Mộ Biến tỏ ra không tin vào những lời Diệp Lăng Phi nói, cô ta lắc đầu nói:
– Điều này là không thể. Trước đây tôi chưa từng nghe nói đến một tổ chức như thế, mặc dù bây giờ đột nhiên xuất hiện, nhưng thế lực của ám bộ vẫn không thể ảnh hưởng đến nội bộ của tổ chức đặc công, Diệp Lăng Phi anh không được nói lung tung, anh nói lung tung như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đấy.
– Tôi đương nhiên biết ảnh hưởng lớn tới mức nào rồi.
Diệp Lăng Phi buông ngón tay ra, tờ giấy đã cháy hết chỉ còn lại một mẩu nhỏ bay từ tay Diệp Lăng Phi ra, rồi rơi xuống đất. Diệp Lăng Phi lấy chân dụi lửa, sau đó quay người đi về phía cửa. Mộ Biến thấy Diệp Lăng Phi đi ra cửa, cô ta cũng vội vàng chạy hai bước đuổi theo Diệp Lăng Phi.
– Anh cứ vậy mà đi à.
Diệp Lăng Phi không dừng lại, miệng nói:
– Làm sao vậy, lẽ nào không đi còn muốn ở lại đây ăn cơm sao? Mộ Biến nếu cô muốn ở lại cũng không sao, tôi thì không muốn ở lại đây, đây là cục cảnh sát, tôi vẫn thích ở bên ngoài hơn.
Khi Diệp Lăng Phi đi ra, vài nhân viên cảnh sát vẫn đợi ở đó. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì với bọn họ, đi thẳng ra cổng cục cảnh sát, Mộ Biến đi phía sau Diệp Lăng Phi, hơi quay đầu lại liếc nhìn bụi bay trên mặt đất, khẽ thở dài, Mộ Biến thấy bức thư Sean để lại rất có giá trị nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại đốt đi như vậy. Nhưng bức thư đó vốn là Sean viết cho Diệp Lăng Phi, cho dù bị Diệp Lăng Phi hủy đi, Mộ Biến cũng không nói được gì, có điều trong lòng Mộ Biến vẫn không thấy hài lòng với cách đó của Diệp Lăng Phi. Cô ta phải đi tìm Diệp Lăng Phi hỏi rõ ràng, rút cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy.
Mộ Biến đuổi theo ra đến cửa mới đuổi kịp Diệp Lăng Phi. Mộ Biến thấy Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa xe, định mở xe. Mộ Biến ở phía sau gọi:
– Diệp Lăng Phi, đợi tôi.
Diệp Lăng Phi quả nhiên đừng lại, hắn quay người lại, dựa vào cửa xe, lấy thuốc lá trong người ra, châm một điếu. Diệp Lăng Phi không hề có vẻ như muốn lập tức rời đi. Ít nhất bộ dạng trước mắt cho thấy Diệp Lăng Phi muốn dừng lại một chút. Mộ Biến đuổi đến, cô ta đến trước mặt Diệp Lăng Phi. Mộ Biến liếc nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
– Diệp Lăng Phi, anh vẫn chưa nói rõ với tôi, rút cuộc tại sao anh lại hủy đi một bức thư quan trọng đến như vậy.
Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Biến. bĩu môi lạnh lùng nói: “
– Cô nói tờ giấy rách đó ư? Tôi không thấy tờ giấy đó có gì đáng quan trọng cả. Trong mắt cô có thể tờ giấy đó rất quan trọng nhưng trong mắt tôi đó chỉ là một tờ giấy bỏ đi mà thôi, hơn nữa còn là một tờ giấy có thể mang đến phiền phức, tôi không muốn giữ lại làm gì.
– Cái gì gọi là mang đến phiền phức chứ.
Mộ Biến giằng điếu thuốc ra khỏi miệng Diêp Lăng Phi, cô ta vứt điếu thuốc xuống đất lấy chân dẫm, sau đó Mộ Biến nhìn thẳng Diệp Lăng Phi nói:
– Anh có biết tôi đến Vọng Hải lần này là muốn tiêu diệt Khoa Nhung Hỏa Diễm, mà Sean và Mike Luner đều là đặc công nước Pháp, bọn họ đến đây đã gặp phải rất nhiều khó khăn, hao tốn biết bao sức lực, bây giờ thì hay rồi hai bọn họ đều đã chết ở Vọng Hải, bất luận bọn họ rút cuộc chết như thế nào, bản thân chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn, bức thứ Sean đích thân viết là một bằng chứng rất quan trọng, có bức thư đó thì có thể chứng minh cái chết của Sean và Mike Luner không liên quan đến chúng tôi, không ảnh hưởng đến vấn đề chính trị, Diệp Lăng Phi rút cuộc anh có hiểu không?
Diệp Lăng Phi trả lời một cách rất dứt khoát, Diệp Lăng Phi trực tiếp nói:
– Tôi không hiểu. Chính trị không liên quan đến tôi, tôi không quan tâm đến cái gì mà ảnh hưởng chính trị. Tôi chỉ cần biết, nếu để tờ giấy đó lại sẽ mang đến phiền phức cho tôi, tôi không mang đến phiền phức gì cho mình, vì vậy lựa chọn của tôi là hủy tờ giấy đó đi, Mộ Biến, không phải cô cũng đã xem nọi dụng viết trong tờ giấy đó rồi sao, nếu cô muốn có thể viết lại những nội dung trong bức thư đó.
Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, lại lấy thuốc lá trên người ra, Mộ Biến ngăn ý định đó của Diệp Lăng Phi lại, cô ta nói:
– Đừng hút thuốc nữa, thứ này không tốt cho sức khỏe đâu, anh không phải có gia đình rồi sao, anh nên nghĩ cho người nhà của anh, bớt hút đi thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Mộ Biến nhắc đến người nhà của hắn, hắn vốn đã lấy thuốc ra rồi lại đút vào người. Hắn quay người, mở cửa xe, gọi Mộ Biến: Cô có muốn ngồi xe của tôi không?
– Đương nhiên ngồi rồi, không ngồi xe anh, tôi quay về bằng cách nào chứ?
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong vội vàng vòng sang phía cửa xe bên kia, mở cửa lên xe. Mộ Biến vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:
– Diệp Lăng Phi, lát nữa anh định đi đâu?
Diệp Lăng Phi khởi động xe, hắn nói:
– Vẫn chưa nghĩ ra, gần đay xảy ra quá nhiều chuyện, tôi muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh một chút. Cô yên tâm đi, tôi không bán cô đâu.
– Ai sợ anh bán chứ.
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta bĩu môi tỏ ra không thèm quan tâm. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng đó của Mộ Biến chỉ cười, câu nói ban nãy của hắn chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn đang suy nghĩ chuyện khác. Mặc dù tờ giấy mà Sean để lại cho hắn đã bị hắn đốt rồi, nhưng như thế không có nghĩa là Diệp Lăng Phi không cần suy nghĩ gì cả. Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi cục công an, vừa mới ra khỏi cục công an, Mộ Biến liền trách móc:
– Diệp Lăng Phi, buổi trưa tôi không ăn cơm, bây giờ tôi thấy hơi đói rồi, chúng ta nên tìm một nơi nào đó ăn cơm đi?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến nói vậy, hắn nghĩ rồi nói:
– Tìm một nơi nho nhỏ để ăn cơm? Vậy cũng được, tôi dẫn cô tới nhà hàng bên bờ biển, dù sao tôi cũng muốn qua đó xem một chút, bây giờ tôi chỉ muốn tìm một nơi để suy nghĩ một chút.
– Được!
Khi Dã Lang tỉnh lại, Lương Ngọc vẫn ngủ rất say, tối hôm qua sau khi Dã Lang và Lương Ngọc quay về, hai bọn họ ân ái rất muộn, khi Dã Lang tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi. Dã Lang đi tắm sau đó mặc quần đùi ngồi trên chiếc ghế ở ban công, tay gã cầm một cốc cà phê, vừa uống vừa nhìn ra xa.
Lương Ngọc mặc một chiếc áo ngủ mở cửa ban công, lúc này này đã là buổi trưa rồi. Dã Lang và Lương Ngọc đều không ăn sáng, Lương Ngọc đến trước mặt Dã Lang, cúi người xuống, hôn Dã Lang. Sau đó Lương Ngọc ngồi đối diện với Dã Lang, cô ta đặt chân phải lên trên chân trái nhìn Dã Lang.
Dã Lang phát hiện Lương Ngọc đang nhin gã chằm chằm, gã thấy hơi kỳ lạ hỏi:
– Anh có gì không đúng sao?
Hai mắt Lương Ngọc nhìn Dã Lang, miệng nói:
– Không có gì không đúng cả, em chỉ muốn nhìn anh thôi. Có lúc em không tin đây là sự thật, em thấy như nằm mơ vậy, có lúc em cảm thấy mọi thứ đều ở trước mặt, em giơ tay là có thể chạm đến. Nhưng em muốn đưa tay ra nhưng lại có cảm giác không đưa ra được. Dã Lang, anh có biết không, khi ở Hông Kong, em đã từng mê muội, vì em không biết có nên đến hay không, em sợ em sẽ mất đi quá nhiều thứ. Người thân, họ hàng, bạn bè của em, nhưng em lại lo nếu em không đến em sẽ mất đi người đàn ông em yêu nhất trong đời này, vì vậy em luôn do dự, nhưng khi em nghe thấy anh nói với em những lời đó, em biết, em nên đến, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng phải đến với anh.
Dã Lang nghe Lương Ngọc nói những lời đó xong, gã ôm Lương Ngọc vào lòng, ôm eo Lương Ngọc, khẽ nói:
– Lương Ngọc, anh không muốn thay đổi cuộc sống của em, giống như anh đã từng nói với em vậy, anh đã không còn là tên buôn lậu vũ khí như trước kia nữa. Hiện nay anh chỉ là một người dân bình thường. Nhưng em vẫn có thể làm một cảnh sát hoang gia Hong Kong, chúng ta cũng vẫn có thể tiếp tục sống bên nhau, anh sẽ cô gắng hết sức hòa nhập vào cuộc sống của em, ồ, anh đã nghĩ rồi, anh cần bắt đầu từ vòng quay cuộc sống quanh em, Lương Ngọc em thấy anh mở một công ty đầu tư có được không?
– Anh muốn lập một công ty đầu tư?
Lương Ngọc nghe Dã Lang nói vậy xong, cô ta nhìn Dã Lang, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn nghi hoặc, khó hiểu. Dã Lang cười nói:
– Những điều này là anh học từ Satand, khi Satand mới trở lại đây chính là làm một viên chức nhỏ trong công ty, cách sống của anh ấy rất hay anh cũng muốn chọn cách sống đó, đương nhiên, anh không thể đến Hong Kong làm một viên chức nhỏ, vì anh ngoài việc buôn bán vũ khí ra, anh không biết làm gì nữa cả, vì vậy, anh muốn đầu tư một công ty ở Hong Kong, như vậy anh sẽ có một lý do rất tốt để hòa nhập vào cuộc sống của em, Lương Ngọc, anh nói vậy có đúng không?
Trong lòng Lương Ngọc biết rất rõ, Dã Lang vì cô ta đã hi sinh rất nhiều, chuyện lần này, Dã Lang cũng là muốn Lương Ngọc vui mới nói như vậy, Lương Ngọc nhất thời không biết nói như thế nào mới được. Cô ta không nói gì, mà chủ động kề môi vào miệng Dã Lang để miệng hai người chạm vào nhau.
Dã Lang và Lương Ngọc còn đang hôn nhau thì tiếng còi xe ô tô từ cửa nhà Dã Lang vọng đến. Dã Lang và Lương Ngọc mới tách môi nhau ra, Dã lang đứng dậy liếc nhìn ra cửa biệt thự bèn thấy Dã Thú đeo kính đen đang thò đầu ra khỏi cửa xe. Dã Lang quay đầu lại nói với Lương Ngọc:
– Là tiểu tử Dã Thú, anh qua đó gặp Dã Thú, em tắm xong thay quần áo rồi chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.
Lương Ngọc gật đầu quay người rồi đi vào nhà trước. Dã Lang vẫy tay với Dã Thú lúc này đã xuống xe. Sau đó quay người đi vào trong biệt thự. Dã Lang mặc quần đùi, cởi trần đi ra, thời tiết bên ngoài có phần hơi nóng, lúc này là buổi trưa, thời tiết càng nóng. Dã Thú đứng trong bóng râm, đợi Dã Lang mở cửa xong Dã Thú mới rảo bước đi vào, gã liếc nhìn phía sau lưng Dã Lang không nhìn thấy Lương Ngọc, Dã Thú bèn cười nói:
– Dã Lang, nhìn bộ dạng cậu, cậu không phải cùng cảnh sát Lương Ngọc chơi trò gì ở trong đó đấy chứ?
Dã Lang thấy Dã Thú nói lung tung gã bèn cải chính nói:
– Mới ngủ dậy. Tối hôm qua cùng ăn cơm với Satand, sau đó lại đưa Bạch Tình Đình về biệt thự, khi tớ và Lương Ngọc về biệt thự thì đã là nửa đêm rồi, ngủ muộn quá.
Dã Thú không tin vào những lý do đó của Dã Lang, bèn thấy Dã Thú bĩu môi tỏ ra không tin những lời của Dã Lang:
– Dã Lang, cậu đừng giấu tớ, tớ là ai lại còn không biết tối hôm qua cậu và cảnh sát Lương Ngọc làm những chuyện gì sao. Bỏ đi, tớ cũng không có tâm trạng để quan tâm tối hôm qua hai người đã chiến đấu bao nhiêu hiệp, tớ đến là để tìm cậu, Dã Lang, sáng hôm nay Anna đã chết rồi, ở trong cục cảnh sát.
Khi Dã Lang nghe được những lời Dã Thú nói xong, gã giữ chặt cánh tay Dã Thú hỏi:
– Cậu nói cái gì? Dã Thú, cậu nói lại một lần nữa xem, rút cuộc là chuyện gì?
– Tớ nói là sáng hôm nay Anna đã chết trong cục cảnh sát.