Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng đi vào phòng tiệc. Vừa bước vào nhìn thấy bên trong có rất đông người, bọn họ đều là các nhân vật có máu mặt ở thành phố Vọng Hải, trong đó có một vài người đến từ Bắc Kinh để tăng thêm uy thế cho lão Nhiếp. Diệp Lăng Phi thật sự không biết người tên là lão Nhiếp rút cuộc là danh nhân đất nào, hắn chỉ biết bụng hắn đang đói, mặc dù cùng Bạch Tình Đình đi vào phòng tiệc, do Bạch Tình Đình mà Diệp Lăng Phi lập tức trở đối tượng chú ý của mọi người. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn khó thay đổi tính cách từ trước đến nay vẫn vậy, tự do, phóng đãng, lãng tử không thích cách sống của xã hội thượng lưu.
Ban đầu khi Diệp Lăng Phi ở Anh Quốc cũng thường xuyên tham gia các bữa tiệc của xã hội thượng lưu, cũng chính trong các bữa tiệc ấy mà quen với Alice. Chỉ là Diệp Lăng Phi không thích các đó, quá khuôn khổ. Diệp Lăng Phi thích cách sống tự do, đó cũng là lý do khiến Diệp Lăng Phi không muốn đến đây, vừa đến là phải đối mặt với những kẻ lạ mặt kia, chào hỏi một cách giả tạo, Diệp Lăng Phi rất không thích cái kiểu ấy.
Nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo Diệp Lăng Phi là chồng của Bạch Tình Đình chứ, nếu đã là chồng của Bạch Tình Đình thì tất phải chấp nhận những điều này, Diệp Lăng Phi có thể không suy nghĩ đến bản thân nhưng luôn phải suy nghĩ cho Bạch Tình Đình, không phải ai cũng giống như Diệp Lăng Phi không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.
Diệp Lăng Phi vừa bước vào bèn khẽ nói với Bạch Tình Đình:
– Tình Đình, ở đây giao cho em đấy, anh đi ăn chút gì đã, bụng anh đói lắm rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Bạch Tình Đình bèn khẽ cười đồng ý nói:
– Ông xã, em biết rồi, em đi cùng anh.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi liền đi về phía đồ điểm tâm, Diệp Lăng Phi cầm đĩa chọn đồ điểm tâm. Bạch Tình Đình đi cùng Diệp Lăng Phi, tay cầm đĩa, vốn định giúp Diệp Lăng Phi chọn chút đồ ăn nhưng không ngờ, Bạch Tình Đình vừa cầm đĩa lên bèn nghe thấy Bạch Cảnh Sùng ở sau lưng gọi:
– Tình Đình, con ở đâu?
Bạch Tình Đình cầm đĩa trên tay, quay người lại thấy Bạch Cảnh Sùng và kẻ được gọi là lão Nhiếp đứng ở sau lưng cô ta. Bạch Tình Đình vội vàng đặt đĩa xuống nói:
– Con đi đón nhà con.
– Tiểu Diệp đến rồi?
Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói vậy mới để ý đến Diệp Lăng Phi đứng cách ông ta không xa, tay cầm đĩa đang chuẩn bị cho miếng điểm tâm vào miệng, Bạch Cảnh Sùng vừa nhìn thấy bộ dạng ăn điểm tâm của Diệp Lăng Phi, bèn cười, ông ta giơ tay phải lên gọi Diệp Lăng Phi:
– Tiểu Diệp, đến đây, bố giới thiệu để con làm quen với một người.
Diệp Lăng Phi ăn rất vui vẻ, nghe thấy nhạc phụ gọi hắn không giống Bạch Tình Đình đặt đĩa xuống mà không nỡ từ bỏ đĩa điểm tâm. Diệp Lăng Phi quả thật rất đói, tục ngữ nói rất đúng, người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn, đói mờ mắt, cho dù Diệp Lăng Phi có lợi hại hơn nữa nếu bảo hắn không ăn cơm thì hắn cũng không chịu nổi. Trong lòng Diệp Lăng Phi chưa từng nghĩ đến nhưng Bạch Cảnh Sùng gọi hắn đến, hắn không thể không đến, Diệp Lăng Phi chỉ còn cách bê đĩa điểm tâm đi qua đó.
Bạch Tình Đình thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi, trong lòng biết rõ Diệp Lăng Phi không hề muốn đi tới, chỉ là không còn cách nào khác, Bạch Tình Đình vội vàng giải thích:
– Bố anh ấy vẫn chưa ăn gì, ít nhất bố để anh ấy ăn chút gì đã.
Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói vậy, nhìn về phía Diệp Lăng Phi cười nói:
– Tiểu Diệp, bố giới thiệu với con một người trước đã, sau đó con đi ăn cũng không muộn.
Bạch Cảnh Sùng nói rồi kéo Diệp Lăng Phi đến giới thiệu lão kia với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cơ bản không hề nghe gì cả, hắn thậm chí không hề nghe lão kia rút cuộc tên là gì, chỉ nghe được một chữ Nhiếp, chắc là họ của lão ta, còn một loạt nhưng danh hiệu giới thiệu sau đó về lão ta Diệp Lăng Phi đều không để ý, hắn gật đầu, nhưng miệng không hề rành rỗi, đút điểm tâm vào miệng. Diệp Lăng Phi đứng ở bên cạnh nghe Bạch Cảnh Sùng nói, hắn không tiện đi lấy điểm tâm, nhân lúc Bạch Cảnh Sùng quay mặt về phía lão Nhiếp, Diệp Lăng Phi thò tay ngầm cấu vào eo Bạch Tình Đình một cái, ngầm bảo Bạch Tình Đình đi lấy điểm tâm cho hắn. Bạch Tình Đình cầm đĩa từ tay Diệp Lăng Phi đi lấy điểm tâm. Người tên lão Nhiếp đợi Bạch Cảnh Sùng nói xong, lão quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi một lượt, hôm nay Diệp Lăng Phi mặc quần áo rât tùy tiện, là loại quần áo thường ngày vẫn mặc ở bên ngoài, cần biết, khi tham gia những bữa tiệc như thế này nên mặc vest, đeo cà vạt, trang phục phải trịnh trọng. Nhưng cách ăn vận của Diệp Lăng Phi rất dễ khiến người khác hiểu nhầm rằng hắn cơ bản không phải là người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Ánh mắt của lão Nhiếp đã để lộ suy nghĩ trong lòng lão, ánh mắt của lão biểu hiện ra thái độ khinh thường. Diệp Lăng Phi thấy lão Nhiếp dùng ánh mắt đó nhìn hắn, hắn vốn định có hành động. Bạch Tình Đình bưng đĩa điểm tâm đến đưa cho Diệp Lăng Phi. Hắn cầm lấy đĩa điểm tâm cũng không để ý lão giã kia đang để ý mình, đút điểm tâm vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Cách hắn ăn rất không nho nhã khiến lão kia cau mày thở dài nói:
– Lão Bạch, chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm, tôi tin có những lời tôi không nói ông cũng có thể hiểu được.
Lão đó vừa nói câu đó xong khiến sắc mặt Bạch Cảnh Sùng có phần khó coi, Bạch Cảnh Sùng làm sao lại không hiểu câu nói của lão kia chứ, đó chính là nói với Bạch Cảnh Sùng rằng, người con rể này của ông ta thật chẳng ra sao cả. Mặc dù Bạch Cảnh Sùng đã rút lui nhưng thể diện của ông ta thì vẫn cần, nhất là trong những trường hợp như thế này, bị người khác nói như vậy, Bạch Cảnh Sùng thấy mặt mình hơi nóng lên, chỉ đáng tiếc là, Bạch Cảnh Sùng cơ bản không thể giống như bậc bề trên dạy dỗ Diệp Lăng Phi một cách nghiêm khắc, nếu Diệp Lăng Phi là loại thanh niên không có thế lực, chỉ dựa vào quan hệ với Bạch Tình Đình mới vào được xã hội thượng lưu, thì Bạch Cảnh Sùng dạy dỗ ngay trước mặt thì đã đành, đằng này đó lại là người mà đến cả Bạch Cảnh Sùng cũng không dám chọc giận.
Tài sản hiện có của Diệp Lăng Phi vượt qua cả Bạch gia, mặc dù Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi kết hôn nhưng tài sản của Bạch Tình Đình đa phần đều do Diệp Lăng Phi cho. Tài sản bên phía Bạch Cảnh Sùng càng ít. Nhớ lúc đầu, tài sản chủ yếu của Bạch Cảnh Sùng chủ yếu là số cổ phần trong tay, sau đó, Bạch Cảnh Sùng chuyển cổ phần đó cho Bạch Tình Đình, đương nhiên, lúc đó số cổ phẩn còn lại trong tay Bạch Cảnh Sùng không nhiều, năm đó, Diệp Lăng Phi vì giúp đỡ tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đã bỏ tiển ra mua rất nhiều cổ phần, trong đó bao gồm cả phần lớn số cổ phần trong tay Bạch Cảnh Sùng. Khi Bạch Cảnh Sùng chuyển cổ phẩn của ông ta cho Bạch Tình Đình, tài sản còn lại trong tay ông ta không còn nhiều, ngoài một số bất động sản, là một số tài khoản tiết kiệm không nhiều. Đương nhiên, ở độ tuổi Bạch Cảnh Sùng không cần quá nhiều tiền, những tài khoản tiết kiệm của ông ta là đủ rồi.
Chính vì vậy, mặc dù sắc mặt của Bạch Cảnh Sùng có phần không sáng sủa, nhưng lại không thể làm gì Diệp Lăng Phi. Lão Nhiếp kia không biết tâm tư của Bạch Cảnh Sùng, lão ta còn nói:
– Lão Bạch, năm đó tôi đã từng đề nghị để cháu tôi và Tình Đình đính hôn ông lại nói ông đã có hôn ước rồi, hài, thì ra là người này đây.
Lão Nhiếp này không biết cố ý nói hay vô tình nói, theo lý mà nói, với thân phận của ông ta trong những trường hợp này không nên nói những lời này, đó rõ ràng là không nể mặt Bạch Cảnh Sùng.Biết rõ Diệp Lăng Phi không mặc vest, ông ta lại cứ nói về điều đó không chịu buông tha, dụng ý không cần nói cũng biết chính là đang oán hận Bạch Cảnh Sùng.
Diệp Lăng Phi không biết trước đây Bạch Cảnh Sùng và lão Nhiếp kia có ân oán gì, nhưng từ trong lời nói của lão, Diệp Lăng Phi vẫn có thể nghe ra một số chuyện, dường như năm đó Bạch Cảnh Sùng không đồng ý cháu của lão ta và Bạch Tình Đình đính hôn, Diệp Lăng Phi cũng không biết đó là chuyện từ khi nào, tính đi tính lại, có lẽ là còn sớm hơn hắn.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Bạch Tình Đình đứng bên cạnh hắn, muốn biết rút cuộc là chuyện gì, thấy Bạch Tình Đình bĩu môi, bộ dạng đó cho thấy Bạch Tình Đình cũng rất không hài lòng. Dường như Bạch Tình Đình rất không vui trước những lời nói của lão già kia, Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của Bạch Tình Đình trong lòng đã hiểu rõ, hắn đưa đĩa cho Bạch Tình Đình, tay phải lau miệng, ban nãy hắn ăn chút bơ dính ở miệng, Diệp Lăng Phi vừa lau, khiến bơ dính hết vào tay.
– Nhiếp…lão Nhiếp phải không, ban nãy nhạc phụ của tôi đã giới thiệu rồi, không cần tôi nói nhiều nữa, nào chúng ta bắt tay, thể hiện sự kính trọng của vãn bối đối với ông.
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa tay phải ra, ban nãy khi hắn lau miệng không hề để cho lão già kia nhìn thấy, bây giờ đưa tay phải ra vờ như rất kính trọng. Lão Nhiếp kia không hề suy nghĩ nhiều, phải nói là lão ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, khi lão ta đưa tay ra, tay Diệp Lăng Phi bèn nắm chặt tay lão, lão Nhiếp cảm thấy tay lão ta có dầu dính, vốn muốn buông ra nhưng tay Diệp Lăng Phi nắm rất chặt không hề muốn buông ra như thế. Tay Diệp Lăng Phi lắc qua lắc lại rồi mới buông tay ra, Diệp Lăng Phi kề miệng vào tai Bạch Tình Đình nói hai câu: Bạch Tình Đình vội vàng đi lấy giấy ăn.
– A…
Khi lão già kia buông tay ra thấy trên tay lão ta dường như dính đầy cái gì đó dính dính như bơ, lão ta ra sức vẩy tay, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, ngoắc miệng đang định chất vấn Diệp Lăng Phi, bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
– A, xin lỗi, xin lỗi, lão Nhiếp, ông xem tôi đấy lại quên mất ban nãy tôi ăn điểm tâm, chắc là bơ ở điểm tâm dính vào tay tôi rồi…
Trong lúc Diệp Lăng Phi nói thì Bạch Tình Đình đã đi lấy giấy ăn, Diệp Lăng Phi cầm giấy ăn lau tay hắn nhưng không hề có ý đưa giấy ăn cho lão già kia, miệng hắn không ngừng xin lỗi lão già kia.
Bạch Cảnh Sùng thấy Diệp Lăng Phi làm vậy xong, trong lòng biết rõ, xem ra con rể mình không hài lòng với câu nói của lão Nhiếp, đây là cố tình dạy dỗ lão kia. Bạch Cảnh Sùng trong lòng có phần không hài lòng, ông ta không ngờ lão Nhiếp lại không hề nể mặt đến như vậy, trước mặt người khác lại làm nhục ông ta như vậy.
Lão già họ Nhiếp năm đó quả thật có nhắc đến chuyện này vời Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng không đồng ý là vì cháu của lão Nhiếp quả thực không ra sao, là một tên khốn, việc thành thì ít, thất bại thì nhiều. Bạch Tình Đình không muốn con gái ông ta kết hôn với một tên khốn như vậy, làm như vậy sẽ hủy hoại Bạch Tình Đình, do vậy Bạch Cảnh Sùng mới từ chối nói Bạch Tình Đình đã có hôn ước rồi, lão Nhiếp nghe Bạch Cảnh Sùng nói vậy xong không nói thêm gì nữa, thực ra lão Nhiếp cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, Bạch Cảnh Sùng vốn cho rằng sự việc đã qua lâu rồi cũng không có gì nữa, nhưng đâu có ngờ lão Nhiếp này lại là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, ôm lòng oán hận, đến tận bây giờ lão Nhiếp vẫn còn nhớ chuyện hồi trước Bạch Cảnh Sùng từ chối, hôm nay nhắc ra trước mặt nhiều người.