Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nói vậy xong. Cô ta đặt cốc trà đang cầm trên tay xuống bàn, nhìn về phía Điền Tư hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Điền Tư tỏ ra khó xử nói:
– Tổng giám đốc Bạch, em cũng chỉ mới nhớ ra, không biết có nên nói với chị không, vì em không dám khẳng định những gì em nghe thấy.
Điền Tư càng tỏ ra như thế, càng khiến Bạch Tình Đình thêm nghi hoặc, Bạch Tình Đình nhìn Điền Tư nói:
– Điền Tư, có chuyện gì cô cứ nói đi, ở chỗ tôi cô không cần lo lắng gì cả.
Điền Tư nhìn Bạch Tình Đình nói:
– Lần trước khi em và bạn em đi ăn cơm nhìn thấy trong nhà hàng hình như là Diệp tiên sinh và bạn học của em Vu Đình Đình, ồ, còn có mấy người phụ nữ nữa đang ăn cơm cùng nhau, vì lúc đó đứng ở xa em không nhìn thấy rõ lắm. Em cũng không dám khẳng định người đó là Diệp tiên sinh và bạn học của em Vu Đình Đình, cũng có thể là em nhìn nhầm. Vì theo em được biết thì bạn học của em Vu Đình Đình hình như lúc đó không ở đấy. Em và bạn của em ăn cơm với nhau, nên em cũng không dám khẳng định đó là bạn học của em.
Cách nói của Điền Tư rất trơn chu, một mặt cô ta hé lộ thông tin thu hút sự hứng thú của Bạch Tình Đình khiến Bạch Tình Đình nhận thức được giá trị của cô ta, mặt khác cô ta lại không muốn quá sớm nói ra quan hệ giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi, để tránh không bị mất quân át chủ bài Vu Đình Đình. Điền Tư chuyển sự chú ý của Bạch Tình Đình sang những người phụ nữa cùng ăn cơm với Diệp Lăng Phi, đồng thời còn nhấn mạnh cô ta không dám khẳng định, cũng coi như để lại đương lui cho mình, vạn nhất khi Diệp Lăng Phi truy hỏi cô ta cũng có thể nói cô ta không hề nói với Bạch Tình Đình người đó là Diệp Lăng Phi, đương nhiên tần suất xảy ra tình huống này rất nhỏ, nhưng Điền Tư cũng cố hết sức không để tình huống đó xảy ra.
Quả nhiên, câu nói của Điền Tư đã phát huy tác dụng, thật sự thu hút sự chú ý của Bạch Tình Đình. Nhưng Bạch Tình Đình cũng không truy hỏi chuyện về Vu Đình Đình, mà hói:
– Điền Tư, cô nói cô nhìn rõ diện mạo của những người đó?
– Tổng giám đốc Bạch, ban nãy em đã nói rồi, vì em đứng cách khá xa, nên không thể nhìn thấy rõ, trừ phi để em nhìn họ một lần nữa mới có thể biết được những người đó là ai. Tổng giám đốc Bạch, người đàn ông đó có thể không phải là Diệp tiên sinh, em không dám khẳng định người đó là Diệp tiên sinh.
Những lời sau đó của Điền Tư đối với Bạch Tình Đình không hề có tác dụng gì, Bạch Tình Đình sớm đã không chú ý đến Điền Tưm cô ta suy nghĩ chuyện của mình. Phản ứng của Diệp Lăng Phi thật sự khiến Bạch Tình Đình nảy sinh nghi ngờ, Bạch Tình Đình cảm thấy Diệp Lăng Phi không còn yêu cô ta như trước đây, nếu là trước đây Diệp Lăng Phi sớm đã truy hỏi quan hệ giữa cô ta và Bành Hiểu Lộ, nhưng lần này Diệp Lăng Phi lại không hỏi han gì. Mặt khác, gần đây số lần ra ngoài của Diệp Lăng Phi càng lúc càng nhiều, nhất là tối hôm qua, vừa nhận được một cuộc điện thoại bèn ra ngoài, mặc dù sau đó Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình buổi tối hắn phải đi họp nhưng trong lòng Bạch Tình Đình vẫn thấy nghi ngờ, mặc dù trước mặt Vu Tiêu Tiếu cô ta nói không hề nghi ngờ mục đích phải ra ngoài của Diệp Lăng Phi nhưng Bạch Tình Đình nghe những lời của Điền Tư xong trong lòng bèn có suy nghĩ khác. Bạch Tình Đình cảm thấy gần đây hoạt động của Diệp Lăng Phi có phần không bình thường, lẽ nào là vì Diệp Lăng Phi có người phụ nữ khác ở bên ngoài mới khiến Diệp Lăng Phi không còn hứng thú với cô ta?
Bạch Tình Đình vẫn rất tự tin về mình, cho rằng về diện mạo và khí chất không có người phụ nữ nào có thể hơn được cô ta, nhưng tâm tư của đàn ông cô ta không hề biết, cũng không biết trong lòng Diệp Lăng Phi rút cuộc nghĩ gì. Bạch Tình Đình ngồi suy nghĩ lung tung. Điền Tư cầm cốc trà trong tay, uống một ngụm rồi cô ta lại nhìn về phía văn phòng của Bạch Tình Đình, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nếu có thể làm việc trong môi trường này thì công việc không phải là gánh nặng nữa mà là một sự hưởng thụ.
Điền Tư quay sang nhìn Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình đang cau mày suy nghĩ. Trong lòng Điền Tư ngầm đắc ý, xem ra tâm huyết của cô ta không hề lãng phí, xem ra Bạch Tình Đình cũng có hứng thú với mình, ít nhất cũng có thể khiến Bạch Tình Đình nhận thức được giá trị của cô ta.
Điền Tư không nói gì, nhìn Bạch Tình Đình cho đến khi Bạch Tình Đình định thần lại, Điền Tư mới nói:
– Tổng giám đốc Bạch, có phải có một số điều em không nên nói?
– Không, không có. Những chuyện ban nãy cô nói rất tốt, tôi không hề thấy có điều gì cô không nên nói cả.
Bạch Tình Đình nói rồi dang tay cầm cốc trà, đang định đưa lên miệng uống thì Điền Tư khẽ nói:
– Tổng giám đốc Bạch, cốc trà đó em vừa mới uống rồi ạ.
– Ồ…xin lỗi, xin lỗi.
Bạch Tình Đình tỏ ra có phần hoảng loạn, cô ta không hề ý thức được mình đang cầm nhầm cốc, từ điểm này có thể thấy lúc này trong lòng Bạch Tình Đình rất rối bời, đến mức cầm nhầm cả cốc trà. Mặc dù trong lòng Điền Tư biết rõ, nhưng cô ta gải bộ như không biết gì. Bạch Tình Đình uống một ngụm trà xong, cô ta đứng lên đi về chỗ ngồi của mình, ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn vào chiếc điện thoại, cau mày, ngay sau đó Bạch Tình Đình quay sang Điền Tư nói:
– Điền Tư, ý cô là nếu cô gặp lại những người phụ nữ đó cô có thể nhận ra bọn họ có phải không?
– Em nghĩ vậy ạ. Em nhớ có một chị trông rất xinh, dáng người khá cao, em có cảm giác chị ấy rất giỏi giang.
Điền Tư nhắc đến chính là Lý Khả Hân, Điền Tư chỉ là thuận miệng nói, muốn để trong lòng Bạch Tình Đình có ấn tượng, không để Bạch Tình Đình nghĩ cô ta nói lung tung, Điền Tư muốn Bạch Tình Đình tin rằng cô ta rất có giá trị lợi dụng. Khi cô ta nói xong Bạch Tình Đình không thể để cô ta đi vì Bạch Tình Đình cần cô ta.
Những lời của Điền Tư đạt được hiệu quả hơn cả tưởng tượng, Bạch Tình Đình nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì. Bạch Tình Đình nghe Điền Tư nói xong, lập tức nghĩ đến một người đó chính là Lý Khả Hân. Trong ấn tượng của Bạch Tình Đình, Lý Khả Hân có đặc trưng diện mạo như thế, cho dù trước mặt Bạch Tình Đình, Lý Khả Hân tỏ ra rất giỏi giang, đây cũng là điều mà Bạch Tình Đình thấy lo lắng về Lý Khả Hân. Cần biết rằng, người phụ nữ giỏi giang như Lý Khả Hân rất dễ thu hút sự chú ý của người đàn ông như Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là kẻ mạnh, mà kẻ mạnh lại thích chinh phục những người phụ nữ cũng mạnh như mình. Bạch Tình Đình lo lắng gần đây Diệp Lăng Phi ở cạnh Lý Khả Hân, đương nhiên cô ta không biết bây giờ Lý Khả Hân ở đâu. Bạch Tình Đình nghĩ đến một người, đó là Vu Tiêu Tiếu, biết đâu có thể thông qua Vu Tiêu Tiếu biết được một chút tin tức. Bạch Tình Đình nghĩ đến đây, cầm điện thoại để ở dưới bàn lên rồi đứng dậy, khi đi qua chỗ Điền Tư ngồi Bạch Tình Đình nói:
– Điền Tư, tôi ra ngoài gọi điện thoại, cô ở đây đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
– Tổng giám đốc Bạch, chị cứ đi đi ạ, em sẽ ở đây đợi chị quay lại.
Bạch Tình Đình tay cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc của cô ta, tìm một phòng không có người, Bạch Tình Đình cầm điện thoại gọi cho Vu Tiêu Tiếu. Điện thoại phía Vu Tiêu Tiếu rung chuông vài tiếng bèn nghe thấy Vu Tiếu Tiếu thì thầm:
– Chị, em đang ở trên lớp, không dám nói lớn tiếng, chị có việc gì sao?
Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng của Vu Tiêu Tiếu cô ta liền nói:
– Tiêu Tiếu, chị hỏi em một chuyện, em có biết Lý Khả Hân ở đâu không?
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, ban đầu hơi sửng sốt sau đó khẽ nói:
– Chị, em không biết Lý Khả Hân ở đâu, em và chị ta không thân nhau, nhưng em biết chị ta có một quán rượu và một tiệm cà phê, ồ, tiệm cà phê đó ở tầng năm Việt Dương đại lầu, chị em chỉ biết đến vậy thôi ạ, nếu chị muốn biết chuyện về Lý Khả Hân sao không đi hỏi Diệp đại ca, anh ấy hiểu rõ hơn em, ồ…chị ban nãy em không nói gì đâu nhé.
Vu Tiêu Tiếu nói xong mới nhớ ra những chuyện thế này không nên nhắc đến Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong bèn nói:
– Tiêu Tiếu, chị biết rồi, em cứ học đi nhé.
Nói rồi, Bạch Tình Đình cúp điện thoại.