Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cau mày, cô ta vốn định an ủi Diệp Lăng Phi nhưng lại không biết bắt đầu an ủi từ đâu, chỉ còn biết ôm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi lấy đó làm sự an ủi lớn nhất đối với Diệp Lăng Phi.
Tại một quán ăn đêm ở Hokkaido Nhật Bản, Đới Vinh Cẩm bỏ chiếc điện thoại trong tay xuống, đứng dậy, không mặc quần áo đi vào bồn tắm. Ở đó có hai cô gái Nhật Bản đang quỳ đợi Đới Vinh Cẩm tới. Đới Vinh Cẩm nằm bên trên chiếc giường nước ở bên cạnh bồn tắm, mà hai cô gái Nhật đó rắc đầy nước hương cho gã.
Đới Vinh Cẩm không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào, gã bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc, Đới Vinh Cẩm mở mắt, phát hiện gã đang nằm trên giường trong quán ăn đêm, bên cạnh gã, hai cô gái Nhật Bản cũng nằm ở đó. Đới Vinh Cẩm thò tay lấy điện thoại, hai cô gái Nhật Bản lập tức rồi khỏi giường. Hai bọn họ không hề ngủ, chỉ vì quy định của quán ăn đêm, khi khách hàng chưa cho phép rời đi, bọn họ không được phép rời đi, do đó sau khi Đới Vinh Cẩm đã ngủ say rồi, bọn họ vẫn không rời đi. Cho đến khi Đới Vinh Cẩm tỉnh lại, hai bọn họ mới rời đi. Đới Vinh Cẩm cầm điện thoại trên tay, nghe điện thoại, miệng có phần không hài lòng nói:
– Lúc này mới liên lạc với tôi, lẽ nào hiệu suất làm việc của đặc công nước Pháp càng ngày càng tệ sao?
Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm ấm của một người đàn ông:
– Tiên sinh Đới Vinh Cẩm, tôi hy vọng anh có thể hiểu cục diện trước mắt, hiện chúng ta đang hợp tác với nhau, nhưng Đới Vinh Cẩm tiên sinh, anh luôn cho rằng chúng tôi chịu sự chỉ đạo của anh, cách nghĩ sai lầm này rất dễ khiến sự hợp tác giữa chúng ta nảy sinh…
Người đó vẫn chưa nói hết thì đã bị Đới Vinh Cẩm cắt ngang:
– Tôi hy vọng anh cũng hiểu, nếu tôi tiết lộ tư liệu về các anh ra bên ngoài, sợ rằng không chỉ một tổ chức nhỏ của các anh đi đời mà cả thế giới đều sẽ chấn động, lẽ nào anh thật sự không lo lắng, tôi hy vọng anh hiểu tính chất quan trọng của sự việc này đối với tôi, câu lạc bộ Mỹ Hỏa được khôi phục lại đối với các anh tuyệt đối là một điều tốt đẹp, giữa chúng ta không phải là đối thủ, chúng ta có thể trở thành đối tác của nhau.
– Được thôi, Đới Vinh Cẩm tiên sinh, về mặt này anh quả thật chiếm ưu thế, chúng tôi sẽ giúp anh trong chuyện này, còn những chuyện sau này, thì đợi sau nay hãy tính, theo những tin tình báo mà chúng tôi có được, người nữ lính đánh thuê Anna bị giam trong cục cảnh sát, hơn nữa Anna và Sean đã thỏa hiệp với nhau, đồng thời người nằm vùng trong hệ thống đặc công nước Pháp của chúng tôi cũng đã tiếp cận với Sean, về điểm này tôi không thể không thừa nhận anh đã đúng, trong hệ thống đặc công nước Pháp có rất nhiều việc tôi không biết, giống như Serena, tôi còn không thể điều tra được tình hình của cô ta, có nghĩa chỉ có người có quyền cao trong hệ thống mới có thể điều tra được hồ sơ của cô ta…
Đới Vinh Cẩm không hề quan tâm đến những chuyện này, điều gã quan tâm hơn là tình hình ở thành phố Vọng Hải, gã cắt ngang lời của người đàn ông kia nói:
– Làm phiền anh nói vào trọng tâm một chút, việc của tôi không nhiều như anh tưởng tượng.
– Sean đã yêu cầu đặc công nước Pháp chúng tôi đi đón Serena và Anna, một khi bọn họ đến nước Pháp, tình hình của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm sẽ bị bại lộ hoàn toàn, và tôi…
Anh ta chưa nói hết câu nhưng Đới Vinh Cẩm đã hiểu những chuyện này rồi, gã cười nói:
– Những chuyện của Khoa Nhung Hỏa Diễm này không liên quan nhiều đến tôi, điều tôi quan tâm nhiều hơn là làm thế nào để tiêu diệt Satand, ừm, trong lòng tôi biết rõ, Satand đang gài bẫy lũ ngốc Khoa Nhung Hỏa Diễm, nếu những tên ngốc đó thật sự đi tìm Anna, bon chúng sẽ xong đời. Nhưng đối với tôi đó lại là một cơ hội không tồi, tôi vừa may có thể lợi dụng việc lần này, Satand đã sắp xếp một cái bẫy cho những kẻ Khoa Nhung Hỏa Diễm, vậy tôi cũng sẽ lợi dụng cái bẫy đó kéo Satand vào, Satand, ban nãy tao đã lừa mày rồi, tao sẽ lợi dụng tất cả các thủ đoạn có thể để đối phó với mày, trong đó bao gồm cả người đàn bà của mày…
Điệp Lăng Phi đương nhiên không nghe thấy những lời của Đới Vinh Cẩm, ban nãy Diệp Lăng Phi nghe xong những lời Đới Vinh Cẩm nói, trong lòng bắt đầu tính toán. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không nói gì, cô ta có phần không nhịn được, đầu tiên nói:
– Ông xã, ban nãy em đã nói chuyện với Điền Tư rồi, Điền Tư hiện đang học trong thư viện, ông xã, em bảo cô ta ở đó đợi chúng ta, chúng ta qua đó gặp Điền Tư thôi.
– Thư viện?
Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó của Bạch Tình Đình, đang suy nghĩ chuyện về Đới Vinh Cẩm, Diệp Lăng Phi hồi tâm trở lại nói:
– Bà xã, sao em lại hẹn địa điểm với cô ta chứ, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, làm bất cứ điều gì chúng ta đều phải cẩn thận, nếu chúng ta hẹn rõ địa điểm với Điền Tư rồi cô ta mang những tình hình này …
Diệp Lăng Phi lại nói ra điều hắn lo lắng, Bạch Tình Đình sớm đã có chuẩn bị, cắt ngang lời của Diệp Lăng Phi nói:
– Ông xã, em hiểu ý của anh, những lời này anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, cái gì mà thời kỳ đặc biệt, chú ý an toàn các loại, em cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không hiểu chứ. Em chỉ là hỏi cô ấy ở đâu, em không hề hẹn trước thời gian với cô ta, em nói là đợi chúng ta đến sẽ gọi lại cho cô ta, ông xã, anh thấy em có thông minh không?
Diệp Lăng Phi ôm lấy em Bạch Tình Đinh, hắn nhìn khuôn mặt khiến người ta phải ngây ngất của cô ta cười nói:
– Anh không hề cảm thấy em thông minh. Nhưng bà xã đại nhân, vẻ đẹp này của em thì là thật.
– Hừ, anh nói đi, em không thèm để ý đến anh nữa.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta bĩu môi tỏ ra không hài lòng, quay mông đi về phía cổng trường. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình định bước vào, hắn vội khóa cửa xe rồi đi cùng
Diện tích của học viện ngoại ngữ không lớn, trên trục đường chính trong học việc, hai bên trồng cây, ánh mặt trời chiếu qua viền lá xuống mặt đường. Bên phải trục đường chính trong học viện lá sân vận động lớn, lúc này trên sân có không ít nam sinh viên mặc áo thể thao đang đá bóng, trước xà đơn phía Đông Bắc sân vận động có vài người đang tập xà đơn…cuộc sống trong trường học luôn kiến người ta nhớ tới, Bạch Tình Đình đi bộ trong khuôn viên trường, bất giác nhớ lại thời sinh viên của cô ta. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng ngây ngất của Bạch Tình Đình, không nhịn được thò tay véo má Bạch Tình Đình, miệng hỏi:
– Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?
– Em đang nghĩ về lúc em học đại học, em cũng thường đi dạo trong trường…
Bạch Tình Đình kể với Diệp Lăng Phi về hồi cô ta học đại học, hắn yên lặng nghe Bạch Tình Đình kể về thời kỳ học đại học, rất nhiều người đều cho rằng thời đi học là thời kỳ đẹp nhất, không có phiền não, cũng không cần phải giao thiệp với quá nhiểu người, khi bọn họ bước vào xã hội, lúc nào cũng hoài niệm về thời đi học.
Rất rõ ràng, Bạch Tình Đình cũng có suy nghĩ đó, Bạch Tình Đình kể với Diệp Lăng Phi về thời học đại học của cô ta, thậm chí còn nhắc với Diệp Lăng Phi về bạn bè và bạn học của cô ta. Những chuyện này trước đây Bạch Tình Đình chưa hề kể với Diệp Lăng Phi, thậm chí một số chuyện đến Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình cũng chưa từng kể. Bạch Tình Đình còn nhớ đến những người bạn học cùng đại học của cô ta, thậm chí còn muốn lập tức tổ chức hội họp các bạn đại học, Diệp Lăng Phi luôn yên lặng lắng nghe. Bạch Tình Đình nhận ra trước mặt Diệp Lăng Phi cô ta không nên nói đến những chuyện này, cần biết Diệp Lăng Phi chưa học đại học, đại học đối với Diệp Lăng Phi chỉ là nghe qua lời kể của người khác chứ không hề được đích thân trải qua, loại cảm giác này không hề thực.
Bạch Tình Đình lo những lời mình nói ra khi nãy làm Diệp Lăng Phi không vui, cô ta vội vàng giải thích với Diệp Lăng Phi:
– Ông xã, xin lỗi, em không hề muốn làm anh không vui.
Diệp Lăng Phi không hề tức giận, hay không vui, hắn nhìn Bạch Tình Đình cười nói:
– Tình Đình, không có gì cả, anh không hề cảm thấy có gì không tốt, ngược lại, anh rất vui khi nghe em kể những chuyện này, anh chưa hề học đại học, nhưng anh rất thích nghe những sinh viên bọn em nói với anh về đại học, nếu có thể em thật sự hy vọng anh cũng được học đại học.
– Ông xã, thực ra đại học cũng không có ý nghĩa gì lắm, em ở trong trường đại học cô độc có một mình, vì bên canh em không có người đàn ông em yêu, bây giờ mới là lúc em hạnh phúc nhất, vì bên cạnh em anh là người đàn ông em yêu nhất…
Mặt Bạch Tình Đình hơi ửng đỏ, vì ban nãy cô ta nói ra những lời đường mật ấy nên cảm thấy hơi xấu hổ. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình, thấy hai má Bạch Tình Đình ửng đỏ, hắn cười, đưa tay xoa má Bạch Tình Đình nói:
– Tình Đình, anh cũng vậy, bây giờ cũng là giây phút hạnh phúc của anh vì có em ở bên cạnh anh.
Bạch Tình Đình chớp mắt, ánh mắt sáng rực lên, cái miệng nhỏ xinh đang định nói vài lời tình tứ thì chợt nghe thấy có tiếng người ở đằng sau hỏi:
– Cô là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ?
Bạch Tình Đình nghe thấy câu đó xong, cô ta hơi sửng sốt, lại nhìn thấy một nữ sinh viên đeo kính đứng trước mặt cô ta, Bạch Tình Đình lập tức lắc đầu phủ nhận:
– Tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi.
Bạch Tình Đình nói xong lập tức cùng Diệp Lăng Phi đi thẳng về phía trước, Bạch Tình Đình ở Vọng Hải được coi là một người có tiếng tăm, đã từng lên ti vi, tham gia phỏng vấn, có rất nhiều người biết Bạch Tình Đình. Lúc này Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi đi bộ trong khuôn viên trường, khó tránh khỏi thu hút mọi người xung quanh, cô sinh viên kia cảm thấy Bạch Tình Đình hình như là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ mới chạy đến hỏi. Nhưng cô ta cũng rất có vấn đề cần biết bây giờ tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đã sáp nhập cùng tập đoàn Tân Á rồi.
Bạch Tình Đình kéo Diệp Lăng Phi nhanh như bay đi khỏi chỗ này, cô ta lo sẽ bị nhiều người vây lấy. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì đi theo Bạch Tình Đình, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình cho rằng đã đến được một nơi an toàn, Diệp Lăng Phi mới hỏi:
– Bà xã, rút cuộc em lo lắng điều gì vậy, em cũng không phải là ngôi sao truyền hình, tại sao người ta phải tìm đến vây lấy em chứ?
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy giống như đã hiểu ra, cô ta nói:
– Ồ, đúng rồi, em không phải ngồi sao gì cả, em không cần phải chạy. Ông xã, anh nói tại sao em phải chạy chứ?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, suýt chút nữa cười ra tiếng. Bạch Tình Đình lại còn hỏi Diệp Lăng Phi câu hỏi đó, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình nói:
– Bà xã đại nhân, có vẻ như câu hỏi này em hỏi sai người rồi, sao em có thể hỏi anh chứ, em nên hỏi bản thân em, rútcuộc tại sao em phải chạy?
– Em làm sao biết được. Em chỉ là nghe thấy có người hỏi mình xong, trong lòng cảm thấy lo lắng nên mới chạy, nhưng đúng là em không cần phải chạy.
– Vốn là như thế mà, em hoàn toàn không cần thiết phải chạy. Bà xã, đi thôi, chúng ta đi thêm ba bốn phút nữa, rồi rẽ trái là đến thư viện của học viện ngoại ngữ rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó, Bạch Tình Đình liền quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
– Ông xã, sao anh lại biết rõ như vậy, lẽ nào trước đây anh từng đến chỗ này?