Quan chỉ huy đề ra một sự chọn lựa, hắn không muốn bị Đới Vinh Cẩm chỉ huy. Ở đây hắn là người chỉ huy. Cái tên hiệu Quan chỉ huy này thuộc về hắn, không thể do một tên căn bản không phải là lính đánh thuê chỉ huy hắn được.
Quan chỉ huy nghĩ đến đây hắn đứng trước mặt Điền Tư và nói:
– Nếu cô muốn sống thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi tin cô là một cô gái thông minh, cô nhất định hiểu ý tôi!
Điền Tư nghe Quan chỉ huy nói như vậy thì cô ta gật gật đầu và trả lời:
– Tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của anh!
– Tốt lắm, cô nói cho tôi biết rốt cuộc cô biết bao nhiêu chuyện của Bạch Tình Đình rồi, những chuyện cô biết cô phải nói hết cho tôi!
Quan chỉ huy nói,
– Nếu cô dám quên một chút gì đo thì tôi sẽ khiến cô chết một cách thảm thương đấy!
Ánh trăng chiếu lên nền đất vắng lạnh, đây là một bãi đất trống chồng chất những rác thải xây dựng, ở đây bốn bề vốn có lưới sắt bao quanh nhưng vì đã lâu rồi không có người quản lý nên lưới sắt đã bị người ta lấy cắp, ở đây đã trở thành một đống rác rưởi xây dựng. Mỗi ngày đều có một chiếc xe tải lớn chạy đến đây, đem phế thải xây dựng đổ vào đây. Một vài người nhặt phế liệu sẽ đến đây để kiếm những vật bằng sắt thép đem bán lấy tiền. Vì cách đây hai ngày ở đây vừa mới có một người nhặt phế liệu bị chết, hai ngày này rất hiếm khi có người nhặt phế liệu đêm hôm khuya khắc đến đây. Ở đây trở thành một bãi đất vắng vẻ chỉ có những âm thanh sàn sạt của những côn trùng không tên phát ra.
Khi có tiếng bước chân vang lên, thì nhìn thấy một người đàn ông cao to đang đẩy một cô gái đi đến đây, người đàn ông đó buông tay ra, hắn đứng sau lưng cô gái và nói:
– Serena, chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng là bạn, chuyện này không phải tôi muốn làm nhưng không còn cách nào khác, Quan chỉ huy yêu cầu tôi giết cô, cô đừng trách tôi!
Cô gái hai tay đang bị trói chặt, quay lưng về phía tên đàn ông cao to da trắng đó như không để ý đến hắn. Tên đàn ông cao to đó tối nay đã nói chuyện với Anna, trong tay hắn cầm một khẩu súng lục, hắn đưa khẩu súng ra sau ót Serena. Khi hắn chuẩn bị bóp cò thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng vọng lại, trong lòng hắn kinh ngạc, hắn vội vàng quay lại, khi hắn chưa kịp nhìn thấy rõ thì một con dao găm đã cắm vào ngay trái tim hắn.
Cả người hắn ngã nhào xuống nền đất, trên tim của hắn vẫn còn cắm con dao găm.
– Serena, nhanh đi thôi!
Tiếng người phụ nữ vang lên bên tai Serena, Serena đang quay lưng về phía khác, khi cô nghe thấy tiếng nói đó, cô vừa định quay lại thì hai tay đang bị trói bởi dây xích đã được mở ra. Serena quay người lại, thì nhìn thấy Anna đang đứng sau lưng cô ta, trong tay cầm một con dao găm.
– Anna!
Serena vừa kêu lên thì nghe thấy Anna nói:
– Đừng nói nữa!
Anna nói rồi đi đến trước mặt Serena và nói:
– Tôi cõng cô đi, có chuyện gì thì đợi khi chúng ra đến nơi an toàn hãy nói!
Serena rơi nước mắt, cô ta rất ít khi bị cảm động, nói một cách chính xác hơn là cô ta hầu như không cảm động, nhưng lúc này ngay thời khắc này thì cô ta lại bị xúc động. Serena không nói thêm lời nào, cô ta vừa được Anna cõng đi được vài bước thì nghe thấy sau lưng vọng lại âm thanh huyên náo, Anna nói:
– Không xong rồi, nhất định là Quan chỉ huy đã phát hiện ra chúng ta, chúng ta mau chạy thôi!
Anna nói rồi tiếp tục cõng Serena chạy.
Dã Lang bị một tin nhắn từ di động làm thức giấc, vì gần đây Vọng Hải có nhiều chuyện xảy ra. Dã Lang luôn phải duy trì cảnh giác cao độ, nếu có chút gió thổi cỏ lay thì hắn cũng có thể lập tức cảm nhận được. Dã Lang cầm điện thoại lên thì thấy trong tin nhắn viết:
– Dã Lang, là anh sao?
Dã Lang hơi ngạc nhiên, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy, bật đèn đứng ở đầu giường lên. Dã Lang nhìn số trong điện thoại, rồi hắn bấm gọi.
Lần này điện thoại đương nhiên là kết nối, từ đầu dây bên kia truyền lại giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ.
– Dã Lang, là anh sao?
Dã Lang trầm lặng không nói, môi hắn cắn chặt một chỗ, Dã Lang không tin đây là sự thật, hắn cho rằng hắn đang nằm mơ thôi. Nếu đây thật sự là một giấc mơ thì hãy để cho giấc mơ này vĩnh viễn không bao giờ dứt.
– Dã Lang, là anh sao?
Trong điện thoại lần nữa lại truyền đến giọng nói yếu ớt của người phụ nữ đó, giọng nói này khiến tim Dã Lang đập nhanh. Dã Lang đang áp chế tâm trạng kích động trong lòng, hắn chậm rãi nói:
– Là em, Lovna, thật không ngờ anh còn có thể nghe thấy giọng nói của em, à, anh quên hỏi em, bây giờ tên em là gì nhỉ?
– Serena!
– Serena, vậy thì anh gọi em là Serena được rồi, dù sao tên gọi trong quá khứ cũng đã qua đi rồi có phải vậy không?
Dã Lang nói.
– Không phải, anh có thể gọi em là Lovna mà, em…!
Cô ta vẫn chưa nói xong thì nghe thấy Dã Lang nói:
– Anh phải gọi em là Serena chứ, bây giờ em ở đâu vậy?
– Em, em đang ở sau lưng một pho tượng mà em không biết gọi là gì cả, Dã Lang, em cần bảo vệ, em…!
Serena nói những lời này ra khi Dã Lang nghe thấy hắn lập tức nói:
– Serena, em đừng nhúc nhích, cứ ở đó đợi anh đến, bây giờ anh đi đến đó đây!
Dã Lang nói rồi tắt máy, Serena cũng tắt điện thoại. Cô ta tựa người vào tường, mắt nhìn sang Anna đang ngồi đối diện với cô ta, Serena đột nhiên cười to lên, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc áo khoác phong phanh, che khuất cơ thể đầy máu của cô ta, khuôn mặt trắng bệch đó cuối cùng cũng xuất hiện một nét hồng hào, trên gương mặt của Serena hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cô ta nhìn Anna và nói:
– Anna, anh ấy vẫn còn nhớ đến tôi, anh ấy thật sự vẫn còn nhớ đến tôi!
Serena do vui mừng mà liên tiếp nói một tràng, trên mặt Anna cũng hiện lên nụ cười tươi, cô ta nói:
– Như vậy thì tốt rồi, Serena, Dã…
– Tôi không biết!
Serena dường như không chắc chắn lắm, cô ta nói:
– Anh ấy vừa mới bảo tôi ở đây đợi, mà không nói là sẽ lập tức đến, Anna, cô nói xem rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì vậy, anh ấy sẽ không đến hay nói cách khác anh ấy có chuyện gì không tiện gặp tôi à?
Serena tỏ ra có chút hoảng loạn bất an, cô ta không để ý trên người mình đang bị thương, cô ta đứng lên và nói một cách lo lắng:
– Đúng rồi, đúng rồi, ban đầu tôi đã chết, tôi bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ấy anh ấy nhất định cho rằng tôi đã chết rồi, nếu lúc này tôi gọi điện thoại cho anh ấy nói không chừng anh ấy còn cho rằng đây là một cái bẫy, Dã Lang không thể đến rồi, không thể đến rồi!
Serena vừa nói xong thì bị Anna ngắt lời:
– Serena, đừng như vậy, tôi tin tình cảm giữa cô và Dã Lang sẽ khiến cho hai người ở bên nhau, tôi càng tin Dã Lang sẽ đến cứu cô!
– Anna, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô!
Hai tay Serena nắm chặt lấy cổ tay Anna và nói:
– Nếu không có cô thì tôi đã chết sớm rồi. Anna, cô vì tôi mà đắc tội với tổ chức, cô hãy mau chạy đi!
Anna sau khi nghe xong thì lắc đầu và nói:
– Serena, chuyện đã đến nước này tôi còn chạy thế nào nữa, coi như lần này tôi đã trả nợ ân tình cho cô rồi, bây giờ chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, ai mà biết Quan chỉ huy bọn họ khi nào sẽ đuổi đến đây chứ, Serena, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này, cô có nghĩ ra được cách nào hay không?
– Tôi cũng không biết!
Serena nói,
– Tôi thấy cần phải nhờ cảnh sát địa phương giúp đỡ thôi!
Serena nói câu này ra thì nghe thấy Anna nói:
– Serena, cô như vậy chẳng phải là đang tìm đến cái chết sao? Cô không phải không biết Quan chỉ huy bọn họ, nếu chúng ra tìm cảnh sát giúp đỡ, nói không chừng bọn họ càng dễ dàng đối phó với chúng ra, dù sao chúng ra cũng là địch tử của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không tha cho chúng ta đâu!
Serena nghe Anna nói như vậy thì gật đầu và nói:
– Anna, cô nói rất đúng, chính xác là không nên làm như vậy, tôi thấy lần này chúng ra chỉ có thể dựa vào chính chúng ra thôi!
Serena vừa nói xong thì nghe thấy Anna nói:
– Serena, chúng ra có thể nhờ Dã Lang giúp đỡ, dù sao anh ấy cũng đã qua huấn luyện nhiều mặt, nếu anh ấy giúp đỡ chúng ra thì tình hình sẽ khác, chúng ra chí ít có thể tìm thấy một nơi để trốn!
Serena chau mày rồi nói:
– Tôi lo tôi sẽ làm liên lụy đến Dã Lang!
– Serena, cô có gì mà lo lắng chứ!
Anna nghe Serena nói như vậy thì cô ta nói:
– Chúng ta chỉ cần nhờ Dã Lang tìm cho chúng ra một nơi để ẩn nấp, tôi không cho rằng Quan chỉ huy bọn họ có thể tìm thấy chúng ra ở đây đâu, đợi sau một thời gian chúng ta có thể lặng lẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải, sau đó tìm một nơi khác để sinh sống, tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm tìm không ra chỗ ở của chúng ta đâu, lẽ nào như vậy không tốt sao?