Sean thỏa thuận điều kiện với Anna xong, ông ta cùng Dã Lang, Serena đi đến cục cảnh sát.
– Tôi không cần thông báo một tiếng với đặc công ở đây chứ?
Sean đứng ở cửa, ông ta tỏ ra hơi do dự nhìn Dã Lang, ông ta không biết có nên chào hỏi với Hoàng Việt hay không, dường như trước mắt cái được gọi là kế hoạch này đều do một mình Satand thực hiện, còn ông ta chẳng qua chỉ là một trong những quân cờ để Satand tùy ý điều khiển.
Sean không ngờ Dã Lang lại đồng ý một cách dứt khoát như thế, dường như Dã Lang sớm đã biết Sean sẽ nói như thế, Dã Lang đến suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ, gã gật đầu nói:
– Đương nhiên có thể. Ông có thể nói chuyện này với người đặc công Trung Quốc đó, vì cho dù ông không nói, người đặc công Trung Quốc đó cũng sẽ biết chuyện này, chẳng có gì phải giấu giếm cả.
Dã Lang nói đến đây lại nói thêm:
– Sean, đừng nói quá nhiều với đồng nghiệp của ông, càng tỏ ra thần bí, cơ hội thành công càng cao, tôi tin ông hiểu ý của tôi.
Sean gật đầu, đúng lúc Sean và Dã Lang tách ra thì chuông điện thoại của Sean kêu lên. Sean nhìn điện thoại rồi theo bản năng liếc nhìn Dã Lang nói:
– Là điện thoại của đồng nghiệp tôi gọi đến.
– Sean, cứ làm theo những gì ban nãy tôi nói đi.
Dã Lang đi đến bên cạnh xe của gã, mở cửa xe, Serena cũng đi đến phía bên kia chiếc xe, Dã Lang chỉ hướng về phía Sean vẫy tay rồi lái xe đi.
Sean không vội nghe điện thoại của Mike Luner, ông ta cầm điện thoại ở tay nhìn Dã Lang lái xe cùng Serena rời đi xong Sean mới nghe điện thoại.
– Sean, bây giờ ông ở đâu?
Điện thoại vừa kết nối, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Mike Luner, Mike Luner với tư cách là một đặc công nước Pháp, gã không hề tuân thủ điều lệ của đặc công. Mặc dù Sean đã ý thức được Mike Luner vi phạm điều lệ của đặc công, nhưng ông ta không lập tức chỉ ra. Cái gọi là điều lệ của đặc công chẳng qua chỉ là buộc các đặc công muốn tuân thủ theo các điều lệ đặc công, nếu có những đặc công bản thân họ không muốn tuân thủ thì cho dù có nói ra các điều lệ đặc công cũng có tác dụng gì chứ?
Sean không lập tức trả lời câu hỏi của Mike Luner, ông ta hỏi lại:
– Còn cậu?
– Ồ, tôi đang ở trong khách sạn.
– Tôi ở bên ngoài, một lát nữa sẽ về đến khách sạn.
Sean nói đến đây bèn dừng lại một lát rồi nói:
– Nhiệm vụ của chúng ta có lẽ sẽ sớm hoàn thành thôi, đến khi đó chúng ta có thể quay về nước Pháp rồi.
– Thế ư? Đó quả thật là một chuyện đáng mừng.
Sean không nói chuyện với Mike Luner quá lâu, rất nhanh, hai người ngừng nói chuyện. Sean đứng ở bên đường cách cổng vào cục công an không xa. Ông ta dang tay gọi taxi. Khi chiếc xe chở Sean rời đi xong, Mike Luner từ đằng sau biển quảng cáo của một cửa hàng trên đường đi ra. Mike Luner cầm điện thoại trên tay, ban bãy khi gã gọi điện cho Sean chính là dùng chiếc điện thoại đó. Gã không hề ở trong phòng khách sạn, mà luôn bám theo Sean, từ quán cà phê đó cho đến tận cục cảnh sát. Mike Luner thấy Sean gọi taxi rời đi, gã cầm điện thoại gọi đến một số nào đó. Mike Luner khẽ nói:
– Sean đã gặp người lính đánh thue Khoa Nhung Hỏa Diễm rồi, bây giờ tôi đã biết chính xác địa điểm rồi, tôi phải hành động như thế nào?
Từ trong điện thoại vọng ra tiếng nói trầm ấm của một người đàn ông:
– Đợi chỉ thị của tôi. Chuyện này không hề đơn giản như tưởng tượng, chúng ta cần phải liên lạc với người chủ thuê, Mike Luner không nên quá tự tin, anh cần nhớ, người anh phải đối mặt là Satand một kẻ cầm đầu tổ chức hỏa quân, tổ chức của hắn đã trở thành một trong những tổ chức đáng sợ nhất trên thế giới, vấn đề bây giờ là làm thế nào để thay đổi cục diện trước mắt, anh cứ đợi chỉ thị của tôi đã.
Mike Luner khẽ nói:
– Tôi hiểu.
Ngay sau đó gã nói thêm:
– Serena đã gặp Sean rồi.
– Điều này tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cúp điện thoại, Mike Luner buông điện thoại xuống, bặm môi quay người bước đi.
Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao về trường xong, Diệp Lăng Phi quay đầu xe ở cổng trường, miệng hỏi:
– Bà xã, em muốn đi đâu?
– Ông xã, em còn muốn đi gặp Điền Tư. Không biết tại sao, trong lòng em luôn có cảm giác bất an, Điền Tư thành ra thế này đều có liên quan đến em, nếu em không đi thăm Điền Tư, trong lòng em luôn cảm thấy có chuyện gì đó.
Vốn dĩ sáng hôm nay Diệp Lăng Phi đã nói với Bạch Tình Đình sẽ đi gặp Điền Tư, nhưng vì Vu Tiêu Tiếu gọi điện đến nói có chuyện nên mới làm lỡ chuyện này. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội cũng không nói đến chuyện đi gặp Điền Tư, một mặt đương nhiên có tính đến vấn đề an toàn, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy Điền Tư trở về một cách dễ dàng như vậy quả thực quá đơn giản, nói không chừng bên trong còn có vấn đề khác. Diệp Lăng Phi lo rằng Điền Tư và những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm kia có một thỏa hiệp gì đó, chẳng hạn như yêu cầu Điền Tư giúp bọn chúng làm chuyện gì đó, ngược lại Điền Tư sẽ được lợi gì đó từ bọn chúng, đó là điều kiện trao đổi đơn giản nhất, vì Điền Tư và bọn lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đồng ý điều kiện trao đổi về mặt này nên Điền Tư mới có thể bình an trở về. Một mặt khác việc Diệp Lăng Phi không muốn gặp Điền Tư còn có liên quan đến Vu Đình Đình, Vu Đình Đình và Điền Tư là bạn học, nếu đi gặp Điền Tư, nói không chừng có thể sẽ gặp Vu Đình Đình, cho dù không gặp Vu Đình Đình, nếu trước mặt Bạch Tình Đình Điền Tư nhắc đến Vu Đình Đình, chuyện này cũng không dễ giải quyết.
Diệp Lăng Phi dù sao cũng không phải là thần thánh, có một số chuyện hắn cũng không rõ, giống như hôm đó Điền Tư đi gặp Bạch Tình Đình hoàn toàn là do Điền Tư tự muốn, chỉ là không ngờ rằng sau đó lại xảy ra chuyện. Người tính không bằng trời tính, dù Điền Tư có tính toán kỹ càng hơn nữa cũng không ngờ rằng có người muốn bắt cóc Bạch Tình Đình. Nếu Điền Tư biết thì tuyệt đối sẽ không đi tìm Bạch Tình Đình vào ngày hôm đó. Tái ông mất ngựa, họa phúc không lường, cũng không thể nói việc Điền Tư bị bắt hoàn toàn là một chuyện xấu, biết đâu nhờ vậy còn có thể xây dựng quan hệ tốt với Bạch Tình Đình.
Bất luận nói thế nào, trong lòng Diệp Lăng Phi hắn không muốn để Bạch Tình Đình gặp Điền Tư, nghe thấy Bạch Tình Đình nói muốn đi gặp Điền Tư, Diệp Lăng Phi chần chừ một lúc, hắn nhìn Bạch Tình Đình nói:
– Bà xã, bây giờ chúng ta qua đó được không?
Diệp Lăng Phi lại hỏi như vậy, hắn lại hỏi Bạch Tình Đình bây giờ đi qua đó có được không? Người nên hỏi câu này là Bạch Tình Đình mới đúng, hắn là đàn ông đại trượng phu chuyện gì cũng nên tự mình quyết định nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi lại đi hỏi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đương nhiên sẽ nói tốt rồi. Bạch Tình Đình vốn định đi gặp Điền Tư, bây giờ nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi mình, Bạch Tình Đình lập tức gật đầu nói:
– Đương nhiên tốt rồi, ông xã, lẽ nào anh cho rằng em không nên đi gặp Điền Tư sao?
– Ừ, nếu em nghe ý kiến của anh thì quả thực là không nên đi gặp Điền Tư, ít nhất trước mắt không phải là một thời điểm thích hợp.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại bổ sung thêm:
– Đương nhiên, nếu em kiên quyết cho rằng nên đi gặp Điền Tư, anh cũng sẽ không kiên quyết phản đối đâu.
Diệp Lăng Phi nói rồi thò tay vào chiếc vali đặt ở giữa xe, từ bên trong lấy ra một khẩu súng, Diệp Lăng Phi kiểm tra súng trước mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lấy súng ra như vậy trước mặt mình, cô ta quay mặt sang một bên, Bạch Tình Đình không quen nhìn các loại vũ khí, trong mắt Bạch Tình Đình, những thứ vũ khí đó là dùng để giết người không phải là thứ mà người như cô ta nên động vào.
Diệp Lăng Phi kiểm tra khẩu súng xong bèn gài súng vào trong người, rồi quay mặt về phía Bạch Tình Đình nói:
– Bà xã, bên ngoài rất loạn, mang theo vũ khí sẽ an toàn hơn một chút, bà xã, có cần anh chuẩn bị vũ khí chi em không?
– Không cần, không cần.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói muốn chuẩn bị vũ khí cho cô ta, Bạch Tình Đình vội vàng xua tay, tỏ ý nói thứ đó không có quan hệ gì với cô ta, Bạch Tình Đình không muốn có quan hệ gì với vũ khí. Ban nãy Diệp Lăng Phi nói vậy chẳng qua chỉ muốn đùa với Bạch Tình Đình mà thôi, hắn đương nhiên biết bà xã của mình không dám nhìn máu, không giống như Chu Hân Mính, Chu Hân Mính là cảnh sát. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến Chu Hân Mính bèn cảm thấy dường như từ sau khi mang thai tính cách của Chu Hân Mính đã thay đổi rất nhiều, trở nên dịu dàng hơn trước. Chu Hân Mính bây giờ nói năng cũng không giống với trước kia. Diệp Lăng Phi nghĩ đợi Chu Hân Mính sinh con xong có nên đưa Chu Hân Mính đi chơi, ra nước ngoài chẳng hạn.
Diệp Lăng Phi đang nghĩ đến chuyện đó thì đột nhiên nghe thấy Bạch Tình Đình gào vào tai hắn:
– Ông xã, đẹp quá!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy xong, hắn quay mặt sang phía Bạch Tình Đình vừa nhìn thì ra là một cửa hàng đang tổ chức hoạt động, làm một tháp thủy tinh rất lớn, đặt ở trước cửa vào. Tháp thủy tinh đó dưới ánh sáng mặt trời tỏa sáng đặc biệt thu hút. Bạch Tình Đình khen đẹp chính là chỉ cái tháp thủy tinh đó. Diệp Lăng Phi không nhìn về phía đó nữa than thở:
– Tình Đình, chẳng qua chỉ là một cái tháp thủy tinh thôi, có gì đẹp đâu chứ, cứ như em chưa từng nhìn thấy thứ đó vậy.
Bạch Tình Đình trách:
– Em vốn dĩ chưa từng nhìn thấy mà. Ít nhất là chưa từng cùng anh nhìn thấy, ông xã, em vẫn chưa từng cùng anh đi du lịch đấy, chẳng hạn như đi tháp Đông Phương ở Thượng Hải, đi lên Thái Sơn, nhìn…
Bạch Tình Đình nói một loạt những chuyện liên quan đến việc du lịch, từ đó có thể thấy Bạch Tình hy vọng được cùng Diệp Lăng Phi đi du lịch.
Diệp Lăng Phi cười đồng ý nói:
– Đợi qua thời gian này, anh sẽ cùng em đi du lịch, chúng ta có thể ra ngoài mạo hiểm, kích thích cảm giác như vận động cực hạn gì đó.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói muốn chơi trò cực hạn gì đó, cô ta lắc đầu nói:
– Ông xã, có thể đi chơi nhưng nếu là loại vận động cực hạn thì em không đi, như thế quá mạo hiểm, bây giờ…
Bạch Tình Đình lại nói với Diệp Lăng Phi về những nhân vật vì nghiện vận động cực hạn mà mất mạng. Diệp Lăng Phi cười, những nhân vật mà Bạch Tình Đình nói hắn không biết ai cả, sự sống chết của bọn họ chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng Diệp Lăng Phi thấy thái độ rất khẩn trương của Bạch Tình Đình, hắn biết Bạch Tình Đình lo hắn cũng sẽ đi chơi những trò nguy hiểm đó. Bạch Tình Đình đã sợ như vậy Diệp Lăng Phi cũng không muốn nói tiếp nữa. Có thể lãng mạn một chút như đi du lịch Maldives hay các danh lam thắng cảnh chẳng hạn.