Ngày hôm sau Diệp Lăng Phi mới biết tin Mộ Văn bị thương, tin này là Triệu Đào thông báo cho Diệp Lăng Phi. Trong điện thoại Diệp Lăng Phi không hỏi tỉ mỉ rốt cuộc chuyện là thế nào vì Triệu Đào cũng không hiểu rõ chuyện này. Diệp Lăng Phi khi nghe Triệu Đào nói Mộ Văn đã được đưa vào bệnh viện hắn lái xe rời khỏi biệt thự.
Bạch Tình Đình đến Tòa nhà Tập đoàn, cô muốn nói chuyện với Trương Lộ Tuyết về chuyện của công ty. Hôm nay lúc sáng sớm, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi nói chuyện khiến Diệp Lăng Phi trong lòng rất cảm động cho đến tận bây giờ. Trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy rất ấm áp. Tuy chuyện Angel hôm nay nói với Diệp Lăng Phi khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút không yên. Hắn không biết khi nào bệnh cũ của hắn tái phát nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi phải xử lý xong chuyện ở Vọng Hải đã rồi mới suy nghĩ đến căn bệnh cũ của mình.
Diệp Lăng Phi đang lái xe trong lòng hắn lại nghĩ đến chuyện Bành Hiểu Lộ. Tối hôm qua nếu không có sự xuất hiện của Bành Hiểu Lộ và bộ đội đặc chủng Lang Nha đến giúp đỡ, chỉ dựa vào một mình Diệp Lăng Phi, Dã Lang và những người khác thì muốn diệt trừ tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, chính xác là không thể được.
Nghĩ gì thì sẽ đến như vậy. Diệp Lăng Phi đang nghĩ đến chuyện của Bành Hiểu Lộ, kết quả Bành Hiểu Lộ lại gọi điện thoại đến. Diệp Lăng Phi nhìn thấy số của Bành Hiểu Lộ gọi đến thì hắn ấn điện thoại để nghe, không đợi Bành Hiểu Lộ nói, Diệp Lăng Phi lại nói trước:
– Hiểu Lộ, em dậy sớm như vậy à?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô gắt giọng:
– Diệp Lăng Phi, bây giờ là mấy giờ rồi, sớm gì nữa?
– Mấy giờ rồi?
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn nói:
– Bây giờ vẫn chưa đến trưa thì vẫn là còn sớm, khi nãy trong lòng anh đang nghĩ là đến thăm em, à, đúng rồi, những người Lang Nha đều ở chỗ em sao?
– Hôm nay sáng sớm đã rời khỏi Vọng Hải rồi!
Bành Hiểu Lộ nói,
– Vốn dĩ em định nói cho anh biết vào sáng sớm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hay là thôi, ai biết sáng nay anh làm gì. Nếu anh muốn đến thăm bọn em thì đến căn cứ, Diệp Lăng Phi anh thực sự là nên về xem, ở đó vẫn có người của Tổ chức quân hỏa Lang Nha, lẽ nào anh không muốn về xem thử sao?
– Sao lại không muốn đi xem chứ!
Diệp Lăng Phi nói,
– Nhưng bây giờ anh đâu có thời gian, Hiểu Lộ em không phải là không biết tình hình bây giờ của anh, anh bị những tên lính đánh thuê làm phiền chết đi được, vốn dĩ anh cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi nhưng không ngờ lại xuất hiện một vấn đề mới, thật là phiền chết đi mất!
– Vấn đề mới?
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô hỏi:
– Diệp Lăng Phi, lẽ nào lại xuất hiện vấn đề mới thật à? Rốt cuộc là vấn đề gì vậy?
– Hôm qua Mộ Văn bị người ta tập kích!
Trong tay Diệp Lăng Phi cầm điện thoại và nói:
– Bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện đấy, bây giờ anh phải đi thăm Mộ Văn!
– Mộ Văn?
Bành Hiểu Lộ hơi ngạc nhiên, cô vốn không biết Mộ Văn là ai. Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ hỏi với một giọng không hiểu thì hắn mới cảm thấy Bành Hiểu Lộ vốn không biết Mộ Văn, nếu không Bành Hiểu Lộ cũng không dùng khẩu khí như vậy mà nói với hắn. Diệp Lăng Phi nói:
– Mộ Văn chính là nữ đặc công đó!
– À, em biết rồi!
Bành Hiểu Lộ nói
– Mộ Văn bây giờ ở đâu?
– Sao thế?
Diệp Lăng Phi nói:
– Lẽ nào em muốn đi thăm cô ấy sao?
– Anh nói xem?
Bành Hiểu Lộ nói,
– Anh không phải là đi đến đó sao, lẽ nào anh đi được mà không cho em đi à, Diệp Lăng Phi, có phải anh quá bá đạo không vậy?
Khi Bành Hiểu Lộ nói như vậy khẩu khí có hơi nũng nịu, ý vị đó hơi nhạt, nếu không chú ý nhận ra thì khó có thể nhận biết được sự nũng nịu từ trong lời nói của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi là ai chứ, hắn đã nghe thấy ý vị nũng nịu của Bành Hiểu Lộ từ trong câu nói của cô. Bành Hiểu Lộ dù sao cũng là con gái, cô vẫn là một cô gái chưa trải qua chuyện yêu đương, cô không để ý mà bộc lộ ý vị nũng nịu thì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ có ý nũng nịu từ trong lời nói hắn cảm thấy bây giờ Bành Hiểu Lộ đã rất có mùi vị của con gái rồi. Bành Hiểu Lộ trước đây đem lại cho Diệp Lăng Phi một hình tượng rất cứng rắn, cho dù là Diệp Lăng Phi khiêu khích Bành Hiểu Lộ thì cũng khiến Bành Hiểu Lộ biểu hiện được thần sắc xấu hổ của con gái, nhưng không lâu sau Bành Hiểu Lộ lại dần trở lại bình thường. Điều này là vì Bành Hiểu Lộ luôn sống trong môi trường quân đội, đối với phương thức sống của xã hội bình thường vốn không quen cho lắm, cô không giống như những người con gái bình thường khác luôn biết làm sao để đàn ông thích mình.
Nhưng bây giờ Bành Hiểu Lộ lại không giống như Bành Hiểu Lộ lúc trước, chí ít trong mắt của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ bây giờ càng giống con gái khiến người khác thích. Diệp Lăng Phi để những suy nghĩ này trong lòng, hắn không nói ra nhưng hắn lại không hài lòng về những lời nói của Bành Hiểu Lộ khi nãy hắn cười nói:
– Hiểu Lộ, em đừng tức giận, anh chỉ đùa với em chút thôi, cùng lắm thì hôm nay anh và em đi dạo phố, xem phim, em thấy thế nào?
– Đây có được xem như một lời hẹn hò không?
Bành Hiểu Lộ nói.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn nói mà không chắc chắn lắm:
– Anh thấy không phải đâu, nếu là lời hẹn hò thì anh sẽ đề nghị trước một hai ngày mà không đột ngột mời em như bây giờ, đây chẳng qua chỉ là lời mời giữa bạn bè thôi, không có ý gì khác, Hiểu Lộ em cũng đừng quá tính toán chuyện này!
– Vì sao lại không tính toán chứ?
Bành Hiểu Lộ nghe thấy câu nói phía sau của Diệp Lăng Phi, lúc này lời nói cô có vẻ có chút bất mãn, miệng cô lạnh lùng:
– Diệp Lăng Phi, dường như anh không cho em một lời mời chính thức sao, lẽ nào em không đáng để anh mời à?
– Chuyện này…!
Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên rồi lập tức cười nói:
– Đương nhiên là không phải vậy. Hiểu Lộ, anh nghĩ là em hiểu nhầm rồi, anh vốn không có nghĩ như vậy. Từ trước đến giờ anh đều cho rằng em rất đáng để anh mời chứ, à, nên nói là anh muốn có một cuộc hẹn lãng mạn với em, nhưng vì có nhiều chuyện cho nên anh không thể mời em được, anh thấy hôm nay là cơ hội thích hợp để mời em, không biết em có thời gian hay không?
– Ừ, anh nói vậy cũng còn nghe được!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó thì giọng nói lúc này của cô tốt hơn nhiều. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm cảm thấy rằng quả nhiên người con gái này rất dễ lừa. Mình chỉ nói một câu như vậy thôi mà có thể xong chuyện. Diệp Lăng Phi đương nhiên không thể nói ra những lời như vậy với Bành Hiểu Lộ, hắn chỉ nghĩ ở trong lòng. Bành Hiểu Lộ sau khi nói xong thì cô lại hỏi:
– Diệp Lăng Phi, bây giờ anh có thể nói cho em biết bệnh viện đó, bây giờ em lái xe đến đó!
– À, em thấy trí nhớ anh không, anh cứ quên chuyện này!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn mới nhớ ra, hắn vẫn chưa nói cho Bành Hiểu Lộ đó là bệnh viện gì. Sau khi Diệp Lăng Phi nói cho Bành Hiểu Lộ nghe bệnh viện cụ thể và phòng bệnh thì hắn mới cúp máy.
Mộ Văn bị tập kích chuyện này phải nói là đã nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi, chỉ là Diệp Lăng Phi không ngờ Mộ Văn lại bị thương. Khi đó, Diệp Lăng Phi đã nhắc qua Mộ Văn rồi, Hoàng Việt có thể sẽ bị người ta giết chết, lúc đó, Diệp Lăng Phi lo lắng ngộ nhỡ Mộ Văn vì bảo vệ Hoàng Việt rất có khả năng sẽ bị đột kích. Nhưng hắn vốn không ngờ Mộ Văn bị thương, theo Diệp Lăng Phi thấy ở trại giam có nhiều người như vậy, Mộ Văn làm sao mà có thể bị thương được!
Nhưng vấn đề bây giờ là Mộ Văn đã bị thương rồi, Mộ Văn chính xác là đã bị thương. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tin Mộ Văn bị thương, phản ứng của hắn là bất ngờ khi Mộ Văn bị thương. Bởi vì Triệu Đào vốn không có nói rõ trong điện thoại là Mộ Văn đã gặp phải vấn đề gì ngoài ý muốn, Diệp Lăng Phi chỉ có thể đến bệnh viện và hỏi Mộ Văn mà thôi.
Diệp Lăng Phi khi vào trong phòng bệnh gặp Mộ Văn thì nhìn thấy trên đầu Mộ Văn quấn miếng gạc trắng, cô ta nằm trên giường, nước thuốc từ trong bình truyền nước chạy theo dây dẫn chảy vào cánh tay của cô ta.
Diệp Lăng Phi đến bên giường của Mộ Văn, hắn đặt mông ngồi trên ghế và nói:
– Mộ Văn, cô làm sao mà thành như vậy, sao mà trở nên như vậy thế?
Diệp Lăng Phi khi nói ra câu nói này thì trên mặt hắn dường như chẳng có chút gì đồng tình với Mộ Văn ngược lại còn pha trò chọc Mộ Văn. Mộ Văn nằm trên giường, cô ta sớm đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào, chỉ là cô không nói gì. Mộ Văn tối qua bị ngất xỉu sau đó cô được người ta đưa đến bệnh viện, trong lòng cô lúc đó vẫn thầm oán hận tên đã tập kích trong trại giam. Chỉ là bây giờ Mô Văn không thể nào điều tra tên đó được, trong lòng Mộ Văn cảm thấy đầy bụng giận dữ không cách nào phát tiết, sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, Mộ Văn không để ý, cô ta nằm dài trên giường và lạnh lùng nói:
– Diệp Lăng Phi, anh là tên khốn nạn, rốt cuộc anh có ý gì đây, anh đến đây lẽ nào chỉ để nói mấy câu này thôi sao?
Diệp Lăng Phi nghe thấy khẩu khí trong câu nói của Mộ Văn hắn cuời to lên sau đó thấy gương mặt của Mộ Văn đầy sự giận dữ. Diệp Lăng Phi nói:
– Mộ Văn, cô đừng giận, tôi chỉ là đùa với cô mà thôi, làm cho bầu không khí bớt căng thẳng thôi mà, tôi đến đây cảm thấy không khí ở đây hơi nặng nề, cho nên tôi mới nói như vậy, được rồi, được rồi, cô nói cho tôi biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mộ Văn vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện tối qua thì cơn phẫn nộ của cô lại lên đến não, cô lạnh lùng nói:
– Tên khốn nạn đó ra tay quả thật rất nhanh, khi tôi đến Cục cảnh sát thì Hoàng Việt đã bị cô ta giết chết rồi. Tôi đuổi theo đến trước cửa thì phát hiện tên khốn nạn đó…!
Mộ Văn vừa nói đến đây thì cô ta khẽ dừng lại một chút, rồi lập tức nói thêm:
– Tên khốn nạn đó có thể là người của Ám bộ, mục đích cô ta làm như vậy là khả năng chỉ là giết người diệt khẩu, vốn dĩ hôm nay người ở bên Bắc Kinh đến, họ sẽ mang Hoàng Việt về Bắc Kinh để điều tra, nhưng bây giờ…!
Mộ Văn khẽ thở dài, lúc này Mộ Văn không nói thì Diệp Lăng Phi cũng hiểu Mộ Văn đang muốn nói gì.
Diệp Lăng Phi nói:
– Có lẽ chuyện này là ý trời, có những chuyện không phải con người có thể thay đổi được, dường như trong coi u minh đã có sự sắp đặt. Giống như Hoàng Việt chẳng hạn, tôi đoán hắn ngờ được mình lại có kết cục thế này, nếu hắn sớm biết kết cục của hắn thì hắn sẽ không thể nào dính dáng đến Ám bộ. Đương nhiên, bây giờ tất cả đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi. Mộ Văn, bây giờ cô cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, người ở bên Bắc Kinh sẽ đưa cô về Bắc Kinh, chuyện ở đây cô không cần nghĩ nữa, nó đã kết thúc rồi!