Sau khi Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Trương Lộ Tuyết gọi đến cô ta nói với Diệp Lăng Phi về chuyện vừa nói trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nghe xong hắn nhìn Bạch Tình Đình, xua tay bộ dạng tỏ vẻ như không có gì quan trọng nói:
– Tình Đình, em nói với Trương Lộ Tuyết trong hai ngày này cứ quản lý việc của công ty đi, tiện thể Trương Lộ Tuyết ổn định luôn chuyện thông báo mạng lưới của công ty, như vậy sau này không cần đi đến công ty để họp nữa mà ở nhà hoàn toàn có thể họp được!
Bạch Tình Đình biết bây giờ trong lòng Diệp Lăng Phi không để ý đến công ty, hắn chỉ nghĩ chuyện giải quyết những tên lính đánh thuê đang ẩn trốn ở Thành phố Vọng Hải như thế nào thôi, nếu đổi lại là người khác thì ai cũng sẽ suy nghĩ như vậy. Bạch Tình Đình biết phải trả lời như thế nào rồi, cô cầm điện thoại và nói với Trương Lộ Tuyết. Tuy Trương Lộ Tuyết đối với cách nghĩ này của Diệp Lăng Phi vốn không đồng ý lắm, nhưng Diệp Lăng Phi đã nói như vậy thì Trương Lộ Tuyết cũng không nói nhiều gì nữa. Bạch Tình Đình tắt máy và cười nói với Diệp Lăng Phi:
– Ông xã, như vậy không phải là cách, hai người chúng ta không thể cứ không đến công ty được!
– Sau này hãy nói, bây giờ nếu đến công ty thì rất dễ xảy ra chuyện!
Diệp Lăng Phi nói,
– Lẽ nào em không lo sẽ xảy ra chuyện sao?
– Có thể xảy ra chuyện gì chứ, lẽ nào những người đó thật sự sẽ xông vào tòa nhà Quốc tế Thế kỷ sao, như vậy em mới không tin!
Bạch Tình Đình biểu hiện vẻ mặt không tin gì cả, Diệp Lăng Phi vốn muốn Bạch Tình Đình hiểu một chút nhưng sau khi Bạch Tình Đình nói như vậy thì những lời Diệp Lăng Phi dự định nói ra đều tan biến hết, không nói ra được câu nào.
Hai người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong sở công an ở trung tâm thành phố, trước đây Diệp Lăng Phi chưa từng đến sở công an trung tâm thành phố, những nơi như vậy không có chuyện gì thì ai mà đến làm gì. Sở công an ở trung tâm thành phố này vừa đi vào cửa chính thì là một văn phòng công lớn, có một nữ cảnh sát đang ngồi ở chỗ tận cùng bên trong văn phòng, ở đây đa số là giải quyết hộ khẩu, hộ tịch, khai các giấy chứng minh… nằm về một phía. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi thẳng vào chỗ cửa bên hông, rồi mới đi vào trong thì bị một tên cảnh sát mặc cảnh phục ngăn lại.
– Các người làm gì vậy?
Người cảnh sát đó nói, ánh mắt đảo lên người Bạch Tình Đình, tuy hắn cố gắng để ánh măt của mình ra khỏi dung mạo kiều diễm thoát tục của Bạch Tình Đình nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ ra sự ước ao ngưỡng mộ. Bạch Tình Đình sớm đã quen với việc bị người khác chú ý như vậy, rõ ràng cô nhìn thấy tên cảnh sát đó nhìn cô nhưng Bạch Tình Đình không quan tâm, cô chỉ kéo chặt cánh tay Diệp Lăng Phi cùng Diệp Lăng Phi đứng một chỗ.
Diệp Lăng Phi nhìn tên thanh niên đang đứng đối diện một cái, hắn cười nói:
– Chúng tôi đến tìm người!
– Tìm người à?
Tên cảnh sát trẻ tuổi ấy khi nghe Diệp Lăng Phi nói thì nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Lăng Phi, hắn chau mày dường như đang nghĩ Diệp Lăng Phi nói câu nói này hắn đã nghe ở đâu rồi. Khi hắn đang ngạc nhiên thì Diệp Lăng Phi đã nói:
– Tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện điện thoại với nhau rồi, cậu không phải là viên cảnh sát rất mạnh miệng đó sao, tôi là Diệp Lăng Phi, cậu có thể không nhớ tên tôi?
Tên cảnh sát kia khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn chau mày chặt hơn, cuối cùng hắn cũng nghĩ đến điều này, người khó dây vào là ai. Diệp Lăng Phi cũng không ngờ chuyện này lại trùng hợp như vậy, hắn vừa mới đến sở công an trung tâm thành phố thì gặp phải tên cảnh sát mạnh mồm đã nói chuyện trong điện thoại. Diệp Lăng Phi vừa nghe tiếng nói của tên cảnh sát này thì có thể nhận ra, tên cảnh sát này chính là tên cảnh sát mạnh miệng mà hắn vừa nói chuyện trong điện thoại.
– Anh là nhân vật lớn đấy à? À, thật là khí phái đấy!
Tên cảnh sát đó sau khi nhận ra Diệp Lăng Phi chính là người đã nói chuyện điện thoại với hắn thì khẩu khí của hắn đã thay đổi. Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy bên cạnh Diệp Lăng Phi có một mỹ nhân khí chất thoát tục như vậy, trong lòng hắn phát sinh một sự đố kỵ, hắn càng cảm thấy ghét Diệp Lăng Phi. Khẩu khí của hắn cùng thay đổi theo hướng không tốt, Diệp Lăng Phi đã sớm biết tên cảnh sát này nói năng với hắn sẽ không khách khí, khi nãy trong điện thoại Diệp Lăng Phi đã biết tên cảnh sát này có chút cảm giác hận đời, tóm lại hắn rất coi thường những người có tiền như Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
– Nhân vật lớn không đến mức đấy đâu, chỉ là một người bình thường thôi, không có bản lĩnh gì, à, đúng rồi, Sở trưởng của các anh đâu rồi? Tôi muốn gặp Sở trưởng của anh!
– Anh cũng là nhân vật lớn lẽ nào trước khi anh đến đây không chào hỏi qua Sở trưởng của tôi sao?
Tên cảnh sát này sau khi nói xong thì còn không đợi Diệp Lăng Phi nói Bạch Tình Đình đã nghe không nổi nữa. Bạch Tình Đình thấy tên cảnh sát trẻ này không lớn nhưng lời nói thật thái quá, cô nói một cách lạnh lùng:
– Chúng tôi đến tìm Sở trưởng của sở công an của các anh, nếu anh cho rằng anh có quyền hơn Sở trưởng của các anh thì anh thay mặt Sở trưởng của các anh mà nói chuyện với chúng tôi!
Bạch Tình Đình nói những lời này quả thật là ngoài dự liệu của tên cảnh sát trẻ đó, hắn tỏ ra không ngờ Bạch Tình Đình đẹp như vậy là một mỹ nhân có khí chất như vậy sẽ nói ra những lời nói ghê gớm thế này, hắn thực sự bất ngờ, Diệp Lăng Phi nói:
– Bà xã, đừng tức giận, đi thôi, chúng ta đi gặp Sở trưởng đó, đừng chấp nhặt những người cấp dưới, đi xem Sở trưởng của sở công an này rốt cuộc là người như thế nào!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này thì nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông từ phía sau lưng hắn vọng lại.
– Bạch Tổng Tài, sao cô lại đến nơi này vậy?
Hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa xoay người lại thì nhìn thấy sau lưng họ là một người đàn ông đầu hói, dáng người ục ịch mặc cảnh phục đang đi tới. Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy dáng người mập mạp đó thì lập tức cô quay mặt sang phía Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, cô vốn không biết người đàn ông này. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi bước lên trên Bạch Tình Đình một bước và đứng che trước mặt Bạch Tình Đình.
– Anh quen bà xã tôi sao, anh là ai?
Diệp Lăng Phi lập tức hỏi. Bây giờ thế cục ở Vọng Hải bất minh, Diệp Lăng Phi không thể không đề phòng mọi chuyện được, hắn sợ hắn không để tâm ở chỗ nào thì sẽ xảy ra chuyện. Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất cảnh giác, hắn nhìn tên mập đó. Khi tên mập đó nghe thấy lời Diệp Lăng Phi nói thì hắn vội nói:
– À, anh là chồng của Bạch Tổng Tài – Diệp tiên sinh phải không? Tôi là Tổng Giám đốc của công ty vật liệu kiến trúc Vương Đạt, tôi luôn cùng với Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ, à, phải nói là thường giao dịch với Tập đoàn khai phát thành phố chứ!
Tên mập đó nói và đưa danh thiếp của hắn cho Diệp Lăng Phi xem.
Diệp Lăng Phi nhận lấy danh thiếp và xem thì biết được tên mập này trước đây là một thương nhân cung cấp hàng hóa có quan hệ với Tập đoàn khai phá thành phố, hắn đưa danh thiếp cho Bạch Tình Đình, lập tức Diệp Lăng Phi lùi lại phía sau nửa bước. Bạch Tình Đình đối với tên mập này vốn không có ấn tượng gì cả, cô là Phó Tổng Tài của Tập đoàn, làm sao có thể biết mỗi một kênh phân phối được, còn về kênh phân phối thì là chuyện rất bình thường. Sau khi Bạch Tình Đình xem xong danh thiếp thì tên mập đó lập tức nói:
– Bạch Tổng Tài, sao cô lại đến đây?
– Tôi đến đây để tìm Sở trưởng sở công an!
Bạch Tình Đình nói. Cô nói đến đây thì nghe tên mập đó nói:
– Thật là trùng hợp đấy, tôi vừa mới từ chỗ của Sở Trưởng Tôn ra đây lại gặp Bạch Tổng Tài rồi!
Tên mập ấy vừa nói ra thì Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt nhìn người đàn ông khoảng chừng trên bốn mươi tuổi đang đứng cùng tên mập ấy, khi nãy Diệp Lăng Phi vốn không chú ý, bây giờ hắn mới biết tên đó chính là Sở Trưởng của sở công an trung tâm thành phố này. Khi nãy tên mập đó nhắc đến tên Sở Trưởng Tôn. Diệp Lăng Phi nhớ đến trước đây Chu Hân Mính đã nhắc đến Sở Trưởng Tôn, không đợi Bạch Tình Đình nói, Diệp Lăng Phi đã nói với Sở Trưởng Tôn:
– Sở Trưởng Tôn phải không? Tên tôi là Diệp Lăng Phi, không biết anh có nhận ra tôi không?
Khẩu khí của Diệp Lăng Phi không giống những người bình thường phải nói trước mặt Sở Trưởng sở công an, nên biết những người bình thường khi đối diện với Sở Trưởng sở công an thì khẩu khí phải tỏ ra thấp giọng và tôn trọng, nhưng Diệp Lăng Phi khi đối diện với Sở Trưởng sở công an thì khẩu khí lại rất đặc biệt. Khi Sở Trưởng Tôn nghe thấy tên Diệp Lăng Phi thì trên mặt sớm đã hiện lên nụ cười tươi, cho dù Diệp Lăng Phi không giới thiệu tên của hắn thì Sở Trưởng Tôn cũng có thể đoán ra người đàn ông trước mặt chính là nhân vật mà những người trong hệ thống công an đều cố gắng tránh né, không được trêu vào.
Tên của Diệp Lăng Phi những người trong hệ thống công an đã quen thuộc rồi, đặc biệt là chuyện của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính, tuy những người đó không nói công khai nhưng sâu bên trong cũng còn có người bàn luận về vấn đề này. Trước đây khi Chu Hân Mính có thai phải nghỉ ngơi ở nhà, chuyện này nói ra thì cũng không phải là chuyện gì phải giấu diếm cả, tường vốn không có gió thổi nhưng người này một tiếng, người kia một tiếng, mọi người đều bàn tán về chuyện của Chu Hân Mính. Đương nhiên Chu Hân Mính quyền uy của cô ấy ở Vọng Hải rất lớn không ai dám công khai nói chuyện này là thật hay giả cả.
Sở Trưởng Tôn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trên mặt hắn hiện rõ nụ cười rất tươi, hắn cười nói:
– À, là Diệp tiên sinh à, tôi làm sao mà không nhận ra anh được, tôi chỉ là có chút tò mò, vì sao anh lại đến đây?
Khẩu khí của Sở Trưởng Tôn không giống như những lời nên nói với một người không có bất kỳ mối quan hệ gì với Chính Phủ, quan chức.
Diệp Lăng Phi xoay người, hắn nhìn tên cảnh sát đang đứng sau lưng hắn một cái và khẽ nói:
– Sở Trưởng Tôn, chuyện này anh phải hỏi một đồng chí cảnh sát nào đó trong sở công an của anh rồi!
Khi Diệp Lăng Phi nói mắt hắn nhìn chằm chằm vào tên cảnh sát ấy, cho dù tên cảnh sát đo không nói thì Sở Trưởng Tôn cũng đã nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Lúc này sắc mặt của Sở Trưởng Tôn trầm xuống, hắn trách mắng:
– Vương Cương, lại là cậu, sao cậu chỉ biết gây rắc rối cho tôi không vậy, cậu xem xem cậu đến đây đã gây ra bao nhiêu là rắc rối rồi?
Tên cảnh sát kia tên gọi là Vương Cương, khi hắn nghe Sở Trưởng Tôn nói như vậy thì hắn bĩu môi và vừa hô lên một tiếng:
– Em…
Thì lúc này đã bị Sở Trưởng Tôn ngắt lời, Sở Trưởng Tôn vội vàng nói:
– Cậu còn đứng đó làm gì nữa, mau đi làm việc cho tôi, cậu thật là, lại gây rắc rối cho tôi nữa rồi!
Khi Sở Trưởng Tôn nói thì liên tiếp trừng mắt nhìn tên cảnh sát Vương Cương kia và giục hắn mau đi đi.
Tên cảnh sát Vương Cương kia đang do dự, dường như hắn vốn không muốn đi, nhưng hắn lại không dám không đi, chỉ đành xoay người rời khỏi chỗ này.
Đôi mắt Diệp Lăng Phi là thế nào chứ, trong mắt hắn không có một hạt cát nào, Diệp Lăng Phi vốn đã thu hết mọi biểu hiện của Sở Trưởng Tôn khi nãy vào tầm mắt, trong lòng hắn biết rõ tên Vương Cường này dường như có mối quan hệ gì đó với Sở Trưởng Tôn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì hắn trộm nghĩ:
– Chả trách cái tên cảnh sát Vương Cường kia lại dám nói như vậy với ta, thì ra là đã có hậu thuẫn!