Mộ Biến nghĩ đến đây, lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi. Đầu kia điện thoại đổ chuông hai tiếng bèn nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi vọng ra:
– Mộ Biến, có chuyện gì vậy?
Qua điện thoại Mộ Biến dường như nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Mộ Biến không chắc chắn lắm, có phải cô ta nghe nhầm hay không. Cô ta cầm điện thoại trên tay nói:
– Diệp Lăng Phi, tôi có một chuyện muốn nói với anh, khả năng có liên quan đến tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, Diệp Lăng Phi, nếu tôi nói cho anh chuyện này, anh sẽ trả cho tôi cái gì nào?
Mộ Biến vốn cho rằng Diệp Lăng Phi nghe thấy cô ta nói vậy xong sẽ tỏ ra rất vui mừng nhưng không ngờ Mộ Biến lại nghe thấy tiếng hừ lạnh lùng từ phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi dường như xem thường đến cực độ. Mộ Biến còn chưa hiểu tại sao Diệp Lăng Phi đột nhiên lại trở lên như vậy thì đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
– Mộ Biến, nếu cô nói chuyện lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm tối nay tấn công khách sạn thì thôi không cần nói nữa.
Mộ Biến muốn nói quả đúng là chuyện này, Mộ Biến chỉ không rõ, tại sao Diệp Lăng Phi lại biết rõ đến vậy, cô ta hỏi:
– Diệp Lăng Phi, sao anh lại biết chuyện này?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến nói vậy xong, hừ lạnh lùng nói:
– Tôi đương nhiên biết rồi. Vì tôi đang ở trong khách sạn đó. Hơn nữa còn đối mặt với những tên lính đánh thuê đó rồi, Mộ Biến, bây giờ có phải cô cảm thấy rất thú vị không?
– Hả…
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, đầu tiên hơi sửng sốt sau đó lập tức hiểu ra, cô ta bật cười. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cười của Mộ Biến, hắn nói:
– Mộ Biến, đến lúc nào rồi, có gì đáng để cô cười chứ, cô có biết trong khách sạn này có rất nhiều con tin không, lẽ nào cô không lo lắng sự an toàn của những người đó.
Mộ Biến đã đi vào trong thang máy, cô ta cầm điện thoại, khi cửa thang máy khép lại, Mộ Biến đứng đối diện với cửa thang máy, miệng kề sát điện thoại nói:
– Những con tin đó không liên quan gì đến tôi, sứ mệnh của tôi không phải là cứu người mà là hoàn thành nhiệm vụ. Để hoàn thành nhiệm vụ tôi không tiếc bất kỳ giá nào. Diệp Lăng Phi, về mặt này chúng ta có điểm chung, anh cũng là một người như vậy, đừng nói với tôi anh không phải đấy.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, dường như Diệp Lăng Phi đã thừa nhận điều mà Mộ Biến nói. Mộ Biến sau đó nói thêm:
– Ừm, Diệp Lăng Phi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi không trả lời câu hỏi của Mộ Biến mà hắn nói:
– Điều đó rất quan trọng sao? Mộ Biến, dường như việc tôi ở đâu không quan trọng, quan trọng là cô sẽ giúp đỡ chúng tôi xử lý những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đó như thế nào, tôi thấy những đặc công, võ cảnh, cảnh sát…kia được đào tạo rất ít về phương diện này, cô là một đặc công có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bây giờ nếu cô không tham gia vào đợt hành động này thì đó là một tổn thất rất lớn, quan trọng hơn sẽ có rất nhiều người vô tội phải chết.
– Diệp Lăng Phi tôi nói rồi, tính mạng của những con tin đó không liên quan đến tôi, tôi không hề quan tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Mộ Biến nói đến đây, giọng điệu của cô ta bèn thay đổi, cô ta nhẹ nhàng nói:
– Nhưng tôi lại rất quan tâm tính mạng của anh, tôi không muốn anh chết đi như vậy, như thế thật không hay chút nào. Ồ, Diệp Lăng Phi, nếu tôi không nói sai thì anh cũng ở trong khách sạn đó đúng không, anh không muốn nói với tôi là vì lo lắng tôi muốn lấy mạng của anh đúng không, nếu là như thế, anh sẽ rất nguy hiểm, Diệp Lăng Phi, không biết tôi nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
– Mộ Biến, cô rất thông minh. Nhưng cô đừng thông minh một cách quá đà, như thế lại không tốt đâu.
– Diệp Lăng Phi, anh đừng nên cho rằng anh nói với tôi những lời này thì tôi sẽ cho rằng phán đoán của tôi là sai lầm, nhầm, chính vì câu nói này của anh mới khiến tôi tin tưởng rằng phán đoán của tôi là đúng.
Mộ Biến dừng lại giây lát rồi lại nói tiếp:
– Diệp Lăng Phi anh yên tâm đi tôi không phải là kẻ thù của anh, ít nhất thì bây giờ tôi không muốn lấy mạng của anh, anh không cần nói nhiều với tôi, tôi biết làm thế nào để đối phó với trường hợp này, chúng ta liên lạc với nhau qua điện thoại.
Diệp Lăng Phi đồng ý nói:
– Được. Mộ Biến, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.
Mộ Biến cúp điện thoại, cô ta đi từ thang máy ra thẳng cửa khách sạn, ở cửa khách sạn, một chiếc taxi đang đỗ ở đó, Mộ Biến lên xe xong, hai mắt cô ta nhìn vào khoảng trời đêm, trong lòng thầm nghĩ:
– Diệp Lăng Phi, anh sẽ không chết như thế được.
Mộ Biến lại nhớ đến giấc mơ ban nãy của cô ta, Diệp Lăng Phi toàn thân đẫm máu đi qua cô ta. Ban đầu Mộ Biến cho rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng bây giờ Mộ Biến không cho rằng như vậy nữa, cô ta thậm chí còn cho rằng rất có khả năng giấc mơ của cô ta sẽ biến thành sự thật, cần biết, Diệp Lăng Phi lúc này đang trong nguy hiểm. Trong lòng Mộ Biến không hiểu sao có chút hoảng loạn, hoặc có thể cô ta thật sự lo lắng giấc mơ sẽ biến thành sự thật, nếu như thế có nghĩa là…
Trong gian phòng ở tầng mười lăm của khách sạn, Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống, ban nãy hắn nói chuyện điện thoại với Mộ Biến. Diệp Lăng Phi lúc này đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, bên dưới tiếng còi cảnh sát không ngừng vang lên, đèn cảnh sát lóe lên liên tục. Từ tình hình đó cho thấy, dưới kia có không ít cảnh sát. Trong các bộ phim của Mỹ, khi gặp phải cảnh này, trực thăng không thể thiếu được, bên trong trực thăng luôn trang bị vũ khí, nhưng ở thành phố Vọng Hải lại không có trực thăng, hay nói đúng hơn cảnh sát không hề được trang bị vũ khí cho nhưng trường hợp này. Về phương diện này thành phố Vọng Hải không thể so sánh với biện pháp phong tỏa cục diện một cách toàn diện như của nước Mỹ. Cảnh sát ở Vọng Hải chỉ có thể phong tỏa cục diện dưới mặt đất, nếu những phần tử võ trang này có bản lĩnh điều trực thăng đến thì bọn chúng không cần để ý đến những cảnh sát kia nữa, vì những cảnh sát kia không hề có trực thăng có thể đối phó với bọn chúng, nhưng những phần tử võ trang này phải có thể phải đối mặt với đối thủ là lực lượng quân đội, cảnh sát không được trang bị trực thăng nhưng điều đó không có nghĩa là lực lượng quân đội không có…
Diệp Lăng Phi quay người lại, thấy Bạch Tình Đình và Minako đang dựa vào nhau, ngồi ở góc tường trong phòng. Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Minako trốn ở đây đã được một khoảng thời gian rồi, bọn họ biết bên dưới có không ít cảnh sát tới nhưng không biết trong khách sạn thế nào. Diệp Lăng Phi lúc này vẫn chưa tìm ra cách để thoát khỏi đây, có lẽ đợi Dã Lang, Dã Thú và mọi người đến viện trợ là một chủ ý không tồi, chỉ là Diệp Lăng Phi không biết rõ rút cuộc còn có thể kiên trì bao lâu, ai mà biết được những phần tử võ trang kia liệu có đến đây hay không.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống, hắn quay mặt sang phía Bạch Tình Đình, giải thích nói:
– Là một nữ đặc công gọi điện thoại đến, nhiệm vụ của cô ta là tiêu diệt những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm.
Cho dù Diệp Lăng Phi không giải thích với Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình cũng sẽ không hỏi nhiều, lúc này, điều Bạch Tình Đình quan tâm là bọn họ sẽ thoát ra ngoài như thế nào. Trong lòng Bạch Tình Đình rất sợ hãi, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
– Ông xã, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?
– Ừ, chắc là sắp rồi. Nếu Dã Lang và Dã Thú đến, thì cũng tương đối rồi.
– Tương đối?
Bạch Tình Đình không hiểu lời của Diệp Lăng Phi ám chỉ điều gì, Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bạch Tình Đình, hắn giơ tay phải ra xoa lên má Bạch Tình Đình rồi ngọt ngào nói:
– Bà xã, em không cần lo lắng, em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của anh là đủ rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho anh giải quyết. Anh bảo đảm sẽ đưa bà xã bình an ra khỏi đây.