Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1219-2: Nguy hiểm(2) – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1219-2: Nguy hiểm(2)

Dã Lang nói đến đây bèn dừng lại giây lát, gã quay sang Serena nói:

– Serena, giống như ban nãy em hỏi anh vậy, nếu sau khi anh và Lương Ngọc kết hôn, liệu anh có còn giữ liên lạc với em hay không, câu hỏi đó anh thật sự khiến anh rất khó trả lời, anh yêu cả hai, không muốn làm cả hai bị tổn thương nhưng anh vẫn phải lựa chọn, hài, anh không biết nên lựa chọn như thế nào mới được.

Serena cười nói:

– Dã Lang, anh đừng ngốc nữa, ban nãy em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, em có thể nói một cách rõ ràng với anh rằng, em không thể rời khỏi tổ chức đặc công của nước Pháp, bởi vì một khi em mất đi sự bảo vệ của tổ chức đặc công nước Pháp, bất luận em trốn ở đâu đều sẽ phải đối mặt với…

Serena vừa mới nói đến đây, chuông điện thoại của Dã Lang liền vang lên, Serena không nói tiếp nữa. Dã Lang lấy điện thoại ra, vừa nhìn gã liền đưa điện thoại cho Serena nói: Là điện thoại của Sean, Serena, nhớ kỹ những gì anh nói với em đấy, trước khi xác nhận địa điểm gặp mặt, ít nhất cần biết chính xác là chỉ có một mình Sean, cục diên trước mắt rất loạn, Satand cho rằng, trong hệ thống đặc công nước Pháp có người của Đái Vinh Cẩm, hoặc là một người cũng có thể là một đám người, tóm lại chúng ta cần phòng bị từng người.

Serena gật đầu, cô ta cầm điện thoại từ tay Dã Lang, vừa nghe điện thoại, Serena dùng tiếng Pháp nói với Sean:

– Ông đến đâu rồi?

– Serena hả, tôi là Sean, như lúc trước chúng ta nói chuyện với nhau, bây giờ tôi đã tới quảng trường đó rồi nhưng không nhìn thấy cô. Cô đang ở đâu?

– Sean, ông và tôi đều là đặc công của nước Pháp, đương nhiên, ông sẽ không biết đến sự tồn tại của tôi, bản thân tôi là một đặc công xâm nhập vào tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, tôi cần phải che dấu thân phận của mình. Sean, vì tôi nghi ngờ trong nội bộ chúng ta có kẻ có liên hệ với tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, do vậy tôi không thể không cẩn thận một chút.

Serena tay cầm điện thoại quay mặt nhìn ra cửa sổ, từ chỗ của Serena cô ta có thể nhìn thấy cách đó khoảng 20m, phía trước quảng trường nhỏ có một ông già người nước ngoài đang nhìn ngược nhìn xuôi, vì khoảng cách quá xa, Serena nhìn không được rõ lắm nhưng cô ta có thể đoán được người đó là Sean.

Sean nghe Serena nói vậy ông ta liền nói:

– Điều này tôi đương nhiên biết rõ, tôi đến chỉ có một mình, cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi.

– Sean, bây giờ ông đi khoảng 10m về phía Đông Nam, sau đó rẽ sang trái đi tiếp 5m, đến chỗ đó ông lại gọi điện cho tôi.

Serena nói xong liền lập tức cúp điện thoại, cô ta không nói gì thêm với Sean. Sean quả nhiên làm theo những lời của Serena, khi đến nơi, Sean lấy điện thoại ra gọi cho Serena.

Serena làm như vậy là nhằm kiểm chứng Sean không hề bị theo dõi, ông ta chỉ đến một mình. Serena nhận điện thoại, mắt cô ta luôn nhìn theo Sean, quả thực Sean đến một mình, sau lưng ông ta không có kẻ nào đi theo. Senena lúc đó mới nói:

– Sean, ông đi thẳng về phía Đông, tôi sẽ gọi điện cho ông.

Sean làm theo lời Serena đi thẳng về phía Đông, phía Đông chính là chỗ có quán cà phê, Serena bảo Sean đi thẳng chính là bảo Sean đi vào trong quán cà phê. Cô ta đưa điện thoại cho Serena nói:

– Sean đến rồi, Dã Lang, anh đến nói với Sean hay là em nói?

– Đương nhiên là em rồi. Đây là chuyện giữa các đặc công của nước Pháp với nhau, anh không muốn tham gia vào quá sâu nhưng theo yêu cầu của Satand, anh nhất thiết phải ở bên cạnh các người, không phải vì không tin tưởng mà chỉ là anh cần bảo vệ em.

Serena nghe Dã Lang nói vậy, cô ta cười nói:

– Dã Lang, anh có biết anh không hề biết nói dối, em có thể hiểu Satand tại sao lại phải làm như vậy, nói một cách chính xác, anh ta không yên tâm về em và Sean đúng không?

Dã Lang không khẳng định cũng không phủ định, gã quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn Sean đi vào, Dã Lang nói:

– Cũng có thể như vậy. Bất luận nói thế nào, chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, Serena, trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại em.

– Em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Vì vậy em cảm thấy rất hạnh phúc, những chuyện khác đối với em đều không quan trọng, chỉ cần có thể được ở bên anh như thế này, là em cảm thấy hanh phúc rồi.

Dã Lang nghe Serena nói vậy xong, gã hơi cau mày, Dã Lang rất muốn hỏi mấy năm gần đây, tại sao Serena không đến tìm gã, nhưng lời đã đến miệng mà lại không nói ra được, dường như câu hỏi đó lúc này không được phù hợp cho lắm. Dã Lang hiểu, là một đặc công, vận mệnh của cô ta không hoàn toàn do cô ta quyết định, so với tính mạng của cá nhân thì việc được ở cạnh Dã Lang không thể quan trọng hơn, Dã Lang không nói gì thêm, gã uống một ngụm cà phê rồi gọi người phục vụ lấy thêm một cốc nữa.

Trong lúc người phục vụ mang thêm một cốc cà phê nữa thì Sean mở của quán cà phê. Sean vừa bước vào, ông ta đảo mắt nhìn khắp quán cà phê. Khách trong quán cà phê không đông lắm, chỉ có vài người. Serena là người Nga, Sean vừa vào đã nhìn thấy Serena, chỉ là ông ta không thể khẳng định Serena là người nữ đặc công mà ông ta cần tìm. Sean lấy điện thoại ra đang định gọi điện thoại thì nghe thấy Serena dùng tiếng Pháp nói câu ám hiệu của bọn họ, ám hiệu này dùng để liên lạc trong trường hợp đặc biệt.

Dã Lang cứ ngồi ở đó không làm gì, gã cầm cốc cà phê vừa mang đến, dường như không để ý gì đến Sean, thực ra trong lúc Sean và Serena nói chuyện với nhau, Dã Lang nhìn ra bên ngoài, ánh mắt của gã rất độc, gã đảo nhìn bên ngoài quán cà phê, sau đó bèn thấy Dã Lang để điện thoại ở thắt lưng, đi theo Sean về phía Serena, Dã Lang đột nhiên đứng lên, cầm súng dí vào người Sean khẽ nói:

– Sean, nếu ông muốn sống, tốt nhất nên ngoan ngoãn, không được nói, nghe thấy chưa?

Sean có chút không kíp phòng bị, ông ta nhìn thấy tay phải Dã Lang cầm súng. Sean không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta nói:

– Dã Lang, chúng ta có phải có hiểu nhầm không, tôi…

Sean chưa nói hết câu thì Dã Lang bèn nói:

– Ông không được nói, bây giờ theo tôi rời khỏi chỗ này.

– Rời khỏi chỗ này? Đi đâu?

Dã Lang không nói nhiều, gã chỉ ép Sean đi ra khỏi quán cà phê. Serena không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó không hề nói với cô ta sẽ làm như vậy, Serena cũng không biết mục đích của Dã Lang. Nhưng Serena làm như vậy ắt có lý do, cô ta không hỏi thêm Dã Lang điều gì chỉ đi theo sau Dã Lang.

Dã Lang dẫn Sean đi đến trước xe của gã, gã không mở cửa xe mà bắt Sean mở cửa xe, rồi lên xe trước. Sau đó Dã Lang cũng mở cửa xe lên xe. Dã Lang vừa lên xe, gã liền lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Lăng Phi.

– Lão đại, em đã gặp Sean rồi. Sean không đến có một mình. Ông ta bị bám đuôi.

Khi Sean nghe Dã Lang nói vậy, sắc mặt ông ta liền thay đổi, Sean dù thế nào cũng không ngờ Dã Lang lại nói ông ta không đến một mình, Sean tin là ông ta chỉ đến có một mình. Sean nhìn xung quanh không thấy có kẻ nào bám theo. Sean vốn muốn hỏi Dã Lang ngồi ở phía trước, chuyện này rút cuộc là thế nào nhưng thấy Dã Lang đang nói chuyện với Diệp Lăng Phi, Sean đang phải để lai câu hỏi đó trong lòng, đợi Dã Lang gọi điện xong ông ta mới hỏi Dã Lang xem rút cuộc là chuyện gì.

Dã Lang gật đầu nói:

– Ừm, Satand, em biết rồi. Em sẽ đi làm.

Dã Lang nói xong, liền cúp điện thoại. Serena đã ngồi ở ghế phụ lái, cô ta nhìn Dã Lang hỏi:

– Dã Lang rút cuộc là có chuyện gì vậy?

Dã Lang thắt dây an toàn nói:

– Sean bị bám đuôi. Bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây, anh tin chỗ này rất nhanh sẽ có người đến, tốt nhất là nên sớm rời khỏi chỗ này.

– Làm sao có thể?

Dã Lang chỉ bĩu môi không để ý đến Sean.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.