Dã Lang cúp điện thoại, tay cầm điện thoại nhìn về phía cửa quán cà phê. Serena đang đứng ở cửa quán cà phê, giơ tay vẫy Dã Lang. Dã Lang thấy vậy đột nhiên phá lên cười, từ tiếng cười ấy, Serena biết rằng những gì mà cô ta làm ban nãy đã không mất công vô ích, ít nhất cô ta đã nhìn thấy Dã Lang cười với cô ta.
Dã Lang cất điện thoại vào người, rồi rảo bước đi về phía Serena. Gã dang tay ôm eo Serena đi vào trong quán cà phê.
Bây giờ là buổi sáng, lại không phải là cuối tuần, trong quán cà phê có không đông người, chỉ có ba bốn người khách ngồi rải rác trong quán, hai người phục vụ đứng nói chuyện ở quầy lễ tân, thấy có khách đến, hai người phục vụ không nói chuyện nữa, một trong hai người đó đón khách vào.
Dã Lang và Serena chọn ngồi ở chiếc bàn bên cạch cửa sổ, từ chỗ ngồi của bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ cảnh quan bên ngoài quán cà phê. Dã Lang chỉ gọi một cốc cà phê, Serena thấy Dã Lang gọi cà phê, cô ta cũng gọi cà phê giống Dã Lang. Người phục vụ quay người đi, Dã Lang đặt tay trên bàn nhìn Serena nói:
– Serena, anh quả thật phải cảm ơn em, nếu không nhờ có em nhắc nhở anh có lẽ anh lại phải đối mặt với một cục diện rất khó xử, anh không hề biết giải quyết chuyện tình cảm nam nữ, về điều này anh còn kém cả Dã Thú.
Serena cầm tay Dã Lang nói:
– Dã Lang anh làm sao có thể so với Dã Thú chứ. Dã Thú và anh không giống nhau, trong mắt em anh là duy nhất không có người thứ hai, Dã Lang, anh kể cho em nghe chuyện về người bạn gái đó của anh đi, em rất muốn rút cuộc hai đã gặp nhau như thế nào?
Serena vừa hỏi, Dã Lang mới nhận ra gã và Lương Ngọc và quen nhau từ rất lâu rồi, hơn nữa trong quá trình qua lại với Lương Ngọc, gã đã thay đổi rất nhiều, chỉ là Dã Lang không nhận ra điều đó, gã vẫn cho rằng bản thân gã không có gì thay đổi. Dã Lang nhớ lại lúc gã và Lương Ngọc quen biết nhau, hồi đó là ở Ma Cao…
Serena hỏi Dã Lang như vậy xong phát hiện Dã Lang cau mày, mắt nhìn chằm chằm không chớp giống như đang trầm tư suy nghĩ, Serena khua tay trước mặt Dã Lang,
Nhưng hai con mắt Dã Lang cơ bản không hề chớp, vẫn nhìn chằm chằm không chớp. Serena biết Dã Lang đang suy nghĩ, chỉ là cô ta không biết rút cuộc Dã Lang đang suy nghĩ chuyện gì. Serena không nói gì nữa. Cô ta chống khuỷu tay trên bàn đỡ cằm nhìn Dã Lang.
Tiếng người phục vụ mang cà phê đến khiến Dã Lang định thần lại, gã nói cảm ơn, rồi để cốc cà phê trước mặt, gã cầm chiếc thìa nhỏ khuấy cốc cà phê. Serena cũng cầm chiếc thìa nhỏ, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Dã Lang. Khi Dã Lang ngẩng đầu thấy Serena đang nhìn gã, gã nhẹ nhàng hỏi:
– Sao vậy?
– Không có gì, em chỉ có chút hiếu kỳ. Anh vẫn chưa nói cho em biết chuyện liên quan đến anh, Dã Lang, lẽ nào anh định không kể với em sao?
Dã Lang nghe Serena nói vậy, gã để chiếc thìa nhỏ trong cốc cà phê sang một bên nhìn Serena nói:
– Ồ, em nói đến chuyện về Lương Ngọc à. Anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Giữa anh và cô ấy quả thực đã xảy ra khá nhiều chuyện, đã cùng nhau trải qua rất nhiều việc, có lúc anh rất hạnh phúc, anh có thể gặp cô ấy, Serena, thực sự cô ấy cho anh cảm giác…
Dã Lang nói đến đây bèn dừng lại, Dã Lang vốn là một người đàn ông không thích nói những lời đường mật, ban nãy Dã Lang có thể nói ra những lời đó quả là không dễ dàng. Serena rất hiểu Dã Lang, nghe những lời ban nãy Dã Lang nói Serena biết rằng trong lòng Dã Lang, Lương Ngọc mới là người bạn đời cùng chung sống với Dã Lang. Serena từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ tình cảm mà Dã Lang dành cho cô ta, chỉ đán tiếc, tình cảm đó không phải là thứ tình cảm với người bạn đời cùng chung sống, phần nhiều là do hai người qua lại lâu ngày mới có tình cảm nảy sinh. Nhưng tình cảm của Dã Lang dành cho Lương Ngọc thì lại khác, tình cảm mà Dã Lang dành cho Lương Ngọc hoàn toàn là thứ tình cảm của người bạn đời, là tình cảm dành cho một người vợ, Serena có chút đố kỵ, nhưng điều đó chỉ là chuyện trong nhất thời mà thôi, rất nhanh cảm giác đó của Serena liền tiêu tan, cô ta và người phụ nữ tên Lương Ngọc quả thật không giống nhau, hai người bọn về cơ bản là hai người phụ nữ sống trong hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không thể mang ra so sánh với nhau.
Serena thấy Dã Lang không nói hết những lời phía sau, cô ta cười nói:
– Dã Lang, trong lòng em hiểu rõ, anh không cần phải nói nữa đâu.
Serena làm vậy, vừa may giúp Dã Lang thoát khỏi sự bối rối, nếu không Dã Lang không biết làm thế nào để nói tiếp những lời ở phía sau.
Serena cầm chiếc thìa nhỏ khuấy cốc cà phê, sau đó cô ta cầm cốc cà phê lên uống một ngụm nhỏ, vị đắng của cà phê khiến Serena cau mày, cô ta không thích loại cà phê nguyên chất này cho lắm. Khi Serena uống cà phê thích cho thêm sữa nhưng cốc cà phê này lại không cho thêm sữa, Serena nhìn Dã Lang thấy Dã Lang đang cầm quai cốc cà phê, dường như đang thưởng thức hương vị cốc cà phê. Serena nói:
– Dã Lang, anh thích mùi vị của loại cà phê này à?
Dã Lang gật đầu nhìn Serena nói:
– Lẽ nào em không thích vị đắng của loại cà phê này sao?
– Không thích!
Serena nói một cách thẳng thắn, khi đối diện với Dã Lang, Serena không cần phải giấu giếm cảm giác của chính mình, thậm chí không cần giấu giếm sự yêu ghét của cô ta đối với bất cứ điều gì, nên biết rằng, cô ta là một đặc công. Về phương diện này được đào tạo rất nghiêm ngặt, trên thế giới này, chỉ trước mặt Dã Lang Serena mới không cần phải che dấu cảm nhận thật sự trong lòng mình, không cần phải cảnh giác.
Dã Lang nghe Serena nói vậy xong, gã cười nói:
– Serena, em luôn nói thẳng thắn như thế, được rồi, em không thích thì không thích, anh không thể ép em phải tiếp nhận một thứ mà em không thích.
Serena và Dã Lang vốn ngồi đối diện với nhau, lúc đó cô ta đứng lên đi đến ngồi bên cạnh Dã Lang, cô ta dựa vào người Dã Lang, cặp mặt Serena với hàng lông mi dài khẽ chớp, miệng nói:
– Dã Lang, nếu anh và bạn gái của anh kết hôn, anh còn…còn giữ quan hệ với em không?
Dã Lang không ngờ đến câu hỏi này, khi Serena hỏi câu này, Dã Lang hơi sửng sốt, câu hỏi này đối với Dã Lang quả thực rất khó trả lời. Cần biết quan hệ giữa Dã Lang và Serena rất mật thiết, có thể Serena không thể trở thành vợ chồng với Dã Lang nhưng không phải như thế có nghĩa là Serena nhất định phải cắt đứt quan hệ với Dã Lang. Cũng như vậy, vị trí của Lương Ngọc trong lòng Dã Lang cũng rất quan trọng, nếu kết hôn Dã Lang thực sự nên toàn tâm toàn ý với Lương Ngọc, nhưng nếu bảo Dã Lang phải từ bỏ Serena như vậy, Dã Lang lại không làm được. Câu hỏi của Serena khiến Dã Lang rất khó trả lời, gã cơ bản không biết trả lời như thế nào. Dã Lang nhớ đến Diệp Lăng Phi, trước đây, Dã Lang không hiểu rõ lắm cách ứng xử của Diệp Lăng Phi, Dã Lang cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ rất dễ dàng xử lý những vấn đề xung quanh những người phụ nữ, nhưng Diệp Lăng Phi một tên trùm buôn vũ khí khét tiếng khi đối mặt với những vẫn đề về phụ nữ lại tỏ ra do dự không quyết đoán. Trước đây Dã Lang không hiểu, nhưng bây giờ gã đã hoàn toàn hiểu được sự khó xử của Diệp Lăng Phi.
Dã Lang không lập tức trả lời câu hỏi của Serena, gã cúi đầu, cầm thìa khuấy cốc cà phê trước mặt. Serena thấy bộ dạng đó của Dã Lang, gã vội vàng nói:
– Dã Lang, anh đừng để ý, em chỉ đùa với anh vậy thôi, chứ em không hề muốn anh phải sống trong phiền não, về điều này anh cứ yên tâm.
Dã Lang nghe Serena nói vậy xong. Gã lắc đầu nói:
– Không phải chứ. Serena, anh không phải suy nghĩ chuyện đó mà anh đang nghĩ đến Satand.
Serena nghe thấy Dã Lang nhắc đến Satand, cô ta nhìn Dã Lang hỏi:
– Satand? Anh nghĩ đến Satand làm gì?
– Anh nghĩ đến hoàn cảnh của Satand trước đây. Từ trước đến nay, anh luôn cho rằng Satand đã thay đổi rất nhiều, anh ấy trở lên do dự, không quyết đoán, anh không hiểu tại sao Dã Lang lại thay đổi nhiều đến vậy nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi, có một số việc thật sự rất khó lựa chọn, anh tin những vẫn đề mà bây giờ Satand đang phải đối mặt chắc chắn nhiều hơn những gì mà anh đã biết.