Bạch Tình Đình không nói câu nói tiếp theo, trong lòng Bạch Tình Đình không hài lòng với cách làm của Diệp Lăng Phi là ở lại trong đó, theo Bạch Tình Đình thấy những lính đặc chủng đã đến cứu bọn họ thì bọn họ nên cùng nhau rời khỏi đó, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi sau khi thấy Bành Hiểu Lộ thì lại quyết định ở lại. Lúc đó dù trong lòng Bạch Tình Đình không hài lòng với quyết định của Diệp Lăng Phi cô cũng không thể nói ra, ai biết khi đó Diệp Lăng Phi có tức giận hay không. Bạch Tình Đình còn lo Diệp Lăng Phi sẽ tức giận. Bạch Tình Đình không đem những gì mình nghĩ trong lòng mà nói ra. Bạch Tình Đình vốn chỉ phàn nàn với bố nhưng Bạch Tình Đình lại thay đổi ý định, cô đã không còn là đứa trẻ nữa không thể gặp phải chuyện gì cũng đem ra phàn nàn với bố mình, nghĩ vậy Bạch Tình Đình không nói thêm gì nữa cả.
Bạch Cảnh Sùng nghe thấy Bạch Tình Đình nói như vậy thì ông nói:
– Tình Đình, bố thấy Tiểu Diệp làm như vậy nhất định là có lý do của nói, con cũng đừng nghĩ lung tung nữa!
Biết con gái không ai bằng cha, Bạch Tình Đình là con gái của Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng thấy con gai nói vậy cũng đã đoán được Bạch Tình Đình nghĩ gì, Bạch Cảnh Sùng an ủi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nói:
– Bố, trong lòng con biết mà!
– Biết là tốt rồi!
Bạch Cảnh Sùng nói,
– Tình Đình, đợi khi Tiểu Diệp ra con nhớ gọi điện thoại cho bố đấy!
– Dạ!
Bạch Tình Đình trả lời. Sau khi Bạch Tình Đình tắt máy, cô thở dài rồi lầm bầm:
– Thật là, rõ ràng có thể ra khỏi đó mà không ra, anh lại không phải là bộ đội đặc chủng cũng không phải là cảnh sát, làm gì mà anh hùng chứ!
Bạch Tình Đình vừa oán trách thì nghe tiếng người đàn ông từ sau lưng cười nói:
– Tình Đình, cô đang oán trách đấy sao?
Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng nói thì cô quay đầu lại, cô thấy Điền Vi Dân không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô. Điền Vi Dân năm đó là thị trưởng thành phố Vọng Hải, có quan hệ cá nhân khá tốt với Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình sau khi nhìn thấy Điền Vi Dân cô vội nói:
– Điền bí thư, tôi, tôi không có oán trách!
Bạch Tình Đình nói với Điền Vi Dân một cách rất tôn trọng, cô nói có vẻ rất tôn kính. Điền Vi Dân đi đến trước mặt Bạch Tình Đình và cười nói:
– Tình Đình, tôi nghe cả rồi, cô đang oán trách Tiểu Diệp à?
Bạch Tình Đình nghe Điền Vi Dân nói như vậy thì cô không muốn giải thích lại, cô nói ra tình cảm trong lòng cô, Bạch Tình Đình oán trách:
– Vốn dĩ chính là như vậy, Điền bí thư, ông nói xem, anh ấy không phải là cảnh sát, làm gì mà muốn làm anh hùng vậy, tôi không hiểu?
– Tình Đình, đây chính là trách nhiệm của đàn ông nên làm!
Điền Vi Dân nói câu nói này khiến Bạch Tình Đình trợn tròn mắt. Bạch Tình Đình không hiểu câu nói này của Điền Vi Dân. Trách nhiệm của những người đàn ông này có liên quan gì. Điền Vi Dân thấy Bạch Tình Đình nhìn mình hắn nói:
– Tình Đình lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao? Theo Tiểu Diệp chuyện chính đều có liên quan đến cậu ấy, cậu ấy nhất định đích thân giải quyết chuyện này!
Điền Vi Dân và Bạch Tình Đình nói vậy cũng có điểm đúng, chính là chuyện này có liên quan đến Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi phải đích thân giải quyết chuyện hơn hai mươi lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, lần này tuyệt đối không để lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm chạy thoát khỏi tay hắn được. Bây giờ có nhiều bộ đội đặc chủng của Lang Nha càng khiến Diệp Lăng Phi chắc chắn có thể triệt để tiêu diệt lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm ở Vọng Hải.
Bộ đội đặc chủng của Lang Nha năm đó đích thân Diệp Lăng Phi tham gia huấn luyện, những trang bị cũng vậy do bộ đội đặc chủng Lang Nha đối phó với lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm mới có thể khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút phần thắng. Ở lầu mười một của tòa nhà, theo kế hoạch ban đầu, bộ đội đặc chủng phân thành hai nhóm, trong đó một nhóm qua tầng mười còn nhóm khác đột kích tầng mười.
Diệp Lăng Phi cầm súng, hắn ngồi trên đất và nhìn Bành Hiểu Lộ đang ở đó, Dã Lang và Dã Thú đang ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, bọn họ đi theo Diệp Lăng Phi, những bộ đội đặc chủng của Lang Nha hành động thế nào cũng không liên quan gì đến bọn họ lắm, Dã Lang và Dã Thú nhiệm vụ của hai người này là bảo vệ Diệp Lăng Phi. Dã Thú vốn định nhân lúc này hút thuốc nhưng bị Diệp Lăng Phi cấm. Ở đây tuy là tầng mười một nhưng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu biết tầng dưới là vị trí của bọn lính đánh thuê, vì để phòng ngự lúc này nên giữ thận trọng, tránh bất kỳ cái gì gây cho đối phương sự chú ý.
Bành Hiểu Lộ sắp xếp rất nhanh, khoảng mười sáu mười bảy bộ đội đặc chủng đi qua tầng mười, nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn là tiêu diệt lính đánh thuê lầu dưới, đồng thời phối hợp với bộ đội đặc chủng bên ngoài triển khai hành động.
– Hành động!
Bành Hiểu Lộ hô mệnh lệnh để những lính đặc chủng lầu mười một hành động. Trước đó đã có kế hoạch, khá quen với hoàn cảnh ở tầng mười, những lính đánh thuê đều tập hợp dưới buổi tiệc ở đại sảnh, ở đây có khoảng ít nhất sáu tên lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, ngoài ra những phòng khác cũng có một số ít người. Trong hành động này con tin là chính, Bành Hiểu Lộ trước khi hành động đã phân công cụ thể, khi triển khai hành động những bộ đội đặc chủng đã được huấn luyện này đi thẳng tới mục tiêu. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cùng những người khác không ở đây mà cầm vũ khí trong tay hành động.
– Pằng, pằng, pằng!
Tiếng súng vang lên, tiếng súng vang lên trong tòa nhà, những bộ đội đặc chủng ở bên ngoài, phó đại đội trưởng cũng hạ lệnh triển khai hành động. Sớm đã chuẩn bị tốt mục tiêu đột kích, tiếng súng vang lên “pằng, pằng” thì nghe thấy có nhiều người không ngừng ngã xuống đất.
– Ầm!
Tiếng nổ thật lớn vang lên, cửa lớn của tòa nhà và kính cửa sổ phía bắc đều bị nổ tung, số bom này sớm đã đặt ở chỗ đó, chính là để chuẩn bị hành động. Uy lực của những quả bom khác được khống chế vừa đủ. Vừa lúc những thứ này nổ tung thì bộ đội đặc chủng Lang Nha ở bên ngoài bắt đầu xâm nhập vào. Hành động của bọn họ nhanh chóng hơ nhiều so với cảnh sát, sự tồn tại của bọn họ là để đả kích những phần tử vũ trang, bọn họ được huấn luyện cũng là để đả kích những phần tử vụ trang, hoàn thành nhiêệm ụ quân sự là mục tiêu. Những hành động này đối với bọn họ mà nói đã sớm thành thói quen rồi. Bộ đội đặc chủng của Lang Nha thiết lập là vì ứng phó những mâu thuẫn quốc tế ngày càng gay gắt trên thế giới, sự tồn tại của bộ đội đặc chủng là bí mật. Nhưng sau khi sáng lập bộ đội đặc chủng Lang Nha lại không bị phái đi chấp hành nhiệm vụ quân sự, dù sao nhìn chung thì trên thế giới được coi như là hòa bình, bộ đội đặc chủng Lang Nha nếu bị phái đi rất dễ tạo thành phân tranh quốc tế. Do vậy bộ đội đặc chủng của Lang Nha vốn không được phái đi làm những nhiệm vụ quân sự mà ở lại trong nước làm bộ đội chống khủng bộ trọng yếu. So với quân sự phân tranh như vậy giờ, chủ nghĩa khủng bố đang gia tăng nên tăng cường đả kích chủ nghĩa khủng bố.
Sau vụ khủng bố ngày 11/9, Mỹ tiến hành công kích Áp-ga-ni-xtan, I-rắc và những quốc gia khác, Mỹ tuy dùng vũ lực tuyệt đối để lật đổ chính quyền Áp-ga-ni-xtan, I-rắc và các quốc gia khác, nhưng sau khi lật đổ Mỹ và cách quốc gia khác lại phát hiện bọn họ vốn không thể duy trì hòa bình của những quốc gia này, các tổ chức không vì Mỹ đả kích mà bị phá hủy, ngược lại những lực lượng vũ trang này lại trở nên lớn mạnh hơn, tiê ubiểu là Ta-li-ban và những lực lượng của tổ chức bị suy yếu nhưng chẳng qua là giả tạo, những tổ chức này lại vì bị Mỹ đả kích như vậy mà lan tràn toàn bộ thế giớ, cho nên có người tuyên bố nước Mỹ rơi vào “ chiến tranh Việt Nam”, biểu tình phản đối chiến tranh ở trong nước Mỹ lan tràn, tiếng hô yêu cầu nước Mỹ lùi lại ngày càng cao, sau khi tổng thống Obama nắm giữ chức vị thì kiến nghị Mỹ rút quân về.
Nước Mỹ, Anh và những nước khác hiện nay đang đối mặt với vấn đề chủ nghĩa khủng bố, tổ chức khủng bố đã thành một vấn đề của thế giới chính là trong tình hình quốc tế hiện nay, bộ đội đặc chủng Lang Nha được hướng về hành động khủng bố. Nhánh bộ đội đặc chủng này có năng lực tác chiến tốt hơn bộ đội đặc chủng khác, trang bị vũ khí cũng là tốt nhất.
Bộ đội đặc chủng của Lang Nha khi chưa đến Vọng Hải luôn chấp hành nhiệm vụ ở Tây Bắc, sau đó lập tức bị phái đến thành phố Vọng Hải, hỗ trợ xử lý lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm bên này. Chính vì bộ đội đặc chủng Lang Nha có năng lực tác chiến rất mạnh cho nên vấn đề đối mặt với con tin bọn họ vốn không có do dự nhiều cũng không có thời gian mà chần chừ với lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm.
Khi thương lượng bình thường đối với những lính đánh thuê đã được huấn luyện hoàn toàn vô ích. Lính đánh thuê vốn có những tố chất được chuẩn bị, nếu bạn muốn phán đoán trong thời gian dài để khiến lính đánh thuê buông vũ khí thì đơn giản là vọng tưởng. Lính đánh thuê này giết người ghê hồn, đối với con tin không có bất kỳ cảm giác gì, bọn họ có thể giết bất cứ lúc nào.
Triệu Đào vừa có hành động sơ suất dẫn đến con tin bị tử vong, bản thân đã nói rõ vấn đề. Khoa Nhung Hỏa Diễm chủ yếu cần mạng của Diệp Lăng Phi, bọn họ muốn giết Diệp Lăng Phi, mà Diệp Lăng Phi lại không ngu ngốc mà đi ra ngoài để bị lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm giết chết, tiếp tục như vậy thì chỉ sẽ khiến lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm giết càng nhiều người hơn, cách giải quyết tốt nhất là mau chóng hành động, cố gắng giải cứu toàn bộ con tin để thương vong được ít nhất.
Đây cũng chính là kế hoạch tác chiến của bộ đội đặc chủng Lang Nha, mà bộ đội đặc chủng Lang Nha bọn họ cũng đang thực hiện nhiệm vụ này. Phối hợp với lính bắn tỉa, những lính đặc chủng đột nhiên đi vào tầng một của tòa nhà. Bởi vậy đồng thời trên lầu tòa nhà cũng đang triển khai hành động, tiếng súng không dừng vang lên từ trong tòa nhà.
Bên đường cách toàn nhà khoảng ba bốn trăm mét có một chiếc xe của đài truyền hình dừng lại ở đó. Nữ phóng viên cầm microphone trong tay đứng trước ống kính. Cô đang báo cáo về vụ việc mới nhất, cô nói:
– Các vị thị dân, tôi đang cách hiện trường khoảng ba bốn trăm mét, có thể nghe được tiếng súng không ngừng. Tôi không chỉ cảm thấy lo lắng cho con tin vô tội đang ở trong toài nhà, chúng ta…!
Cô vẫn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng oanh tạc, cô miễn cường nói xong thì vội vàng leo lên xe.
– Sợ chết đi được!
Cô vừa vào trong xe vừa hét lên và nói:
– Đây đâu phải là cứu con tin rõ ràng là giết người đấy chứ. Tiểu Vương, cậu gọi điện thoại cho phó cục trưởng Tôn, để phó cục trưởng tôn nghe tin tức của chúng ta, tốt nhất có thể báo cho chúng ta biết có bao nhiêu thương vong!
– Chị Lưu, chị yên tâm, phó cục trưởng Tôn nói sẽ cung cấp cho chúng ta nhiều tin tức, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì phát sóng!
Trợ thủ của nữ phóng viên trong tay cầm điện thoại. Sau khi gọi điện thoại thì nói cho nữ phóng viên nghe.
Người nữ phóng viên trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái và nói:
– Trước đây những chuyện này chúng ta đâu có thể tùy tiện báo lại, đều phải phối hợp với chính phủ, lần này thật khiến người khác thấy kỳ lạ, bọn họ đã chủ động bảo chúng ta phát sóng, thật không hiểu!
Không phải là cô ta không hiểu mà còn có nhiều người khác cũng không hiểu, chuyện này khiến người khác không thể nào hiểu rõ được.