Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1255-1: Lưỡi đao trong tương lai! (1) – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1255-1: Lưỡi đao trong tương lai! (1)

Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy thì Mộ Văn trở người lại, xem ra lời nói của Diệp Lăng Phi đã kích động Mộ Văn. Cánh tay phải của Mộ Văn vẫn đang được truyền nước, cô ta cử động một cái khiến cho bình chuyền nước cũng động đậy theo.

Diệp Lăng Phi vội vàng giơ tay đè Mộ Văn xuống và nói:

– Mộ Văn, cô làm gì vậy, mau nằm xuống đi!

Mộ Văn bị Diệp Lăng Phi đè mạnh xuống giường thì cô ta không thể dậy nổ, cô ta thở phì phì và nhìn Diệp Lăng Phi nói:

– Tôi còn có thể làm gì, đương nhiên là đi tìm tên khốn nạn đó, tôi không thể bỏ qua như vậy được!

Diệp Lăng Phi trong lòng cũng biết, với tính khí của Mộ Văn chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Nhưng tình hình bây giờ là Mộ Văn đã bị thương, hơn nữa còn nằm trên giường bệnh, Mộ Văn lực bất tòng tâm. Vốn dĩ không thể nào cô ta có thể tìm được tên kia để báo thù, cho dù có bình phục, lúc Mộ Văn gặp tên đó thì cũng không biết Mộ Văn có thể giết được tên kia hay không.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Mộ Văn nói như vậy thì hắn an ủi:

– Mộ Văn, chuyện này cô không cần quan tâm, tôi sẽ giúp cô đối phó với tên đó, à, đúng rồi, cô vẫn chưa nói cho tôi biết tên đó rốt cuộc là nam hay là nữ, bộ dạng ra sao, khoảng chừng bao nhiêu tuổi…?

Diệp Lăng Phi lập tức hỏi Mộ Văn cả đống câu hỏi, Mộ Văn thật sự là trả lời không nổi, tối qua cô ta chạy đến trại giam thì nhìn thấy một chiếc xe, còn người ngồi trong xe có vẻ như là nữ, nhưng Mộ Văn lại không rõ lắm. Mộ Văn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy bộ dạng của Mộ Văn thì trong lòng hắn biết mình không nên hỏi Mộ Văn nữa, Mộ Văn vốn cũng không biết gì. 

– Được rồi, Mộ Văn, tôi thấy tôi không nên làm phiền cô nữa thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh giường, hắn nhìn Mộ Văn đang nằm trên giường và nói:

– Tôi còn phải đi xem hiện trường thế nào, sáng nay tôi mới biết tin này, tôi bèn lập tức đến đây thăm cô, Mộ Văn, thấy tôi quan tâm đến cô như vậy thì sao cô lại không chịu yên tâm mà dưỡng thương, cô đừng hồ đồ nữa, cô nghe rõ chưa?

Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:

– Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh đến đây một chút là đi ngay à, anh không phải có hơi quá đáng sao?

Mộ Văn hỏi, cơ thể của cô ta hơi nghiêng, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn Diệp Lăng Phi, trên mặt có chút sắc đỏ, cứ liên tục bị thương như vậy ai cũng sẽ chịu không nổi. Mộ Văn nói:

– Bây giờ tôi là bệnh nhân, đâu có ai mà đến thăm người bệnh như anh, không đem theo một thứ gì cả, đến ngồi rồi lại đi, anh nói xem anh đến thăm tôi hay đến chọc tức tôi hả?

Mộ Văn vừa nói Diệp Lăng Phi chọc tức cô thì Diệp Lăng Phi ngược lại lại cười to lên, hắn lại ngồi xuống mắt nhìn Mộ Văn đang nhìn hắn với đôi mắt oán trách, Diệp Lăng Phi nói:

– Mộ Văn, cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, nếu cô dùng ánh mắt đó nhìn tôi thì rất dễ khiến tôi hiểu nhầm là cô đang có ý định gì với tôi, cô nên biết tôi là một người đàn ông đã có vợ, người đàn ông đã có vợ thì khác với người đàn ông độc thân, tuy tôi thừa nhận tôi rất có sức quyến rũ của đàn ông nhưng tôi không dám chọc giận một đặc công như cô, tôi không biết khi nào cô sẽ chĩa súng vào đầu tôi, cho nên Mộ Văn, xin cô đừng yêu tôi, cho dù cô thật sự yêu tôi thì cũng đừng biểu hiện ra ngoài!

Mộ Văn sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó thì cô ta nhịn không được cười to lên. Trên gương mặt cô ta hiện lên nụ cười phát ra từ nội tâm, khi Diệp Lăng Phi vừa bước vào phòng bệnh thăm Mộ Văn thì trên gương mặt của Mộ Văn luôn trắng bệch không có chút sắc hồng nào. Trong lòng Mộ Văn luôn tức giận, đâu có thể nào cười được nhưng Diệp Lăng Phi nói câu này lại khiến Mộ Văn cười, Mộ Văn cười rồi lắc đầu, cô ta hiển nhiên cũng bó tay với những lời nói này của Diệp Lăng Phi, chỉ đành dùng cách này để biểu đạt suy nghĩ của Mộ Văn đối với Diệp Lăng Phi.

– Diệp Lăng Phi, tôi biết da mặt anh rất dày, nhưng không ngờ da mặt anh lại dày đến mức như vậy, tôi không thể không nói da mặt anh là dày nhất trong số những người đàn ông mà tôi từng gặp …!

Mộ Văn nói đến đây thì cô ta nhìn bình truyền nước của mình một cái và sau đó nói với Diệp Lăng Phi:

– Anh đừng ở đây mà nhìn nữa, mau đi tìm y tá đi, bình truyền nước sắp hết rồi!

– Ồ!

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn đang ngồi trên ghế vội đứng dậy đi đến cửa phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh, cô y tá đó đang nói chuyện phiếm với một cô y tá khác. Y tá vốn ở đây để kiểm tra bệnh tình của Mộ Văn, phía bệnh viện đã có dặn dò, nhất định phải chăm sóc tốt cho Mộ Văn, cô y tá này đương nhiên không dám lơ là, nếu không phải Diệp Lăng Phi đến phòng bệnh thăm Mộ Văn thì cô y tá đó cũng đã sớm vào trong đấy rồi.

Bởi vì Diệp Lăng Phi đang ở trong phòng bệnh với Mộ Văn nên cô y tá đó mới đứng ở trước cửa nói chuyện phiếm mấy câu với một cô y tá vừa đi ngang qua, nhưng ánh mắt cô lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa phòng bệnh, cô đi đến.

Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh cửa phòng bệnh của Mộ Văn, mắt hắn nhìn cô y tá đang gỡ bình truyền nước đã hết của Mộ Văn xuống, khi cô y tá lấy bình chuyền nước đã hết mang đi thì Diệp Lăng Phi mới ngồi xuống ghế, hắn nhìn Mộ Văn và nói:

– Mộ Văn, bây giờ cô cảm thấy như thế nào?

– Vẫn như vậy, anh thấy tôi có vẻ như đang cảm thấy tốt hơn sao?

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì cô nói một cách lạnh lùng và nói tiếp:

– Bộ dạng bây giờ của tôi đã đủ thê thảm rồi, Diệp Lăng Phi, nếu anh muốn giễu cợt tôi thì cứ giễu cợt đi!

– Vì sao tôi lại giễu cợt cô chứ?

Diệp Lăng Phi nhìn lên đĩa hoa quả đang đặt ở đầu giường của Mộ Văn, những hoa quả này là do Triệu Đào và những người khác khi đến thăm Mộ Văn đã mang đến. Diệp Lăng Phi cũng không khách khi, hắn nghiêng người, giơ tay lấy một quả táo to. Diệp Lăng Phi cầm trong tay và dùng tay lau lau một chút rồi đưa lên miệng cắn thì nghe thấy tiếng “răng rắc”, Diệp Lăng Phi cắn một miếng lớn. Hắn nuốt vào rồi nói với Mộ Văn:

– Mộ Văn, không phải tôi nói với cô rồi à, cô xem một cô gái giống như cô nếu làm đặc ông thì đó là nghề bán mạng đấy, nếu là tôi thì tôi sớm đã kiếm một người đàn ông để kết hôn rồi, đến lúc đó cô sẽ sinh ra một đàn con, lẽ nào như vậy không được sao?

– Như vậy có gì tốt chứ?

Mộ Văn tựa lưng vào tường phòng bệnh, đùi cô để dưới tấm chăn của phòng bệnh, Mộ Văn nhìn vào mặt Diệp Lăng Phi, tuy khi nãy Diệp Lăng Phi trêu chọc Mộ Văn, ý nghĩa trong câu nói đó là đừng để Mộ Văn mê hoặc Diệp Lăng Phi vì Diệp Lăng Phi là người đàn ông đã có vợ, có thể theo Diệp Lăng Phi câu nói của mình chẳng qua chỉ là lời nói đùa vốn không có ý gì khác nhưng theo Mộ Văn, câu nói của Diệp Lăng Phi rõ ràng là một câu cảnh cáo, kỳ thực không cần nói cũng biết chính là nói với Mộ Văn hắn đã là người đàn ông có vợ, Mộ Văn không nên yêu hắn.

Trong lòng Mộ Văn đang suy nghĩ đến câu nói này, theo Mộ Văn Diệp Lăng Phi có lẽ đã phát hiện mình quả thật có một chút quan tâm nào đó đến hắn. Đương nhiên Mộ Văn sẽ không thừa nhận cô ta có tình cảm gì với Diệp Lăng Phi, càng không nói ra cô ta thích người đàn ông này. Mộ Văn cho rằng sỡ dĩ cô ta quan tâm đến Diệp Lăng Phi, hoàn toàn là vì cô ta không muốn Diệp Lăng Phi chết trong tay người khác, nói cách khác chỉ có Mộ Văn mới có thể giết Diệp Lăng Phi, người khác không thể tùy tiện giết Diệp Lăng Phi được. 

Đây là suy nghĩ trong lòng Mộ Văn, ánh mắt Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng cô ta có điều gì muốn nói nhưng lại phát hiện cô không thể nói ra câu nói đó, khi Diệp Lăng Phi nói Mộ Văn có thể tìm một người chồng, sinh một đàn con thì Mộ Văn nói:

– Tìm một người đàn ông để cưới, há chẳng phải sau này phải lo lắng, phải quản chồng, chuyện sinh một đàn con càng không phải…. Diệp Lăng Phi, anh là đàn ông, đương nhiên anh sẽ không thể hiểu được nỗi khổ của phụ nữ chúng tôi rồi! Anh đã từng nhìn thấy phụ nữ sinh con chưa?

– Chưa!

Khi Diệp Lăng Phi nói thì lại cắn vào quả táo một miếng to và nói:

– Tôi không phải biến thái, việc gì phải nhìn phụ nữ nào đó sinh con. Chuyện đó đều là do những tên đàn ông biến thái làm. Ồ, cô nói như vậy tôi mới nhớ ra, Mộ Văn, cô nói xem nếu những người đỡ đẻ đều là đàn ông thì bọn họ phần dưới sẽ có phản ứng hay không?

– Tôi thấy anh chính là một tên biến thái!

Mộ Văn sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì tiện tay cô cầm trái cam lên nhắm vào người Diệp Lăng Phi mà ném. Lực ném của Mộ Văn rất kém, cho dù Diệp Lăng Phi không đỡ thì trái cam đó cũng sẽ rơi lên người Diệp Lăng Phi, nó vốn không thể gây thương tích gì cho Diệp Lăng Phi nhưng Diệp Lăng Phi vẫn giơ tay ra đón trái cam, sau đó hắn một tay cầm trái táo, một tay cầm trái cam đứng dậy đi đến trước mặt Mộ Văn và cười nói:

– Mộ Văn, cô muốn tôi nhét những trái cây này vào người cô để chúng sinh trưởng không?

– Cút!

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói ra câu nói rất hèn mọn như vậy thì trên mặt cô tỏ vẻ rất tức giận biểu ý giống như muốn Diệp Lăng Phi rời khỏi đây, Diệp Lăng Phi nói cách khác muốn đùa giỡn Mộ Văn chứ không có ý gì khác. Diệp Lăng Phi nghe thấy Mộ Văn nói như vậy thì hắn lại ngồi xuống ghế và ăn cho xong phần còn lại của trái táo, tiện tay hắn vứt một cái, trái táo bị Diệp Lăng Phi vứt bay vào trong thùng rác đặt ở góc tường.

Diệp Lăng Phi lại bóc vỏ quả cam. Vỏ quả cam này rất dày, Diệp Lăng Phi vừa bóc vở vừa nói:

– Mộ Văn, tôi thấy cô rất thông minh, tôi xin kể cho cô nghe một truyện cười, câu chuyện nhỏ của tôi hoàn toàn không bậy bạ tí nào, là một câu chuyện cười rất bình thường, nếu cô nghĩ sai thì cũng đừng trách tôi!

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trong lòng cô ta hiểu Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Theo hiểu biết về Diệp Lăng Phi hiện nay thì Mộ Văn cho rằng những lời từ miệng Diệp Lăng Phi chắc chẳng có gì tốt đẹp đâu. Cô ta không muốn mình bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn, Mộ Văn nghĩ đến đây thì lạnh lùng nói:

– Diệp Lăng Phi, anh biết kể truyện cười sao?

– Mộ Văn, cô hỏi vậy là có ý gì?

Diệp Lăng Phi nghe thấy Mộ Văn nói như vậy thì hắn nói:

– Sao mà nói tôi không biết kể truyện cười, Mộ Văn, cô có biết ban đầu tôi làm sao mà theo đuổi Tình Đình không?

Mộ Văn lắc đầu và nói:

– Tôi làm sao mà biết được, tôi không có hứng thú đối với chuyện giữa anh và Bạch Tình Đình, làm sao có thời gian đi quan tâm ban đầu anh theo đuổi Bạch Tình Đình như thế nào!

Sau khi Mộ Văn nói như vậy thì cô nhìn Diệp Lăng Phi muốn xem Diệp Lăng Phi có phản ứng thế nào thì thấy Diệp Lăng Phi khi nghe Mộ Văn bĩu môi nói như vậy thì hắn lạnh lùng nói:

– Tôi nói cho cô biết, ban đầu tôi nhờ vào chuyện cười mà khiến Bạch Tình Đình mắc câu đấy, tôi kể chuyện cười cho cô ấy nghe kết quả là lấy được Tình Đình, thế nào, Mộ Văn, cô còn muốn nói tôi không biết kể chuyện cười sao?

Mộ Văn nghe đến đây thì cô ta hừ lạnh, nói:

– Diệp Lăng Phi, anh đã nói như vậy thì tôi không thể nghe anh kể chuyện cười được, khi nãy anh mới nói ban đầu anh cưới Bạch Tình Đình là nhờ vào chuyện cười của anh, bây giờ nếu anh kể chuyện cười cho tôi nghe lẽ nào ở đây còn có ý khác sao, ví dụ như anh cũng muốn cưới tôi…? 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.