Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1234-3: Chìa khóa (3) – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1234-3: Chìa khóa (3)

Diệp Lăng Phi vừa liếc nhìn thấy có không ít người quen trong hội nghị, nhất là Điền Vi Dân ngồi ở trung tâm cuộc họp, người đó lại càng quen thân với Diệp Lăng Phi, thấy trong hội nghị có nhiều người quen đến vậy, Diệp Lăng Phi cũng không cần khiêng dè điều gì, hắn trực tiếp đi đến trước mặt Triệu Đào, mà không chào hỏi Điền Vi Dân và những người kia, đưa chiếc chìa khóa đang cầm trong tay ra, sáng nhoáng trước mặt Triệu Đào, rồi hỏi:

– Cục trưởng Triệu, ông có nhận ra chiếc chìa khóa này không?

Triệu Đào vốn có chút không hài lòng với việc Diệp Lăng Phi tùy tiện xông vào cuộc họp. Dù sao thì bí thư thị ủy cũng đang ở đây, Diệp Lăng Phi tùy tiện xông vào sẽ khiến bí thư thị ủy không vui. Triệu Đào còn đang nghĩ sẽ giải thích với bí thư thị ủy như thế nào, thì phát hiện bí thư thị ủy Điền Vi Dân cơ bản không hề tỏ ra tức giận, Triệu Đào đột nhiên nhớ ra, sớm đã có lời đồn rằng Diệp Lăng Phi và bí thư thị ủy có quan hệ rất tốt với nhau, bây giờ xem ra, lời đồn đó quả nhiên là thật, từ việc Diệp Lăng Phi xông vào cuộc họp như thế nhưng bí thư thị ủy Điền Vi Dân không hề tỏ ra tức giận, thì có thể chứng minh quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Điền Vi Dân khá tốt, bí thư thị ủy đã không tức giận, Triệu Đào đương nhiên cũng không tức giân mà ngược lại ông ta tỏ ra rất phối hợp, cầm lấy chiếc chìa khóa từ trong tay Diệp Lăng Phi.

Triệu Đào muốn lập tức biết chiếc chìa khóa này để làm gì, nhưng ông ta cuối cùng cũng không biết về đồ vật này. Triệu Đào là cục trưởng cục công an, cục trưởng cục công an không có nghĩa là việc gì cũng biết rõ trong lòng bàn tay, nói chính xác hơn Triệu Đào chỉ biết cấp dưới mà ông ta quản lý gồm những ai, những người đó làm gì, một khi có chuyện gì đó xảy ra, Triệu Đào sẽ gọi cấp dưới của ông ta đến, sắp xếp những người đó di giải quyết, đó chính là quyền lực của lãnh đạo. Triệu Đào đâu có biết chiếc chìa khóa đó, ông ta cau mày nhìn hồi lâu cuối cùng gọi phó cục trưởng của ông ta đến, người phó cục trưởng đó lập tức đi điều tra.

Cuộc họp này tạm thời cũng ngừng lại, trong lúc người phó cục trưởng đi điều tra, Điền Vi Dân muốn nói chuyện riêng với Diệp Lăng Phi. Tại phòng làm việc của Triệu Đào, Điền Vi Dân ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, tay bưng cốc trà long tỉnh mà ban nãy Triệu Đào bảo người mang đến, Điền Vi Dân quay mặt sang Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh ông ta, Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, khói thuốc từ đầu điếu thuốc bay lên, Diệp Lăng Phi chỉ hút hai hơi thuốc, rồi hắn kép điếu thuốc ở ngón tay, còn Mộ Biến thì ở bên ngoài, mặc dù Mộ Biến là đặc công, nhưng ở đây là cuộc nói chuyện riêng tư giữa Điền Vi Dân và Diệp Lăng Phi, Mộ Biến không cần thiết phải tham gia vào, mà Mộ Biến cũng không có quyền cưỡng chế để nghe Diệp Lăng Phi và Điền Vi Dân nói gì với nhau.

Điền Vi Dân uống một ngụm chà, ông ta đặt chén trà xuống bàn trước mặt nói:

– Tiểu Diệp, theo cậu thấy, đến khi nào Vọng Hải mới có thể bình yên trở lại, mọi chuyện xảy ra liên tục khiến ai cũng không thể chịu nổi, thành phố Vọng Hải bây giờ người người đều rất hoảng loạn, áp lực của cấp trên đối với một bí thư thị ủy như tôi cũng rất lớn.

– Tôi cũng không phải là những tên lính đánh thuê kia, tôi làm sao biết được khi nào sự việc mới kết thúc.

Diệp Lăng Phi gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn rồi lại nhét điếu thuốc vào miệng, hút một hơi, sau đó nhả khói thuốc ra. Bộ dạng của Diệp Lăng Phi tỏ ra rất bất đắc dĩ, miệng oán tránh nói:

– Bí thư Điền, ông cũng không phải không nhìn thấy, bây giờ tôi cả ngày luôn lo lắng những tên khốn đó sẽ tìm đến tôi, tôi cũng muốn sự việc kết thúc sớm nhưng chuyện này cứ không dứt, tôi thấy chuyện này chi bằng đi hỏi hai người đặc công đó, chính là người băng tay trái ban nãy, cô ta là đặc công, chuyện này cô ta biết rõ hơn tôi.

Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong bèn cười, điều này khiến Diệp Lăng Phi lộ ra cái nhìn nghi hoặc, Diệp Lăng Phi hỏi:

– Bí thư Điền, ông cười gì vậy, những lời ban nãy của tôi lẽ nào có vấn đề gì sao?

Điền Vi Dân nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ lắc đầu nói:

– Tiểu Diệp, nếu tôi không hiểu cậu, có lẽ tôi sẽ tin những lời ban nãy cậu nói, nhưng tôi hiểu quá rõ bản lĩnh của cậu rồi, cái người nữ đặc công đó cơ bản không hiểu gì cả.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Điền Vi Dân, trong lòng thầm nghĩ:

– Ông hiểu thực lực của tôi, ông đang bốc phét mà thôi, về cơ bản ông không hề biết rút cục tôi có thực lực gì.

Mặc dù Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ như vậy nhưng không hề lộ ra ngoài mặt, hắn nghe Điền Vi Dân nói vậy bèn nhẹ nhàng nói:

– Đó là, đó là, bí thư Điền, ông là bí thư thị ủy Vọng Hải, nếu ông muốn biết người khác nghĩ gì, đó không phải là một chuyện vô cùng đơn giản hay sao, tôi cũng không hề muốn giấu diếm ông, nhưng có câu nói ông thật sự đã nói sai, người nữ đặc công đó thật sự hiểu rõ tình hình hơn tôi vì tối hôm qua cô ta suýt chút nữa bị kẻ khác xử lý, mà người ra tay lại chính là những tên lính đánh thuê đó, bí thư Điền, bây giờ ông đã hiểu rõ rồi chứ, cô ta có quyền lên tiếng hơn tôi nhiều.

Trước những lời nói của Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân chỉ cười mà không nói, đây là thái độ nhất quán của Điền Vi Dân, lúc này ông ta lại dùng thái độ đó với Diệp Lăng Phi, chủ yếu là muốn Diệp Lăng Phi tự mình nói tiếp ra. Đáng tiếc là Diệp Lăng Phi không phải là những quan chức cấp dưới của Điền Vi Dân, Diệp Lăng Phi cũng không sợ Điền Vi Dân. Nếu Điền Vi Dân cười mà không nói thì Diệp Lăng Phi cũng ngồi hút thuốc một cách thoải mái không hề có ý muốn nói điều gì.

Điền Vi Dân ngồi đợi Diệp Lăng Phi nói nhưng không ngờ ngồi mãi vẫn không thấy Diệp Lăng Phi nói gì.

Điền Vi Dân đầu tiên không kiềm chế được nữa, ông ta đặt chén trà đã uống hết chỉ còn đáy xuống bàn, sau đó quay sang Diệp Lăng Phi, thở dài nói:

– Tiểu Diệp, cậu nói thật một chút với tôi đi, bây giờ tôi thật sự không biết làm sao, trước hết cậu nói cho tôi biết người Pháp đó đã chết như thế nào, ồ, phải nói là hai người Pháp, chuyện cứ rắc rối như thế này tiếp khả năng sẽ trở thành sự kiện ngoại giao mất.

Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nhắc đến sự kiện ngoại giao xong, hắn bĩu môi nói:

– Cái gì mà sự kiện ngoài giao chứ. Bí thư Điền nếu ông thật sự tin lời tôi, vậy tôi nói với ông, chuyện này không liên quan nhiều đến ông, không thấy phía Bắc Kinh cũng đã phái người tới đó hay sao, chuyện này đã không đơn giản là chuyện mà một bí thư thị ủy có thể quản nữa rồi, hai nhân viên đặc công người Pháp đến Vọng Hải, bên phía nước Pháp cũng đã biết rồi, chủ yếu nhất là hai nhân viên đặc công người Pháp có liên quan đến nội bộ hệ thống đặc công nước Pháp, bí thư Điền, lẽ nào ông cho rằng bản thân ông có thể quản được chuyện trong nội bộ đặc công nước Pháp sao?

Điền Vi Dân làm sao biết được lại có nhiều chuyện đến vậy, ban đầu ông ta chỉ biết gần đây thành phố Vọng Hải xảy ra nhiều vụ huyết án, ông ta muốn tới để hỏi han xem những chuyện như thế này đến khi nào mới kết thúc, nhưng không ngờ từ phía Diệp Lăng Phi lại nghe được nhiều chuyện đến thế, Điền Vi Dân cau mày, ông ta ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, giống như ban nãy Diệp Lăng Phi nói vậy, chuyện như thế này Điền Vi Dân không thể quản được.

– Vậy tôi nên làm như thế nào?

Đến lúc này Điền Vi Dân không cần thiết phải giấu diếm suy nghĩ thật trong đầu ông ta nữa, nếu Diệp Lăng Phi đã nói hết mọi chuyện với ông ta rồi, thì Điền Vi Dân tự nhiên cũng muốn nghe một số ý kiến liên quan từ phía Diệp Lăng Phi, nên mới chủ động hỏi ý kiến từ phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dụi đầu thuốc vào gạt tàn ở trước mặt, sau đó quay mặt sang phía Điền Vi Dân nói:

– Bí thư Điền, tôi thấy bây giờ ông rất dễ xử lý, không cần quan tâm đến tình hình ở đây, tiếp tục làm chức bí thư thị ủy của ông, ở đây không phải có cục công an sao, mọi chuyện cứ giao cho bọn họ làm, nếu có chuyện xảy ra, ông để cục trưởng cục công an gánh vác trách nhiệm, ai bảo ông ta phụ trách vụ án này chứ, nếu có công lao, ông đến lĩnh, ai bảo ông là lãnh đạo, chuyện này không phải rất dễ xử lý sao?

Điền Vi Dân nghe kiến nghị đó của Diệp Lăng Phi xong, ông ta lắc đầu cười rồi luôn miêng nói:

– Tiểu Diệp, cậu đừng đùa với tôi nữa, làm sao như thế được, nói thế nào tôi cũng là bí thư thị ủy Vọng Hải, nếu thành phố Vọng Hải có xảy ra chuyện gì, bí thư thị ủy là tôi cũng không tránh được liên quan, tôi không thể làm như vậy được.

Diệp Lăng Phi không chút để ý đến phản ứng của Điền Vi Dân, nếu là người khác, dám có thái độ như vậy với Điền Vi Dân thì hãy đợi xui xẻo đi. Nhưng Diệp Lăng Phi không phải là người bình thường, nếu hắn tỏ ra thái độ không them quan tâm đối với Điền Vi Dân thì Điền Vi Dân cũng không hề tỏ thái độ không hài lòng mà chỉ hỏi:

– Tiểu Diệp, lẽ nào cậu cho rằng câu nói ban nãy của tôi là nói dối sao?

Diệp Lăng Phi xua tay nói:

– Không phải vậy. Bí thư Điền, tôi không hề cho rằng câu nói ban nãy của ông là nói dối, chỉ là tôi không hứng thú với cách xử lý của Điền bí thư, Điền bí thư, tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ông, ông không cần phải can thiệp vào, ông can thiệp vào chỉ khiến cho sự việc càng phức tạp thêm mà thôi, những tên lính đánh thuê đó không hề dễ đối phó, tôi nói một câu không dễ nghe, nếu muốn dựa vào những cảnh sát này để đối phó với những tên lính đánh thuê kia thì đúng là một chuyện đã khó lại càng khó hơn.

Điền Vi Dân thở dài nói:

– Điều này đương nhiên tôi biết. Nhưng tôi cũng không có cách nào khác, nói thế nào tôi cũng là bí thư thị ủy thành phố Vọng Hải.

Điền Vi Dân lại định nói những lời mà các vị quan chức thường nói nhưng bị Diệp Lăng Phi cắt ngang, Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

– Bí thư Điền, tôi muốn đi gặp cục trưởng Triệu, bây giờ tôi rất muốn biết ông ta điều tra thế nào rồi, chuyện này đối với tôi rất quan trọng.

Điền Vi Dân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, ông ta cũng đứng lên nói:

– Tiểu Diệp, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng biết phải làm thế nào rồi, tôi chỉ hy vọng nếu cậu có tin tức gì thì thông báo cho tôi một tiếng, ít nhất để tôi biết rõ tình hình sự việc.

Diệp Lăng Phi gật đầu đồng ý nói:

– Bí thư Điền, tôi biết rồi, ông yên tâm đi, sau này nếu phía tôi có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho ông biết, dù sao có một số việc vẫn cần sự giúp đỡ của bí thư Điền.

Điền Vi Dân mỉm cười, đưa tay vỗ vai Diệp Lăng Phi, rồi cũng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi văn phòng, bên ngoài văn phòng, Triệu Đào đang đứng ở đó, phó cục trưởng của Triệu Đào đứng ở bên cạnh ông ta nói gì đó, khi Diệp Lăng Phi và Điền Vi Dân vừa đi ra, Triệu Đào lấy chiếc chìa khóa từ trong tay người phó cục trưởng rồi đi về phía Diệp Lăng Phi và Điền Vi Dân. Triệu Đào cầm chiếc chìa khóa trong tay vốn định báo cáo với Điền Vi Dân nhưng ông ta nhìn thái độ của Điền Vi Dân thấy Điền Vi Dân không hề có ý muốn nghe báo cáo, Triệu Đào liền thay đổi ý định, ông ta quay sang Diệp Lăng Phi nói với Diệp Lăng Phi:

– Diệp tiên sinh, tôi nghĩ tôi đã biết chiếc chìa khóa này dùng để mở cái hòm gì rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.