Sean không tin là ông ta bị theo dõi. Ông ta là một đặc công, về mặt này rất thận trọng. Sean không cho rằng ông ta bị theo dõi
Khi Sean nõi ông ta không thể bị theo dõi, Dã Lang chỉ bĩu môi không để ý đến Sean. Sean bắt đầu suy nghĩ, ông ta nhìn Serena ngồi bên cạnh nói:
– Serena, có phải cô đã biết trước chuyện này rồi?
– Tôi không biết.
Dã Lang nói:
– Sean, ông không cần hỏi. Chuyện này là do Satand sắp đặt. Satand sớm đã biết ông sẽ bị theo dõi, bây giờ, tôi sẽ đưa ông đến cục cảnh sát để đối phương biết được chỗ Anna bị giam giữ.
Khi Dã Lang nói ra điều này xong, Sean mới hiểu được chuyện này rút cuộc là thế nào, thì ra, tất cả những chuyện này đều do Diệp Lăng Phi đã tính trước rồi, cũng có ngĩa là Diệp Lăng Phi đã biết trước là tên đồng nghiệp Mike Luner của Sean sẽ bám theo ông ta. Dã Lang không giải thích nhiều với Sean, chỉ lái xe. Trong lúc Sean đang nghĩ không biết những gì Diệp Lăng Phi nghi ngờ có đúng không thì chuông điện thoại của ông ta vang lên. Khi Sean thấy điện thoại của đồng nghiệp ông ta Mike Luner gọi đến. Sean thấy sự nghi ngờ của Diệp Lăng Phi không phải không có lý.
Dã Lang dường như sớm đã biết chuông điện thoại của Sean sẽ vang lên, gã nói:
– Sean, có thế nào thì nói thế không cần phải dấu giếm đồng nghiệp của ông.
Sean nhận điện thoại, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Mike Luner:
– Sean, ông ở đâu?
– Ừ, tôi ở ngoài. Sao vậy, có chuyện gì gấp vậy?
– Sean, tôi rất lo lắng cho ông, theo tôi được biết tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm…
Mike Luner nói ra lý do, nếu Sean không hiểu rõ tình hình vẫn còn cho rằng lý do của Mike Luner rất đúng, nhưng lúc này, Sean đã biết rõ sự việc rút cuộc là thế nào, sự việc quả đúng như những gì Diệp Lăng Phi dự liệu, Sean tỉnh bơ nói:
– Mike Luner, tôi hiểu, vậy được tôi nói thật với anh, bây giờ tôi đi gặp Anna.
Mike Luner nghe Sean nhắc đến Anna, gã nói:
– Anna? Là người của Khoa Nhung Hỏa Diễm phải không?
Sean nói một cách khẳng định:
– Ừ. Chính là nữ lính đánh thuê bị cảnh sát bắt tối hôm qua. Mike Luner, đợi tôi quay về sẽ từ từ nói lại với anh, bây giờ tôi phải đến cục cảnh sát.
Mike Luner không hỏi gì thêm, nghe thấy Sean nói vậy gã ta vội vàng đồng ý nói:
– Vậy được, đợi ông quay về chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Mike Luner nói xong liền cúp điện thoại. Sean cũng cúp điện thoại, Sean nhìn Dã Lang đang lái xe nói:
– Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì nữa?
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ân ái trên giường hồi lâu cả hai mới dậy. Bữa sáng đã sớm chuẩn bị xong, vì Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mãi không xuống lầu ăn sáng, Trương Vân vẫn phải giữ nóng đồ ăn cho hai bọn họ. Sáng sớm Chu Hân Mính đã được cô hộ lý thuê riêng về nhà đưa ra ngoài đi vận động rồi, cái bụng của Chu Hân Mính ngày một to, lượng đồ ăn cũng cần nhiều hơn trước kia. Vì sức khỏe của đứa trẻ trong bụng, về mặt này Chu Hân Mính đặc biệt thận trọng. Phụ nữ khi mang thai cần tăng cường vận động, Chu Hân Mính mỗi sáng sớm đều ra ngoài vận động, đương nhiên, cô ta không thể vận động quá nhiều, cần vận động phù hợp. Nếu vận động quá nhiều thì lại không tốt.
Chu Hân Mính ở bên ngoài biệt thự, Suzu Yamakawa và Minako cũng không ở trong biệt thự. Hai bọn họ sớm đã ra ngoài biệt thự, Minako sáng nay đã đặc biệt hỏi Bạch Tình Đình có đi làm không, vì hôm nay cô ta và Suzu Yamakawa hẹn nhau đi ra bờ biển, lại nghe thấy tin Bạch Tình Đình không đi làm, Minako và Suzu Yamakawa bèn đi ra bờ biển.
Hai bọn họ có tập tục riêng, hôm nay lại là 6/6, theo phong tục của bọn họ, hôm nay hai bọn họ phải ra bờ biển nhìn hướng về phía nước Nhật, để bày tỏ tình cảm với quê hương. Trong lòng Minako và Suzu Yamakawa biết rõ, sự việc đã đến bước này rồi nếu hai bọn họ muốn quay về Nhật thì chỉ còn cách đợi Yonchien Yamakawa chết đi. Vì Yonchien Yamakawa sẽ không buông tha cho bọn họ như vậy, mặc dù Yonchien Yamakawa ngoài miệng đồng ý sẽ tha cho bọn họ nhưng điều đó không có nghĩa là Yonchien Yamakawa sẽ thực sự buông tha bọn họ.
Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống lầu thấy trong biệt thự chỉ còn lại một mình Trương Vân, hỏi ra mới biết mấy người kia đã ra ngoài hết rồi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tinh Đình ngồi trong nhà ăn ăn sáng, Bạch Tình Đình nhân cơ hội này nhắc đến chuyện về Điền Tư với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cho rằng Điền Tư bị bắt cóc hoàn toàn là do cô ta gây ra, trong lòng Bạch Tình Đình luôn cảm thấy bất an, muốn đi thăm Điền Tư.
Diệp Lăng Phi tay cầm cốc sữa uống một ngụm, rồi lại đặt cốc xuống nhìn Bạch Tình Đình nói:
– Bà xã, em thật sự muốn đi thăm cô gái tên Điền Tư đó à?
– Ông xã, em đã nói với anh rồi. Nếu em không gặp cô ấy, trong lòng em có phần bất an.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhất định muốn đi thăm Điền Tư, hắn nghĩ cho dù gặp Điền Tư cũng không có vấn đề gì. Diệp Lăng Phi gật đầu lấy điện thoại trên người ra nói:
– Ừ, vậy cũng được. Bà xã, anh gọi điện trước cho cục công an xem Điền Tư bây giờ đang ở đâu.
Khi Diệp Lăng Phi gọi điện đến cục cảnh sát mới biết sáng hôm nay Điến Tư đã rời khỏi cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống cau mày, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cau mày, cô ta hỏi:
– Ông xã, có chuyện gì vậy?
– Anh cảm thấy có chút kỳ lạ. Tại sao người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm lại không giết chết Điền Tư, đây mới là chỗ khiến anh cảm thấy kỳ lạ, cần biết theo như cách làm của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm thì nhất định sẽ xử lý Điền Tư, kết quả lần này lại thả Điền Tư, bà xã, em không thấy cô gái Điền Tư này có vấn đề hay sao?
– Ông xã, anh cho rằng cô ta là người bên đó ư?
– Cái đó đương nhiên không phải.
Diệp Lăng Phi xua tay phủ nhận điều đó, Diệp Lăng Phi cho rằng, Điền Tư không phải là người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm nhưng không loại trừ Điền Tư đã đồng ý một yêu cầu nào đó của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm để đối lấy tính mạng của cô ta. Diệp Lăng Phi quả thật không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác có thể khiến Điền Tư không bị tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm xử lý. Diệp Lăng Phi uống hết cốc sữa, hắn lau miệng nói:
– Bà xã, không thì thế này đi, lát nữa chúng ta ra ngoài trực tiếp đến trường của Điền Tư tìm cô ta. Nhưng không được gọi điện cho cô ta, vừa hay anh cũng có chút việc cần tìm Điền Tư nói chuyện, bà xã, em thấy như thế có được không?
– Vâng ạ!
Bạch Tình Đình đồng ý ngay. Ban nãy Bạch Tình Đình lo Diệp Lăng Phi sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ cuối cùng Diệp Lăng Phi lại đồng ý để cô ta đi gặp Điền Tư. Trong lòng của Bạch Tình Đình cô ta cảm thấy hơi có lỗi với cô gái kia, hi vọng có thể đền bù một chút cho cô gái đó.
Diệp Lăng Phi ăn sáng xong, Bạch Tình Đình mới ăn được một nửa, Diệp Lăng Phi đang định trêu Bạch Tình Đình thì chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi đành phải từ bỏ ý định trêu đùa Bạch Tình Đình, lấy điện thoại ra, vừa nhìn số điện thoại hiện lên, Diệp Lăng Phi liền nói:
– Bà xã, là điện thoại của Dã Lang. em cứ ăn đi nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại.
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy, không đợi Bạch Tình Đình nói, Diệp Lăng Phi đã rảo bước đi ra khỏi phòng ăn.
Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi phòng ăn hắn liền nghe điện thoại của Dã Lang. Sáng hôm nay Diệp Lăng Phi đã nói chuyện với Dã Lang rồi, hắn biết rõ như lòng bàn tay về hành động của Dã Lang. Diệp Lăng Phi nghi nghe điện thoại đã mười phần đoán được là Dã Lang đã đến cục cảnh sát. Tối hôm qua, Diệp Lăng Phi đã sắp đặt Dã Thú đến đồn cảnh sát gặp Anna, hắn lo Anna ở trong đồn cảnh sát sẽ xảy ra chuyện. Mặc dù trước mắt Anna bị bắt nhưng Diệp Lăng Phi không cho rằng cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn.