Đô Thị Tàng Kiều – Chương 1217-1: Kẻ tình nghi (1) – Botruyen

Đô Thị Tàng Kiều - Chương 1217-1: Kẻ tình nghi (1)

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại gọi điện thoại, miệng giục:

– Chết tiệt, mau nhận điện thoại đi.

Bạch Tình Đình không biết Diệp Lăng Phi rút cuộc định làm gì, cô ta mở đèn ngủ lên, ánh sáng mờ dịu của chiếc đèn soi lên mặt của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình rụi mắt, nhìn Diệp Lăng Phi đang đi lại trong phòng ngủ.

Bạch Tình Đình vốn định hỏi Diệp Lăng Phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta thấy Diệp Lăng Phi đang cầm điện thoại, nên không hỏi nữa, cô ta đợi Diệp Lăng Phi gọi điện xong mói nói với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, miệng giục cho đến khi đầu bên kia điện thoại có người nghe máy, Diệp Lăng Phi lớn tiếng quát: Sean, lão khốn, lẽ nào ông không biết nghe điện thoại sao, để tôi đợi lâu như thế.

Từ trong điện thoại vong ra tiếng của Sean:

– Satand, ban nãy tôi ngủ, tôi làm sao biết được nửa đêm anh lại gọi cho tôi.

Diệp Lăng Phi nghe Sean nói vậy, hắn hỏi thẳng:

– Sean, ông có còn là đặc công không? Có đặc công nào mà nửa đêm đi ngủ không?

– Hài, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra.

Sean thở dài, tỏ ra có phần bất đắc dĩ. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại quay người, thấy Bạch Tình Đình mặc quần áo ngủ đang nằm trên giường, mái tóc buông trước ngực, qua chỗ cổ áo rộng để lộ ra làn da trắng mịn của cô ta. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình rồi ra hiệu cho cô ta ngủ trước đi, Diệp Lăng Phi quay người lại đi đến trước cửa sổ phòng ngủ, hắn nói:

– Sean, tôi hỏi ông một chuyện, trợ thủ của ông cũng là đặc công đúng không?

Sean nghe thấy Sean hỏi như vậy, lúc đầu ông ta hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó bèn nói:

– Đương nhiên, cậu ta là đặc công nước Pháp, Satand, lẽ nào anh cho rằng cậu ta là trợ thủ của tôi? Thực ra chúng tôi đều là đặc công, chỉ là lí lịch của cậu ta không nhiều như tôi mà thôi.

– Bây giờ anh ta ở đâu?

– Không ở cùng với tôi. Cậu ta tự do hành động, chúng tôi đều là đặc công, tôi không thể giám sát hay ra lệnh cho cậu ta được, Satand, anh có việc gì không?

– Nói thừa, tôi đương nhiên có việc cần tìm anh ta rồi. Sean, tôi chính xác nói với ông, tôi nghi ngờ rằng cái người bạn đặc công của ông đã bán đứng chúng ta. Tóm lại, bây giờ tôi cảnh cáo ông, ông tốt nhất nên cảnh giác một chút, ai mà biết được anh ta có bán đứng ông hay không, rồi khi ông đang ngủ sẽ xử lý ông.

– Không phải chứ…

– Có hay không là chuyện riêng của ông, tôi nghĩ việc tôi có thể làm tôi đã làm rồi, những việc còn lại là chuyện của ông.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, bèn cúp điện thoại, hắn quay người lại, thấy Bạch Tình Đình đang nằm trên giường, hắn nói:

– Bà xã, em ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã, ngay hôm nay thật quá mệt, có quá nhiều chuyện xảy ra, nếu em có chuyện gì thì để ngày mai hãy nói.

Diệp Lăng Phi nói xong bèn ra khỏi phòng ngủ, quay về buồng tắm.

Khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng. Tối hôm qua, Diệp Lăng Phi đi tắm xong, bèn quay về phòng ngủ, hắn ngủ rất muộn, nhưng lại dậy rất sớm. Trong lúc ngủ Diệp Lăng Phi đã làm mơ, thời gian này có lẽ vì áp lực quá lớn, Diệp Lăng Phi rất hay làm mơ khi ngủ.

Khi hắn tỉnh dậy, thấy Bạch Tình Đình đang nằm nghiêng người, cánh tay phải trắng ngần đặt lên ngực hắn, cái miệng nhỏ xinh hơi mở ra, hàng lông mi dài buông xuống đôi mắt đang ngủ.

Diệp Lăng Phi không động đậy, mở mắt thật to nhìn Bạch Tình Đình. Khuôn mặt kiều diễm, lông mi dài, cái miệng nhỏ xinh, làn da trắng ngần…, Diệp Lăng Phi không kìm được bèn hôn lên đôi môi của Bạch Tình Đình một cái. Bạch Tình Đình mở mắt, cô ta biết miệng của Diệp Lăng Phi đang kề sát miệng cô ta, hai tay Bạch Tình Đình ôm chặt vào cổ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đột nhiên đè lên người Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi có một thời gian rồi không ân ái, trong thời gian này giữa hai người dường như có không ít chuyện xảy ra. Diệp Lăng Phi vì chuyện về lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, khiến trong lòng có phần phiền muộn, còn Bạch Tình Đình cũng vậy, chuyện của cô ta cũng không ít, lần trước vì muốn làm Diệp Lăng Phi ghen mà cố ý để Diệp Lăng Phi nghi ngờ nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại không thèm quan tâm.

Lần này, Diệp Lăng Phi vừa hôn Bạch Tình Đình thì giống như châm lửa cho đống củi khô. Ngay lập tức làm dục vọng trong lòng Bạch Tình Đình bùng cháy. Bạch Tình Đình như một con rắn quấn chặt lấy người Diệp Lăng Phi, tay của Diệp Lăng Phi vuốt ve trên người Bạch Tình Đình, rồi thường dừng lại ở những chỗ nhạy cảm trên người Bạch Tình Đình, cùng với sự âu yếm thân mật của Diệp Lăng Phi, thì từ miệng của Bạch Tình Đình cũng phát ra những tiếng rên rỉ.

Mặt trời từ từ nhô lên từ đằng đông, bầu trời bừng sáng, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi vào trong phòng ngủ. trên chiếc giường lớn nằm giữa phòng, đùi phải của Diệp Lăng Phi đang đặt trên người của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi hai người chỉ đắp một ít chăn ở giữa eo, còn lại phần lớn cơ thể đều lộ ra ngoài.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng ngủ ở mức 200C, nhiệt độ này không thấp cũng không cao, trong phòng ngủ rất ấm áp, cho dù không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh. Áo ngủ và quần lót của Bạch Tình Đình bị vứt lung tung trên thảm.

Ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn giơ tay phải vỗ vào mông Bạch Tình Đình, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm:

– Bà xã, em ra xem xem.

Bạch Tình Đình còn không muốn động đậy hơn cả Diệp Lăng Phi, sáng hôm nay cô ta và Diệp Lăng Phi ân ái trên giường khiến Bạch Tình Đình cảm thấy cô ta suýt chút nữa bị Diệp Lăng Phi làm cho đứt làm đôi, cả người không còn chút sức lực nào. Lúc này nằm trên giường không muốn động đậy gì cả. Nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo cô ta đi mở cửa, Bạch Tình Đình chỉ khẽ động đậy chân rồi thì thầm nói:

– Ông xã, em rất mệt, em muốn ngủ, những việc khác đều không muốn làm.

– Em thật lười!

Diệp Lăng Phi cấu một cái vào mông Bạch Tình Đình rồi ngồi dậy, nhắm mắt gào lên:

– Ai?

– Diệp tiên sinh, là tôi.

Bên ngoài phòng ngủ vọng lại tiếng của Minako. Minako ngay sau đó liền nói:

– Diệp tiên sinh, hôm nay Bạch tiểu thư có đi làm không ạ?

– Ồ, hôm nay không đến công ty, Minako hôm nay cô được nghỉ.

Diệp Lăng Phi nói xong lại nằm xuống giường. Bên ngoài cửa, Minako nghe thấy hôm nay Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình không đến tập đoàn xong, cô ta quay người bước đi. Diệp Lăng Phi lại ôm Bạch Tình Đình ngủ tiếp. Nhưng Diệp Lăng Phi vừa mới ngủ được mấy chục giây thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên. Diệp Lăng Phi lại mơ mơ màng màng thò tay lấy điện thoại ở đầu giường, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại không nhìn là ai gọi đến lập tức nghe điện thoại, Diệp Lăng Phi nói trong mơ hồ:

– Ai?

– Satand, là tôi.

Trong điện thoại vọng ra tiếng của Sean, Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Sean, hắn quay người về phía Bạch Tình Đình, điện thoại đặt trên tai, còn tay hắn thì đặt lên lưng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không hề mở mắt, hắn nhắm mắt nói:

– Sean, chuyện gì vậy, ông nói đi, bây giờ tôi rất buồn ngủ, vừa sáng sớm ông đã gọi điện đến, thật là thấy tôi không có việc gì làm phải không.

Sean tỏ ra có vẻ bất đắc dĩ nói:

– Satand, không phải tôi muốn làm phiền giấc ngủ của anh, quả thực sự việc quá khẩn cấp rồi. Tôi cũng vừa mới biết, tôi nghe nói tối hôm qua người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm và cảnh sát ở đây có giao tranh với nhau.

Diệp Lăng Phi thì thầm nói:

– Ồ, hình như là có chuyện như vậy, thế nào rồi?

– Tôi còn nghe nói…

Lời của Sean còn chưa nói hết thì đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

– Ông có việc gì thì nói thẳng ra đi.

– Satand, tối hôm qua tên lính đánh thuê bị bắt đang được giam ở đâu?

– Tôi làm sao biết được là giam ở đâu, có lẽ là ở chỗ cảnh sát. Sean, nếu ông muốn biết tên lính đánh thuê đó bị nhốt ở đâu, ông nên đi tìm vị cục trưởng cục công an họ triệu gì đó, ông ta biết người được nhốt ở đâu, Sean, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì, tôi còn phải ngủ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.