ Tuyết đi ra khỏi văn phòng, cô ta ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết, kẽ dùng sức nhấn xuống chỗ ngồi của Trương Lộ Tuyết miệng lẩm bẩm:
– Ngồi xuống thấy cũng không thoải mái lắm, xem ra chỗ này ngồi cũng không sướng lắm, ngồi chỗ của mình vẫn sướng hơn, không cần phải suy nghĩ gì cả.
Trịnh Khả Nhạc miệng lẩm bẩm đi ra khỏi văn phòng của Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đi thẳng đến văn phòng của Bạch Tình Đình, còn chưa tới văn phòng của Bạch Tình Đình thì đã thấy dọc hành lang có không ít đàn ông mặc quần áo bảo vệ. Trương Lộ Tuyết nhớ mang máng trong đầu những người này có lẽ là người trong công ty bảo vệ trực thuộc tập đoàn mới, chỉ là cô ta không biết tại sao những người này lại đến đây. Trương Lộ Tuyết đi qua những người đó, bọn họ nhìn Trương Lộ Tuyết không chớp mắt, người đẹp như Trương Lộ Tuyết ở bên ngoài làm sao mà thấy được, chỉ có trong những tập đoàn lớn như thế này mới có thể nhìn thấy được. Những bảo vệ này mặc dù đều thuộc tập đoàn mới nhưng bọn họ chưa từng đến toàn nhà của tập đoàn mới, hôm nay Dã Thú dắt bọn họ đến đây, vừa mới tới mới biết trong tập đoàn này có nhiều người đẹp đến thế.
Nhưng những bảo vệ này đều biết, ở đây cứ nên ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn, tránh gây ra rắc rối. Trương Lộ Tuyết không để ý ánh mắt những người đàn ông kia nhìn cô ta, cô ta vốn đã quen với việc đó rồi. Đa phần sự kiêu căng của phụ nữ đều bắt nguồn từ sự thích thú thưởng thức thân hình lộ liễu của người đẹp, đây là một điểm mâu thuẫn, một số đàn ông tự cho rằng khiêm tốn có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ, giành được thiện cảm của phụ nữ, thực ra quan điểm này không đúng, phụ nữ thích những kẻ có vẻ ngoài đường hoàng nhưng nội tâm phóng đãng, loại đàn ông đó vừa khiến phụ nữ được kích thíchđồng thời cũng có cảm giác an toàn. Đó là nguyên nhân tại sao các lãng tử thường được phụ nữ yêu thích, lòng dạ phụ nữ rất tinh tế, nếu đàn ông muốn theo đuổi phụ nữ nhất định phải nghiên cứu rõ tâm tư của phụ nữ, đàn ông nhất thiết phải nhớ rõ, phụ nữ là phụ nữ, tư duy của phụ nữ không thể dùng tư duy của đàn ông để thay thế.
Trương Lộ Tuyết đến cửa văn phòng của Bạch Tình Đình, cô ta vốn định gõ cửa đi vào, nhưng nghĩ một lát Trương Lộ Tuyết đã thay đổi suy nghĩ, Trương Lộ Tuyết trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Bạch Tình Đình đi vào. Khi Trương Lộ Tuyết bước vào thấy trong văn phòng ngoài Bạch Tình Đình còn có Dã Thú và Minako. Nhất là lúc Trương Lộ Tuyết đi vào thấy Minako và Dã Thú bất giác quay sang phía Trương Lộ Tuyết, thái độ của hai người đó vô cùng nghiêm túc. Nhất là Dạ Thú, trong ấn tượng của Trương Lộ Tuyết cô ta đã gặp Dã Thú ba bốn lần, mỗi lần gặp Dã Thú cô ta thấy trong mắt gã luôn có ánh nhìn mê sắc. Trương Lộ Tuyết không biết là do cô ta hiểu nhầm hay là trong mắt Dã Thú thật sự có. Nhưng Dã Thú vẫn rất khách khí với Trương Lộ Tuyết, có thể là do Dã Thú đã biết Trương Lộ Tuyết là đàn bà của Diệp Lăng Phi.
Nhưng Trương Lộ Tuyết lúc này nhìn thấy ánh mắt của Dã Thú lại là một cảm giác rất khẩn trương. Trương Lộ Tuyết đứng ở cửa phòng, cô ta nhìn sang Bạch Tình Đình chần chừ hỏi:
– Phó tổng Bạch, có phải tôi không nên đến vào lúc này chăng?
– Không có gì.
Bạch Tình Đình ngồi phía sau bàn làm việc của cô ta, ngả người về phía sau dựa vào lưng ghế, thái độ rất nhàm chán, chỉ là Trương Lộ Tuyết không biết thái độ đó của Bạch Tình Đình rút cuộc có ý gì. Bạch Tình Đình nói:
– Phó tổng Trương, những chuyện này đều là ông xã tôi sắp đặt, tôi cũng không biết rút cuộc là chuyện gì…
Trương Lộ Tuyết khép cửa văn phòng lại, cô ta đi hai bước về phía Bạch Tình Đình, liếc nhìn Dã Thú rồi lại nhìn Bạch Tình Đình nói:
– Ý của cô là nói tất cả những chuyện này đều do tổng giám đốc sắp đặt, rút cuộc là tại sao?
Dã Thú nói xen vào:
– An toàn. Lão đại cho rằng hiện trong tập đoàn không được an toàn, nên mới bảo tôi đến bảo vệ chị dâu.
Khi Dã Thú nói đến đây, trong lòng còn hơi chần chừ không biết có nên nói với Trương Lộ Tuyết rằng cũng cần bảo vệ cả cô ta. Nhưng Diệp Lăng Phi không nhắc gì với Dã Thú, Dã Thú cũng không biết có nên nói vậy không.
Trương Lộ Tuyết vừa nghe Dã Thú nói là Diệp Lăng Phi sắp đặt bảo vệ Bạch Tình Đình, trong lòng cô ta có chút thất vọng, ngầm trách Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết thấy, nếu Diệp Lăng Phi đã biết trong tòa nhà của tập đoàn không được an toàn vậy tại sao Diệp Lăng Phi chỉ muốn bảo vệ Bạch Tình Đình mà không nghĩ đến việc bảo vệ cô ta. Lẽ nào vị trí của cô ta trong lòng Diệp Lăng Phi không hề quan trọng? Đó là suy nghĩ trong lòng Trương Lộ Tuyết, đúng lúc Trương Lô Tuyết đang định hỏi thì Dã Thú nói thêm:
– Lão đại cũng sắp xếp Dã Lang đến bảo vệ những người khác, Dã Lang vẫn chưa đến, tôi cũng không biết tại sao…
Dã Thú cũng không phải là kẻ ngốc, gã thấy thái độ của Trương Lộ Tuyết có phần thất vọng. Dã Thú cho rằng nếu vì câu nói của gã mà khiến giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết có vấn đề gì thì hắn không gánh vác được trách nhiệm.
Do vậy, Dã Thú mới nói dối với Trương Lộ Tuyết. Cần biết Diệp Lăng Phi cơ bản không hề nhắc đến việc bảo vệ Trương Lộ Tuyết, nhưng chính nhờ câu nói dối của Dã Thú khiến Trương Lộ Tuyết thấy trong lòng ấm áp hơn, cô ta thầm nghĩ:
– Ừm, thế còn được, Diệp Lăng Phi, xem như anh cũng không quên em, vẫn còn nhớ bảo vệ an toàn cho em.
Bạch Tình Đình liếc nhìn Trương Lộ Tuyết rồi lại nhìn Dã Thú, cô ta đổi tư thế ngồi sau đó hỏi:
– Dã Thú, vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì, lẽ nào cậu định cứ ngồi thế này đợi cho đến khi Diệp Lăng Phi đến?
Dã Thú không giống như đang đùa mà nói một cách rất thật:
– Ừm…chị dâu, về cơ bản em nghĩ là như vậy. Theo như cách nói của lão đại, trước mắt tình hình ở đây rất nguy hiểm, em nhất thiết phải làm vậy mới có thể bảo vệ sự an toàn cho chị, đương nhiên em cũng thấy làm vậy có phần không thỏa đáng, lúc đó…
Dã Thú vừa nói đến đây bèn nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dã Thú không nói nữa. Bạch Tình Đình nói:
– Mời vào!
Cửa phong vừa mở bèn nhìn thấy Dã Lang và Lương Ngọc bước vào. Dã Lang vừa bước vào, thấy bối cảnh trước mặt, trong lòng biết rõ Dã Thú nhất định đã nói ra mọi chuyện rồi, gã ta cũng không cần phải nói nhiều gì nữa. Dã Lang trực tiếp nói:
– Tớ thấy cần phải lục soát toàn bộ tập đoàn, trước khi Satand còn chưa đến ít nhất cần đảm bảo sự an toàn của tầng này, Dã Thú, cậu thấy thế nào?
Dã Thú đã ngồi rất lâu rồi, bèn đứng dậy hùng hổ nói:
– Dã Lang, chuyện này sao cậu lại hỏi tớ, cậu cũng không phải không hiểu tính tớ, cậu cứ sắp xếp đi, có chuyện gì cần thì để tớ làm. Dã Lang, cậu nói đi, cậu định làm thế nào?
Dã Lang liếc nhìn Bạch Tình Đình nói:
– Em thấy chúng ta có thể bảo vệ tầng này trước, trước khi Satand đến không được để người khác tùy tiện ra vào tầng này…
Trước mặt Bạch Tình Đình, Dã Lang nói ra cách làm của gã, lúc này Bạch Tình Đình cũng không nói gì, cô ta gọi Trương Lộ Tuyết đến trước mặt, đối diện với Trương Lộ Tuyết đang mơ màng không hiểu chuyện gì, Bạch Tình Đình cũng dở khóc dở cười tỏ ra bất lực trước cục diện trước mắt.
Trương Lộ Tuyết vốn định hỏi thêm vài câu nhưng nghĩ qua nghĩ lại lại không hỏi. Dã Lang nói kế hoạch của gã xong, Dã Thú không nói câu nào đứng lên đi ra ngoài. Dã Thú làm theo kế hoạch của Dã Lang dẫn người lục soát tầng này, thang máy, cầu thang bộ và các lối ra vào đều phái người canh gác.
Dã Lang để lại Lương Ngọc, gã ta cũng đi ra khỏi văn phòng của Bạch Tình Đình. Lúc này trong văn phòng lớn chỉ còn lại bốn người phụ nữ, Bạch Tình Đình liếc nhìn Lương Ngọc lại liếc nhìn Trương Lộ Tuyết nói:
– Tôi cũng không biết rút cuộc xảy ra chuyện gì, Diệp Lăng Phi gọi điện đến, kết quả biến thành thế này, hài…