Sau đó, chiếc điểu khiến trong tay Trương Lộ Tuyết bị vứt sang một bên, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
– Diệp Lăng Phi, anh nghĩ gì vậy?
– Đương nhiên là thế này rồi.
Tay Diệp Lăng Phi thò vào trong quần lót của Trương Lộ Tuyết, cô ta trách:
– Anh có bẩn không đấy, tay thì không rửa đã chậm vào em, mau đi rửa tay đi
Nói rồi cô ta đẩy Diệp Lăng Phi xuống giường, Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, trong lòng đã hiểu hết, gây cả buổi, đó là do Trương Lộ Tuyết cố tình để nhằm tạo sự thu hút với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đi rửa tay, sau đó mới quay lại phòng ngủ của Trương Lộ Tuyết. Vừa đi vào phòng đã thấy thân hình ngọc ngà của Trương Lộ Tuyết đang nằm trên giường, bộ dạng mê hồn đó khiến Diệp Lăng Phi không nhịn được nuốt nước bọt, hắn không để ý gì nữa, lên giường xong, lập tức đè lên người Trương Lộ Tuyết.
Diệp Lăng Phi bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, hắn mơ màng mở mắt, Diệp Lăng Phi không biết hắn đã thiếp đi từ khi nào, hắn chỉ biết sau khi ân ái với Trương Lộ Tuyết xong càm thấy rất buồn ngủ, hắn ôm Trương Lộ Tuyết rồi không biết đã ngủ từ khi nào. Sau khi bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc hắn phát hiện, hắn đang nằm một mình trên giường, ti vi đã tắt rồi, Trương Lộ Tuyết không hề ở trong phòng. Điện thoại đặt ở cạnh giường, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, vừa nhìn thì là Bạch Tình Đình gọi đến, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Bạch Tình Đình nói:
– Ông xã, anh có ở nhà không?
– Ồ…
Khi Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói câu đó, hắn vẫn không kịp phản ứng lại, bất giác “Ồ” lên một tiếng, sau đó Diệp Lăng Phi đã kịp phản ứng lại, hắn lúc này không hề ở nhà, mà là ở nhà Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi vội vàng ngồi dậy, tay cầm điện thoại, đang định giải thích với Bạch Tình Đình thì nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
– Ông xã, bố em muốn nói chuyện với anh, anh đợi một lát.
Câu nói đó của Bạch Tình Đình khiến Diệp Lăng Phi ngây người, Diệp Lăng Phi không ngờ nhặc phụ của hắn lại gọi điện cho hắn, theo lý mà nói, nếu có chuyện gì Bạch Cảnh Sùng hoàn toàn có thể nói với Bạch Tình Đình sau đó để Bạch Tình Đình nói lại với Diệp Lăng Phi, chứ không cần thiết phải đích thân nói với Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi chợt nghĩ, nói không chừng nhạc phụ đại nhân có chuyện gì đó không thể thông qua Bạch Tình Đình để nói với hắn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn ngồi dậy trên giường, tay cầm điện thoại nói:
– Nhạc phụ có việc gì vậy?
Trong điện thoại vọng ra tiếng của Bạch Cảnh Sùng nói:
– Tiểu Diệp, ban nãy bố vừa nói với Tình Đình rồi, mặc dù con không muốn tham gia vào trường hợp này nhưng ít nhiều cũng nên đến một lần, để bố giới thiệu với con một vài người bạn già của bố. Tiểu Diệp con là chồng của Tình Đình, bố đây cũng không có cách nào khác, không thể để Tình Đình đến mà chồng nó lại không đến, hơn nữa những người bạn già này của bố…
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay nghe Bạch Cảnh Sùng giải thích lý do.
Ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ thấy Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc áo áo ngủ màu trắng, tay bưng đĩa hoa quả đang đi vào phòng ngủ. Cô ta thấy Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, Trương Lộ Tuyết bèn đi chậm lại. Bước vào phòng ngủ cô ta đặt đĩa hoa quả xuống kệ tủ thấp cạnh giường, bỏ dép ra, lên giường, dựa sát vào người Diệp Lăng Phi, cô ta không hề làm phiền Diệp Lăng Phi mà lấy một miếng táo từ trong đĩa đưa vào miệng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi há miệng ngậm miếng táo trong mồm, nhai vài lần rồi nuốt.
– Nhạc phụ đại nhân, trong lòng con biết rõ.
Tay phải Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, tay trái ôm eo Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ tuyết chỉ mặc áo ngủ, bên trong không hề mặc áo lót, tay Diệp Lăng Phi bèn tóm lấy ngực trái Trương Lộ Tuyết, vừa ấn liền nghe thấy Trương Lộ Tuyết kêu một tiếng “ ui ya”. Diệp Lăng Phi thấy hoang mang, hắn lo bị nhạc phụ của hắn nghe được, may mà bên chỗ Bạch Cảnh Sùng khá ồn, ông ta không hề nghe thấy tiếng kêu đó của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi lúc đó mới yên tâm. Nhìn kỹ thì trên ngực Trương Lộ Tuyết có vết hằn đỏ, đó là do bị Diệp Lăng Phi bóp, ban nãy Diệp Lăng Phi vô tình chạm vào chỗ bị Diệp Lăng Phi bóp. Cô ta đau mới kêu lên. Diệp Lăng Phi tỏ ra rất day dứt, hắn ôm Trương Lộ Tuyết vào lòng, không nỡ bóp nữa.
Bạch Cảnh Sùng qua điện thoại khuyên Diệp Lăng Phi nên đi tham gia bữa tiệc, Diệp Lăng Phi không thích tham gia kiểu tiệc tùng đó, với hắn, những buổi được gọi là tiệc tùng ấy chẳng qua là đang diễn trò, nhưng kẻ ở đó đều là các con hát, không kẻ nào nói ra suy nghĩ thật của mình mà chỉ là xã giao bằng hư ngôn ý giả, nói những lời vô vị, Diệp Lăng Phi không thích những nơi đó, hắn muốn cùng bạn bè tìm một nơi nho nhỏ, goi vài món cùng nhau uống rượu nói chuyện. Đương nhiên, thân phận của Diệp Lăng Phi không cho phép hắn làm như vậy, cho dù Diệp Lăng Phi không suy nghĩ những chuyện đó, nhưng Bạch Tình Đình nói thế nào cũng là người có tên tuổi ở Vọng Hải, Diệp Lăng Phi phải suy nghĩ đến thân phận của Bạch Tình Đình, hắn ông xã của Bạch Tình Đình cũng cần nhiều ảnh hưởng gây chú ý
Nhưng có một chuyện rất buồn cười, đó là ở thành phố Vọng Hải, hay ở một thành phố khác, danh tiếng của Bạch Tình Đình vẫn luôn nổi hơn Diệp Lăng Phi, thậm chí có thể nói đa số mọi người biết Bạch Tình Đình nhưng lại không biết Diệp Lăng Phi. Tập đoàn mới bây giờ cũng vậy, ai cũng biết hai vị nữ phó tổng của tập đoàn mới, nhưng lại không biết tổng giám đốc của tập đoàn mới, các phóng viên tòa soạn, đài truyền hình nếu muốn phỏng vấn cũng sẽ mời Bạch Tình Đình hoặc Trương Lộ Tuyết chứ không ai nhắc đến muốn phỏng vấn tổng giám đốc. Mặt này không mấy liên quan đến độ nổi tiếng của Diệp Lăng Phi ở thành phố Vọng Hải, một mặt khác có liên quan chặt chẽ đến hai người đẹp nổi bật Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình, cần biết Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đều là những nữ tổng giám đốc xinh đẹp. Trong xã hội này, người đẹp luôn có thể thu hút các ánh mắt, lại thêm giá trị của hai người đẹp đều không tầm thường, điều này càng không cần nói đến.
Diệp Lăng Phi lại rất thích hiện trạng trước mắt ấy, để hắn nấp ở đằng sau luôn tốt hơn nhiều so với việc phải đứng lên phía trước, bản thân Diệp Lăng Phi là một kẻ không thích đứng dưới ánh đèn chiếu rọi, bi người khác chú ý. Hắn thích nấp trong chỗ tối, dùng ánh mắt lãnh đạm để nhìn thế giới, nhìn chúng sinh bận rộn trong xã hội, đó là cách sống mà Diệp Lăng Phi thích nhất.
Trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu, Bạch Cảnh Sùng muốn con rể của ông ta tới, trong đó múc đích cũng là để khiến Bạch Tình Đình càng thêm rạng rỡ, thiết nghĩ, trong bữa tiệc đó Bạch Tình Đình đã đủ trở thành ngôi sao sáng chói rồi nhưng Bạch Tình Đình cần một người đàn ông đứng ở đằng sau cô ta, không còn nghi ngờ gì người đàn ông đó chính là Diệp Lăng Phi.
Bạch Cảnh Sùng là bố đẻ của Bạch Tình Đình, trước mắt tất cả những việc Bạch Cảnh Sùng làm đều là vì con gái Bạch Tình Đình của ông ta. Từ vị trí tổng giám đốc lúc ban đầu trực tiếp rút lui, Bạch Cảnh Sùng làm như vậy là để Bạch Tình Đình có thể thuận lợi làm tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, mặc dù trước mắt Diệp Lăng Phi đã hợp nhất hai tập đoàn thành một tập đoàn mới nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Bạch Tình Đình trở thành ngôi sao trong giới thương nhân, cần biết Bạch Tình Đình bây giờ vẫn chưa qua tuổi 30 mà đã có được thành tựu như hiện tại, trong mắt người khác, Bạch Tình Đình chính là kỳ tài trong giới thương nhân.
Đương nhiên mọi thứ trước mắt của Bạch Tình Đình đều do Diệp Lăng Phi dành cho cô ta. Với tư cách là chồng của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nên trở thành một nhân vật đình đám, nhưng trải qua quá nhiều chuyện khiến Diệp Lăng Phi sớm đã coi nhẹ những chuyện này, hắn cũng không để ý người khác nhìn như thế nào, dùng lời của Diệp Lăng Phi nói, chỉ cần bản thân hắn sống thoải mái là được không cần để ý người khác nhìn như thế nào.
– Nhạc phụ đại nhân, ý bố là con nhất định phải tới đó sao?
Diệp Lăng Phi lại ngậm một miếng táo, người Trương Lộ Tuyết nằm dựa vào lòng Diệp Lăng Phi, tay cầm miếng táo nhét vào miệng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa ăn vừa nói chuyện với Bạch Cảnh Sùng.
Bạch Cảnh Sùng nói:
– Tiểu Diệp, bố vẫn mong con có thể đến, ở đó có không ít bạn cũ của bố, nói thế nào nhỉ, từ sau khi bố về nghỉ những kiểu tiệc tùng thế này rất ít khi tham gia, bố gọi Tình Đình chính là muốn giới thiệu cho Tình Đình làm quen với một số bạn bè. Tiểu Diệp, bố biết bây giờ con đã hợp nhất tập đoàn rồi nhưng điều đó không có nghĩa là tập đoàn mới hợp nhất không cần phát triển, mọi chuyện trong giới thương nhân luôn là vậy, không có đối thủ nào là vĩnh viễn, chỉ có hợp tác vì lợi ích là vĩnh viễn, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, Tiểu Diệp con thấy có đúng không?
Tiền đối với Diệp Lăng Phi không hề quan trọng, bản thân hắn cũng không biết rõ hắn rút cuộc hắn có bao nhiêu tiền. Cho dù trước mắt tập đoàn mới không kiếm được tiền, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm giác gì cả, kế hoạch ban đầu của hắn cũng là lợi dụng tập đoàn mới để xây dựng một thành phố Vọng Hải lớn. Trước mắt kế hoạch đang tiến triển một cách đâu vào đấy.
Nhưng so về cấp bậc, Diệp Lăng Phi cũng cần nể mặt Bạch Cảnh Sùng. Dù sao Bạch Cảnh Sùng cũng là nhạc phụ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cần tôn trọng Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi hơi cau mày, trong lòng hắn quả thực không muốn tới đó nhưng Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác, Bạch Cảnh Sùng đã đích thân gọi điện thoại đến bảo hắn tới, nếu Diệp Lăng Phi còn không tới thì quả thật là có phần hơi quá đáng. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây bèn nói:
– Nhạc phụ đại nhân, con tới cũng được nhưng có điều con không muốn mặc đồ vec gì cả, nhạc phụ đại nhân, bố biết đấy, con người con, tự do quen rồi, nếu bảo con mặc loại quần áo đó, con sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Bạch Cảnh Sùng nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, ông ta nói:
– Tiểu Diệp, bố hiểu, nhưng…
Khi Bạch Cảnh Sùng vừa nói đến đây thì chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi kêu ca:
– Nhạc phụ đại nhân, con thật sự rất đau đầu, Tình Đình không ở nhà, con cũng không biết mặc gì mới được, nhạc phụ đại nhân, hay là con không tới nữa.
– Tiểu Diệp, không có gì, ở đây cũng không phải đại tiệc gì, chỉ là một số bạn bè ngồi lại nói chuyện với nhau, con cứ tới, đến lúc đó có thể bảo Tình Đình chọn cho con một bộ quần áo.
Bạch Cảnh Sùng lo Diệp Lăng Phi không tới, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói có thể vì không có quần áo mà không tới. Bạch Cảnh Sùng lập tức nói lại. Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói lại như vậy, hắn đồng ý nói: Nếu đã như vậy thì con sẽ tới” Phía bên kia điên thoại, Bạch Cảnh Sùng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đồng ý đến, ông ta lại nói thêm với Diệp Lăng Phi vài câu rồi đưaa điện thoại cho Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vẫn luôn đứng bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, những lời ban nãy Bạch Cảnh Sùng nói với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đều đã nghe hết, cô ta vừa cầm điện thoại, bèn giải thích cho Bạch Cảnh Sùng nói:
– Ông xã, bố cũng chỉ muốn giúp em tránh sự xấu hổ, vì em đã kết hôn rồi, hoàn cảnh này…