Hoàng Việt nói một cách rất khẳng định:
– Serena đột nhiên tập kích tôi, rốt cuộc Serena vì sao lại tập kích tôi tôi cũng không rõ lắm. Diệp Lăng Phi, anh nói xem, Serena vì sao lại tập kích tôi, có phải Serena có bí mật gì lo lắng bị tôi biết không?
Mộ Văn sau khi nghe Hoàng Việt nói như vậy cô ta không đợi Diệp Lăng Phi nói, cô ta nói trước:
– Có lẽ là Serena không muốn cùng anh đi gặp đặc công Pháp cũng có khả năng, à, đúng rồi, hôm nay không phải Serena cùng đi gặp đặc công Pháp sao, bọn họ đâu rồi?
Đúng lúc Mộ Văn cũng muốn hỏi Diệp Lăng Phi về vấn đề này, nhưng Mộ Văn đã hỏi thì Diệp Lăng Phi cũng không cần hỏi nữa, Diệp Lăng Phi nhìn Hoàng Việt, hắn đang chờ Hoàng Việt trả lời câu hỏi này. Hoàng Việt hơi ngạc nhiên rồi lập tức nói:
– Đặc công Pháp vẫn chưa được, không biết rốt cuộc có chuyện gì nữa, nói không chừng ở đây có vấn đề gì đó, lúc trước tôi đã hồi báo cho bên Bắc Kinh rồi, tôi có thể không tiếp tục đảm nhận công việc ở đây nữa, tôi phải về Bắc Kinh dưỡng thương!
Hoàng Việt nói câu này ngoài dự liệu của Mộ Văn, khi nãy Mộ Văn vốn không nghe Hoàng Việt nhắc đến chuyện này, bây giờ nghe từ miệng Hoàng Việt nói phải về Bắc Kinh, Mộ Văn cảm thấy bất ngờ, cô ta nhìn Hoàng Việt và nói:
– Hoàng Việt, khi nãy anh chưa nói với tôi, khi nào anh hồi báo về Bắc Kinh, phía Bắc Kinh đồng ý không?
– Đương nhiên sẽ đồng ý, bây giờ tôi đã bị thương rồi, lẽ nào tôi bị thương còn phải để tôi ở lại đây giải quyết chuyện ở đây à!
Hoàng Việt ngồi dậy, cánh tay của hắn quấn ống dây chuyền nước chảy vào trong cánh tay của Hoàng Việt, Hoàng Việt vừa ngồi dậy hắn khẽ giơ cánh tay phải của mình lên, Mộ Văn nhìn thấy Hoàng Việt ngồi dậy, cô ta lại không giúp Hoàng Việt một tay, tình tiết này Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy, trong mắt Diệp Lăng Phi ánh lên một nụ cười. Nhưng hắn không vạch trần chuyện này, sau khi hắn thấy Hoàng Việt ngồi dậy như vậy Diệp Lăng Phi xê dịch chiếc ghế về phía sau, hắn bắt chéo chân nhìn Hoàng Việt đang ngồi trên giường bệnh và nói:
– Hoàng Việt, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?
Hoàng Việt gật đầu và nói:
– Diệp tiên sinh, anh đương nhiên có thể hỏi tôi rồi!
– Hoàng Việt, cậu biết được thân phận của tôi từ khi nào?
Diệp Lăng Phi vừa nói câu này không chỉ Hoàng Việt mà ngay cả Mộ Văn cũng sửng sốt, hai người họ đều không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi câu hỏi này, Mộ Văn nhìn gương mặt Diệp Lăng Phi, từ trên gương mặt Diệp Lăng Phi cô ta hy vọng thấy được trong lòng hắn đang dự định làm gì, nhưng điều khiến Mộ Văn thất vọng là trên mặt Diệp Lăng Phi lại tỏ ra rất bình thường, Mộ Văn vốn nhìn không ra được rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang dự định làm gì.
Hoàng Việt cũng nhìn Diệp Lăng Phi, biểu hiện trên gương mặt hắn rất kinh ngạc, Hoàng Việt cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi hắn câu hỏi đó, hắn khẽ trầm ngâm một chút rồi lập tức nói:
– Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh lắm, anh hỏi câu hỏi này rốt cuộc là có ý gì?
– Hoàng Việt, cậu nói xem?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại Hoàng Việt. Hoàng Việt lắc đầu và nói:
– Tôi thật sự không hiểu, tôi không hiểu mục đích chính trong câu hỏi anh hỏi tôi, anh có thể nói cho tôi biết được không?
– Gỉa bộ hồ đồ ai không biết, Hoàng Việt, tôi cũng sẽ giả bộ hồ đồ!
Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc nhưng điếu thuốc này cầm trong tay thì Diệp Lăng Phi lại đem bỏ lại vào trong người, hai tay Diệp Lăng Phi để trên đùi vỗ vỗ và nói:
– Hoàng Việt, cậu con người này có thể diễn kịch hay đấy, cậu diễn thật không tồi đâu!
– Diệp Lăng Phi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
Hoàng Việt sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói không khách khí như vậy hắn có chút không nhẫn nại được nữa, hắn không xưng hô là Diệp tiên sinh mà gọi thẳng tên của Diệp Lăng Phi. Ngữ khí của Hoàng Việt lúc này so với khi nãy hoàn toàn khác nhau, mắt hắn cũng trợn tròn lên, hắn nói:
– Diệp Lăng Phi, tôi hy vọng anh hiểu một chút, trong đất nước này tôi có quyền lên tiếng hơn anh, anh chẳng qua chỉ là một tên buôn lậu súng ống, anh cho rằng ở đây anh có quyền gì, nếu tôi muốn bắt anh thì tôi có thể bắt anh, anh không biết có bao nhiêu người muốn bắt anh sao?
Hoàng Việt nói những lời này khiến Mộ Văn trợn tròn mắt, trước đây Mộ Văn vẫn cho rằng Hoàng Việt luôn bị Diệp Lăng Phi ức hiếp, cô ta vẫn không hiểu vì sao Hoàng Việt lại như vậy, bây giờ nghe Hoàng Việt nói như vậy, trong lòng Mộ Văn có nhiều điều không hiểu, nói cách khác Hoàng Việt sớm biết thân phận của Diệp Lăng Phi chỉ là không nói ra mà thôi. Mộ Văn nghĩ hay là mình nên Diệp Lăng Phi thì sau đó mới biết được thân phận của Diệp Lăng Phi.
Mộ Văn vốn không nghĩ sâu về vấn đề này, cô cũng không nghĩ kỹ rốt cuộc Hoàng Việt biết thân phận của Diệp Lăng Phi từ khi nào. Hoàng Việt vừa nói ra những lời này thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói lạnh lùng, mắt Diệp Lăng Phi nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
– Hoàng Việt, nói như vậy là cậu thừa nhận cậu đã sớm biết thân phận của tôi, cậu cũng biết tôi buôn lậu súng đạn, càng biết những người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đó đến đây để giết tôi, vậy tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu làm sao mà biết, là ai nói cho cậu biết?
– Tôi tự mình điều tra ra, lẽ nào không được sao?
Đối với khí thế bức người, Hoàng Việt vẫn cảm thấy bị bức lui, Hoàng Việt nói:
– Lẽ nào không được sao, tư liệu của anh là tôi điều tra ra đấy!
– À, cậu điều tra ra, thật buồn cười!
Diệp Lăng Phi nghe Hoàng Việt nói như vậy hắn cười và nói:
– Cậu có biết trong đất nước này hồ sơ của tôi không chính xác, bởi vì hồ sơ của tôi vốn là giả, cho dù cậu là đặc công thì cậu cũng không thể nào điều tra ra được thân phận của tôi, Hoàng Việt cậu đừng nói dối tôi nữa, tôi cho cậu thêm một cơ hội, rốt cuộc cậu làm sao biết được thân phận của tôi. Nếu câu trả lời khiến tôi không hài lòng thì cậu hãy đợi đấy!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong thì thấy tay trái của Hoàng Việt giơ lên, trong lòng Diệp Lăng Phi thầm kêu không ổn, hắn lộn về phía sau.
– Pằng!
Một tiếng súng vang lên. Ngay vách tường chỗ Diệp Lăng Phi ngồi khi nãy có một vết đạn, nếu Diệp Lăng Phi khi nãy không phản ứng cực nhanh thì đã ngã xuống ngay chỗ đó và lúc ấy đầu hắn sẽ bị trúng một viên đạn rồi. Diệp Lăng Phi nằm trên mặt đất, tay phải của hắn rút ra con dao, hắn nhìn Hoàng Việt trong tay đang cầm khẩu súng lục ngồi trên giường, Hoàng Việt cũng không ngồi im. Khi hắn rút súng bắn Diệp Lăng Phi thì Hoàng Việt đã rút những ống chuyền dịch gắn ở cánh tay phải của hắn ra. Hoàng Việt đã nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ phản kích, khi con dao của Diệp Lăng Phi bay đến, Hoàng Việt cũng lăn xuống giường.
– Không được nhúc nhích!
Tiếng của Mộ Văn trong phòng bệnh vang lên, thì thấy Mộ Văn một tay cầm súng nhắm ngay ngực Hoàng Việt, trong tay Hoàng Việt cũng cầm khẩu súng nhắm vào ngực Mộ Văn, Hoàng Việt nói:
– Mộ Văn, cô mới là người không được nhúc nhích!
Lúc này Diệp Lăng Phi đang từ mặt đất đứng dậy, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ tay, lúc này hắn lại cười to lên và nói:
– Thật là không ngờ cậu lại có sự chuẩn bị sớm vậy, Hoàng Việt, có phải cậu sớm biết tôi đã biết được thân phận của cậu không?
Hoàng Việt chĩa súng vào Mộ Văn, ở đây không khí rất căng thẳng, trên mặt Hoàng Việt không có lấy một nụ cười, ngược lại có một tia sát khí hắn nói:
– Diệp Lăng Phi, tôi nói với anh, sở dĩ tôi muốn giết anh là vì tôi nhận được tình báo, anh có thể là một tên buôn lậu súng đạn, chỉ đơn giản như vậy thôi. Tôi không biết thân phận gì của anh cả!
Hoàng Việt nói đến đây hắn nhìn Mộ Văn và nói:
– Mộ Văn, cô làm gì vậy lẽ nào cô không biết tôi là cộng sự của cô sao, sao cô lại có thể dùng súng chĩa vào tôi?
– Tôi mặc kệ anh là ai, bây giờ tôi chỉ biết anh không thể nổ súng giết người ở đây!
Đôi mắt Mộ Văn nhìn chằm chằm vào Hoàng Việt, cô ta tỏ vẻ rất căng thẳng, ánh mắt của cô ta tập trung vào mọi cử chỉ của Hoàng Việt. Mộ Văn nói:
– Hoàng Việt, bây giờ anh bỏ súng xuống, có gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện, nhưng anh không thể nổ súng giết người được!
– Mộ Văn, cô có biết anh ta là ai hay không?
Hoàng Việt nói,
– Anh ta chính là Satan, là người mà cô luôn muốn tìm đấy, tôi làm như vậy cũng chỉ vì cô thôi, tôi phải giết chết anh ta ở đây, không thể để cô tiếp tục khổ sở như vậy được!
– Tôi tiếp tục khổ sở?
Mộ Văn sửng sốt, cô ta nhìn Hoàng Việt và nói:
– Hoàng Việt, anh nói vậy là ý gì?
– Mộ Văn, tôi là cộng sự của cô, tôi có thể không hiểu ý của cô sao?
Hoàng Việt nói,
– Kể từ sau khi Mộ Thiên Dương chết, cô chưa bao giờ vui vẻ, mặc dù tôi là cộng sự của cô, tôi muốn nghĩ cách để cô vui nhưng cô cũng không vui, Mộ Văn, tôi không muốn thấy cô như vậy. Trong lòng tôi cô là người tôi quan tâm duy nhất, tôi không thể để cô tiếp tục khổ sở như vậy, cho nên tôi phải giúp cô. Satan là kẻ thù của cô, nếu tôi giết chết Satan, cô nhất định sẽ vui, tôi biết tôi làm như vậy sẽ phải trả giá nhưng tôi đồng ý trả giá!
– Hoàng Việt, anh nhầm rồi, anh ấy vốn không giết Thiên Dương!
Câu nói này của Mộ Văn vẫn chưa nói xong thì bị Hoàng Việt ngắt lời:
– Cái chết của Mộ Thiên Dương tuyệt đối do Satan bọn họ làm, Thiên Dương đã từng nhắc tôi, nếu anh ấy chết nhất định là do Lang Nha làm, nhất định là vì Satan, vì anh ta đã điều tra Satan, theo tình báo của Thiên Dương, Satan từng là người Trung Quốc, Mộ Văn, cô có biết một khi Thiên Dương đem tin tình báo của anh ấy nói ra là vì sao không?
Hoàng Việt nói những lời này khiến Mộ Văn sửng sốt, cô ta nói một cách bản năng:
– Ý là Satan sẽ bị người ta biết tướng mạo của anh ta, trước đây Thiên Dương không có ai biết tướng mạo của Satan, Mộ Văn cô nghĩ đi, cái chết của Thiên Dương nhất định có liên quan đến Satan!
Hoàng Việt nói đến đây một cánh tay khác nắm lấy súng của Mộ Văn và nói:
– Nếu cô không tin tôi, vậy bây giờ cô hãy nổ súng đi, tôi nguyện chết vì cô, nhưng trước khi tôi chết tôi nhất định phải giết hắn!
– Khoan!
Mắt của Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn, hắn chịu không được nói:
– Tôi biết đặc công là không tin được, thôi đi, lần này tôi thật sự nằm trong tay của đặc công rồi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây bất chấp ba lần bảy hai mốt, hắn lao người đập vỡ của sổ và nhảy ra ngoài.
– F*ck!
Hai tiếng súng vang lên, khẩu súng trong tay Hoàng Việt nhả ra hai viên đạn, hai viên đạn này đều bay về phía cửa sổ, nhưng lúc đó cả người Diệp Lăng Phi đã bay ra ngoài. Hoàng Việt mắng một câu, tay cầm khẩu súng hướng về phía cửa sổ, lúc này Mộ Văn khẽ nói:
– Không được nhúc nhích!
Hoàng Việt lại dừng bước một lần nữa, hắn từ từ xoay người lại đối diện với Mộ Văn và nói:
– Mộ Văn, cô làm gì thế, lẽ nào bây giờ cô không biết rốt cuộc là chuyện gì sao, Diệp Lăng Phi đó là Satan, cũng là kẻ thù của cô, sở dĩ tôi làm như vậy là vì báo thù cho cô thôi!
– Đừng cử động, Hoàng Việt, nếu anh cử động tôi sẽ nổ súng thật đấy!
Trong tay Mộ Văn cầm khẩu súng, mắt cô ta nhìn thẳng vào Hoàng Việt và nói:
– Khi nãy tôi đã nói với anh rồi, cho dù anh ta là Satan, dù anh ta có giết Thiên Dương thì cũng không nên giết anh ta ở đây, anh ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, anh làm như vậy chỉ làm tôi cảm thấy càng áy náy/ Hoàng Việt, tôi nói cho anh biết không cần phải nghĩ cách giết anh ta, anh có nghe tôi nói không?
– Được rồi, cô nói sao thì làm vậy!